Tuesday, May 30, 2017

Một chút mồng năm

              Hình internet

Mồng năm tháng năm âm lịch gọi là tết Đoan Ngọ. Tết của người Tàu. Sách thì nói là ngày giỗ ông Khuất Nguyên người Sở. Truyện thì nói tết giết sâu bọ sau một mùa xuân hè bội thu. Chúng tôi thì từ nhỏ, mồng năm là được mẹ cho ăn thịt vịt, ăn thơm (dứa), mít, ăn bánh ú tro chấm đường cát hoặc ăn với cục đường đen....


Mồng năm chúng tôi hay rủ nhau đi tắm sông và bắt mấy con thằn lằn (thạch sùng). Mẹ nói nếu mồng năm mà nuốt sống được con thằn lằn thì sẽ thông đàm sáng mắt, mà, mồng năm đố tìm ra lũ thằn lằn, thường vẫn trèo trên tường bắt kiến, đớp muỗi...

Mồng năm mẹ hay ngắt trong vườn (và mua) lá mồng năm nấu cho tôi tắm. Mẹ nói tắm lá mồng năm sẽ trừ cảm cúm và chốc lở ngoài da. Chẳng biết có phải nhờ mồng năm nào cũng tắm mà thịt da tôi chừ vẫn chắc gừ!...

Sau này cha mẹ già yếu. Trưa mồng năm nào cũng chạy về quê với chùm bánh ú tro, với đĩa thịt vịt, cúng ông bà xong ngồi với ba mẹ, nhìn thời gian hằn trên khuôn mặt, dáng vẻ mẹ cha, nghe tuổi thơ trôi xa bằn bặt...

Rồi cha mẹ mất. Vườn xưa nhà cũ rỗng hươ. Mồng năm cũng bánh ú tro mua đặt bàn thờ thắp nén hương, sao lòng lạnh lẽo!...
...
Năm nay, thời gian đi sao nhanh quá. Mới đón tết Đinh Dậu với các con ở San José nước Mỹ, pháo nổ đì đùng, chừ đã đến mùng năm, đã sắp nửa năm!...

Vợ chồng mua bánh ú tro, hoa quả về đặt bàn thờ, thắp một nén hương mà lòng buồn rười rượi. Năm tháng úa tàn. Ba mẹ miên viễn. Anh chị em xa rời. Người theo ông bà. Người tuổi già héo úa. Kẻ miền hương xa. Người thân nặng nợ... Không còn trẻ nữa. Tất cả đã già. Đã lệ thuộc vào thời gian, vào bệnh tật, vào con cháu. Tất cả như những áng mây mờ nhạt cuối chân trời!...

Thế hệ tiếp theo nghĩ gì về ngày tháng ghi dấu cha ông này? Chắc một ngày vui cho vũ trường, cho cà phê đường phố, cho ồn ả cụng ly...

Có ai về mua một đĩa thịt vịt, vài khoanh dứa vàng tươi, mấy chiếc bánh ú tro mỏng manh sương khói, một mảnh nhỏ mít thơm, nói với ba mẹ là, con về để cúng mồng năm??!!...

Nguyễn Quang Chơn

30.5.17 (mồng năm tháng năm Đinh DẬu)
Tặng LTTrưng, TLĐỉnh, TNTuấn, PDũng và MTâm




Friday, May 26, 2017

Vĩnh biệt nhà thơ Phạm Ngọc Lư

Vậy là anh ra đi
lúc mười tám giờ năm lăm phút ngày thứ sáu 26.5.17...

Sáng nay em đến thăm anh
Mang hoa ưu đàm ngàn năm mới nở để cầu cho anh một sự bình an
Anh nhìn em vui mừng mỉm cười
rồi phều phào nói mệt
Và đàm tràn lên khí quản, anh thở bằng oxy mà vẫn nặng nề
Thấy anh mệt, em khuyên anh chợp mắt ngủ  ngon
Anh gật đầu cầm tay em siết chặt rồi nhắm mắt dưỡng thần
Em se sẻ bước đi
Gởi thư báo tin bè bạn
Ai cũng reply mong PNL qua cơn biến nạn...

Chừ anh nằm đó bình yên
như ngủ
Anh ngủ giấc ngàn năm quên "biên cương hành" bi tráng, quên "ngập ngừng sông núi", quên cõi mộng "phù dung", để ngày kia chị đưa anh về "trở lại bến Tam giang"... (*)

Thôi anh ngủ yên
Hôm nay trời mưa, gió mát
"Cố lý hành", thôi nhé "biệt cố nhân"!... (*)

Nguyễn Quang Chơn
Đà nẵng, 26.5.17
(*) những chữ in nghiêng là tựa đề thơ PNL
Nhà thơ sẽ được đưa về mai táng tại quê nhà Phú Vang Thừa Thiên Huế, ngày 31.5.17


Thursday, May 25, 2017

Hoa Ưu Đàm nở trên kính xe ngày mồng một

Ngày mồng một tháng năm trời bỗng mưa lâm thâm
sau những ngày đầu hè oi bức
Như nước Cam lồ đức Phật
rưới mát trần gian...

Tôi thức giấc bình an
tâm lành cho một ngày mới...

Trên cửa kính xe ô tô
bỗng xuất hiện những đóm li ti màu trắng
Cái gì đây? Ồ những nụ hoa tinh khiết,
những cánh Ưu Đàm
Ô! Những cánh hoa nghe đồn ngàn năm mới nở
Hoa của Phật
Hoa vô ưu...

Trời vẫn mưa mỗi lúc càng hạt lớn
Những cánh hoa vẫn bám chắc kính xe
Quả là điều kỳ diệu
Màu trắng tinh khôi
Mỏng manh mà vững chải
Như lời kinh sắc không mà diệu hữu
Như một ngày đầu tháng cũng bình an...

Những người thân bảo đây là điềm lành
Hãy ước một điều may mắn
Cầu trúng số đi anh!...

Tôi thầm niệm Phật từ bi
Hôm nay mồng một
Nếu có điềm lành
Xin may mắn đến những người thân đang bệnh trọng
Xin bình an cho con cái xứ xa
Xin cho trần gian quên thù hận
Người và người đến với thương yêu!...

Nguyễn Quang Chơn
27.5.17 (01.5. Đinh Dậu)




Hoa Ưu Đàm trên kính ô tô NQC

Sự sắp đặt của tự nhiên

         Photo by Đỗ Hồng Ngọc

Hai con chuồn chuồn đậu trên cọc nhọn
Hoa súng đã tàn soi hình bóng nước
Một chút ân tình cho đôi chuồn kia
Mặt hồ gợn sóng
Lòng ai lia chia...

Một sáng tháng năm 
Cà phê bè bạn
Một giờ thân ái
Tình là trăm năm
Anh gởi xa xăm vào trong bóng lá
Vào trong nắng lạ
Vào hạ đang về...

Hai con chuồn chuồn đậu trên cọc nhọn
Anh ngồi một mình vẽ bóng lung linh
Một chút xa xăm một đời tục luỵ
Một trang kinh vời mộng mị trôi xa
Một chút hoan ca gởi người lữ thứ
Mặt hồ lá rủ. Bạn mình nơi đâu?...

Ngày như vực sâu
Đời như bóng nắng
Lòng ta xa lắng
Đợi mùa trăng xa
Ngâm một lời ca
Ngựa về vó lặng
Em cười cay đắng
Ta cười như ru...
Ta vẽ mùa thu vào trong trời hạ
Em nghiêng bóng lá
Ta hồn nhiên reo
Mắt em trong veo
Tim ta nhàu nát
Mặt hồ bát ngát
Tìm đâu tình nhân?....

NQC
Tháng 5.17


Đã gửi từ iPhone của tôi

Ngày 25-05-2017, vào lúc 07:06, Ngọc Đỗ <dohongngocbs@gmail.com> viết:

Km và các bạn trẻ ơi,
Làm gì có chân nhện ở đây Km? Phóng lớn lên coi thử nhé. 
Trên hồ sen, một chiếc gáo dừa trôi lờ lững, một cánh phượng rơi níu vào và mấy cọng sen vướng theo. Hai con chuồn chuồn mỏi cánh đậu ké, hình như đã tán tỉnh nhau... hơi lâu mà chưa đâu vào đâu. 
Bóng và hình. Km nói đúng đó. aN thấy như có một sự ''sắp đặt'' của thiên nhiên... bèn chộp mấy tấm hình gởi các bạn coi vui.
Buổi sáng trời trong, ngồi cafe ĐH (nơi có lần ngồi với TD, với NM và NQC, rồi HC, KQ, rồi TV hát Mũi Né...) cùng với hai bạn thân thiết họa sĩ Thân Trọng Minh và Lê Ký Thương... (23.5.2017). 
TTMinh vừa đến đã kêu: "muốn nhớ mà không biết nhớ ai!" DHN hỏi: hay là không có ai để nhớ? hay là không dám nhớ ai?...
Rồi cùng bàn chuyện... hội họa. 
TTM nói: Moa thì vẽ để quên! Ngọc vẽ để vui, Thương vẽ để chơi... Còn có thứ vẽ để sướng nữa? 
Rồi chàng từ giã có việc phải về sớm.  
DHN

2017-05-25 3:46 GMT+07:00 Khanhminh <ngkhanhm@gmail.com>:
Mà km nhìn chưa ra nhũng chân nhện kia là gì? Hình chụp mà như tranh vẽ

Sent from my iPhone

On May 24, 2017, at 4:15 AM, Mai Tran <maitran1288@yahoo.com> wrote:

Wow! Đẹp quá anh Ngọc ơi...
Đẹp như một bức tranh vẽ.
Em chuẩn bị đi làm.
Để tối nay em sẽ post lên blog khoe.
Mình đặt tên tác phẩm là gì hở anh Ngọc?
NM


On Wednesday, May 24, 2017 7:09 AM, Ngoc Do <dohongngocbs@gmail.com> wrote:







Do Hong Ngoc



-- 

Tuesday, May 23, 2017

Danh dự, cảm nhận một phút chốc

Trời mới vào hè mà đã nắng nóng kinh hồn. 5 giờ chiều rồi mà vẫn hầm hập nóng. Tôi rủ anh bạn già ngồi cạnh vỉa hè làm vài chai bia giải khát. Một bà cụ bán đậu phụng luộc đi ngang. Tôi gọi. Ông bạn ngăn. "Đậu phụng bán rong này được luộc ghê lắm. Toàn hoá chất Tàu, anh cẩn thận". Lỡ rồi. Bà già, với thúng đậu phụng bước đến. Tôi hỏi mua một lon. Anh bạn nói. "Đậu này bà lấy ở đâu, có độc hại không đấy?". Bà cụ trợn mắt. "Đậu này tôi mua và tự luộc ở nhà". Anh bạn tỏ vẻ không tin. Bà nghiêm mặt trả lời. "Tôi nói danh dự đấy. Tôi nay đã 71 tuổi rồi. Tôi danh dự với anh đậu này tôi tự mua và luộc tại nhà!"...

Tôi phút chốc bỗng bàng hoàng! Tôi vẫn hay nói với anh em trong công ty, với khách hàng về chữ danh dự. Đối với tôi, được giáo dục từ nhỏ, danh dự con người là điều rất lớn. Khi khó thuyết phục người khác về một việc làm nào đó. Tôi thường lấy danh dự để khẳng định. Và, nói xong lòng nhẹ nhỏm vì mình đã dùng đến khái niệm thiêng liêng quí trọng nhất của mình. Danh dự!

Bà cụ làm tôi liên nhớ đến ngày xưa. Dưới tiêu đề quốc gia sẽ là: TỔ QUỐC-DANH DỰ-TRÁCH NHIỆM. Và, những người công dân như chúng tôi luôn ý thức tổ quốc là trên hết. Thứ đến danh dự mỗi con người. Rồi đến trách nhiệm với chung quanh, với xã hội, với cộng đồng...

Sau 1975, tôi được tuyên truyền nhiều ý niệm khác biệt hẳn. Và lũ học trò các cấp cũng được giáo dục một văn hoá mới. Văn hoá của giai cấp vô sản lãnh đạo. Tất cả giáo trình học cũng thay đổi. Môn giáo dục công dân dạy làm người để biết yêu tổ quốc, biết trọng danh dự, biết có trách nhiệm cũng được bãi bỏ. Lịch sử cũng được viết lại. Chỉ một trang sử oai hùng. Chỉ một lãnh tụ vĩ đại. Chỉ một tổ chức tuyệt đối đúng, đứng ra lãnh đạo đất nước huy hoàng đến ngày nay. Tất cả duy vật chất, không tôn giáo, không tín ngưỡng, không giai cấp, giai tầng, cha mẹ bạn bè anh em đều là đồng chí...
...
Cái gì đến sẽ đến. Văn hoá, giáo dục thế nào thì sản phẩm con người trong xã hội cũng ra thế đó. Mấy mươi năm. Đất nước mù mờ quằn quại, biến thiên từ cực này sang cực khác. Hỗn loạn. Vô đạo đức. Thiếu tình người. Tổ quốc là những chữ vàng được ký kết. Là quốc tế cọng sản. Là sự tồn tại của tổ chức. Còn mặc kệ. Ai không đồng tình, không a dua thì thuộc thành phần đối lập, phải bị trừng trị...

Danh dự thì dường như không còn nữa. Đặc biệt ở những quan cai trị. Họ nhơn nhơn, trơn tuột mở miệng nói những lời xin lỗi sau khi làm hại đất nước, nhân dân, mà chẳng biết xấu hổ bao giờ. Dân sai thì bỏ tù. Ta sai thì xin lỗi dân. Họ nói nhẹ hều. Cười cười một cách an nhiên tự tại. Danh dự họ ở đâu?..

Còn trách nhiệm. Anh làm sai về đạo đức thì anh được bố trí lãnh đạo toàn diện hơn. Anh làm sai về kinh tế ở một lãnh vực thì được giao trách nhiệm chỉ đạo đường lối kinh tế toàn dân. Tréo ngoe, tréo cẵng ngỗng. Chẳng thể nào hiểu nổi!...

Miền trung sau một năm bị Formosa đầu độc đã bình thường, dẫu vẫn được khuyến cáo cấm đánh bắt thuỷ sản vùng đáy. Và mỗi ngày, chất thải công nghiệp vẫn đều đặn thải ra biển với hàm lượng ít hơn...

Sinh vật nào rồi cũng sẽ thích nghi. Mọi người vẫn thở, vẫn ăn, vẫn sống. Cái chết là ngày mai, ngày mốt, ngày kia. Mặc kệ ai! 

Dân Tàu cọng đang tràn ngập khắp mọi miền đất nước, lũng đoạn những khâu kinh tế, tài nguyên quan trọng. Những tiếng nói nhắc nhở, góp ý thì bị cho là phản động, là bị khích động, bị mua chuộc phá hoại đảng, bôi nhọ lãnh đạo. Hết biết!

Ôi. Những vị lãnh đạo đất nước tôi. Tổ quốc đâu? Danh dự đâu? Trách nhiệm đâu?...

Buổi chiều nắng nóng. Gặp một người già nghèo khổ bán hàng rong còn biết nói về danh dự. Lòng miên man nhấp một cụm bia, bất chợt lăn tăn với những vui. buồn. Viết, như một kẻ mộng du...

Nguyễn Quang Chơn
23.5.17, tặng Lê Tấn Trưng

Saturday, May 20, 2017

THƯ CUỐI NGÀY GỬI EM BRIGITE (André-Louis Auzière – chồng cũ của em Brigite Trogneux.)

(Bài thơ của chồng cũ bà Trogneux, vợ tổng thống mới đắc cử của nước Pháp. Bài thơ hay, cảm động, muốn chia sẻ với mọi người)

Cả thế giới hồi hộp dõi theo những  đang diễn ra tại điệnÉlysée
Anh phải đóng cửa ngồi một mình trong ngôi nhà ngoại vi thànhphố

Vậy  tiếng tivi vẫn cứ vang trong từng căn phòng nhỏ
Người Pháp đang đón chào Macron – vị tổng thống trẻ trungnhất trong lịch sử nước mình

Chắc  em không còn tâm trí nào để nghĩ đến anh
Cái tên André-Louis đã bị xóa rất lâu rồi trong bộ nhớ
Nhưng anh không thể quên Trogneux tóc vàng một thuở
Những thanh chocolate vùng Rua đâu dịu ngọt bằng nàng

Anh nhớ lại những buổi chiều anh phải lang thang
Chạy khắp mọi nẻo đường Paris để tìm cho con hộp thuốc
Chỉ mười năm với ba đứa con  được
Ba đứa con – minh chứng cho tình yêu chúng ta – đẹp hơn cảthiên thần

Anh không ngờ chuyện bắt đầu từ một ngày em đòi li thân
Rồi em nhất quyết kêu anh ra tòa bằng cái đơn li dị
Không thực sự hạnh phúc” – em tự nhiên nói thế
Cuối cùng đành phải chiều em thôi

 anh biết em đã tìm thấy một phương trời
Cứ như Newton bất ngờ tìm ra định luật quả táo rơi
Em ngỡ ngàng tìm ra một chàng trai kém mình hai con giáp
Cũng chẳng   bất thường (nhất  nước Pháp)

Song gia đình của chúng ta
thì lại giống như bao gia đình kia tất thảy ở trên đời
Em đã  một mái nhàmột mái ấm đó thôi
 ai đó cao siêu
 Hoàng tử Nhà vua hay Chúa Trời đi nữa

Em nên nhớ chữ Thủy Chung  muôn đời muôn thuở
Công chúa lấy thằng bán than”, cũng theo  lên rừng
 thể em đang  một sự nghiệp lẫy lừng
Tổng thống với Đệ nhất Phu nhân tâm đầu ý hợp

Hai mốt phát đại bác vang trờiem đừng choáng ngợp
Tiếng trẻ thơ khóc năm xưa mới đúng nghĩa gia đình
Thật buồn trong giây phút này chỉ anh nghĩ đến anh
Nhưng anh bỗng thấy ấm lòng

Khi Sébastian, Laurence, Tiphaini vừa nhắn tin cho bố
Chúng con yêu bố ngàn lầnBố hãy tin điều này bố nhớ
Lát nữa, tan cuộc tại điện Élyséechúng con sẽ về nhà
Cuộc sống sẽ thực sự bắt đầu với bốn bố con ta…”