Friday, November 29, 2013

Đà Lạt,

dã quỳ hoa vàng
sáng lên những triền đồi hoang vắng
Đà lạt mùa cuối năm
gió lạnh se bay...

đêm lang thang bên bờ hồ thanh lắng
ánh đèn lay lắt vàng
nhành đào khô chờ ươm búp hoa
đón tết
ta chờ em
mùa xuân sắp đến
bâng khuâng....

căn nhà thờ trên đồi cao trầm mặc
tiếng chuông lưng chừng thong thả buông
nhớ nhà thờ Dran
trong tranh nhỏ Đinh Cường
nhớ bên em
nguyện cầu
tình yêu
như sám hối...

Đà lạt trôi trong sương 
cái lạnh chen vào cổ áo
mơn man trên mắt môi
trên đôi bàn tay...

mùi khoai lang nướng bay
đôi tình nhân như men say
nụ cười tung lên trời đêm
đêm ấm lại...

hồn ta mê mãi
dã quỳ vàng
đèn đêm vàng
lang thang...
nhớ...

Tản mạn ĐL, về từ phòng triễn lãm tranh hoạ sĩ ĐC, 28.11.13

Đà Lạt,

dã quỳ hoa vàng
sáng lên những triền đồi hoang vắng
Đà lạt mùa cuối năm
gió lạnh se bay...

đêm lang thang bên bờ hồ thanh lắng
ánh đèn lay lắt vàng
nhành đào khô chờ ươm búp hoa
đón tết
ta chờ em
mùa xuân sắp đến
bâng khuâng....

căn nhà thờ trên đồi cao trầm mặc
tiếng chuông lưng chừng thong thả buông
nhớ nhà thờ Dran
trong tranh nhỏ Đinh Cường
nhớ bên em
nguyện cầu
tình yêu
như sám hối...

Đà lạt trôi trong sương 
cái lạnh chen vào cổ áo
mơn man trên mắt môi
trên đôi bàn tay...

mùi khoai lang nướng bay
đôi tình nhân như men say
nụ cười tung lên trời đêm
đêm ấm lại...

hồn ta mê mãi
dã quỳ vàng
đèn đêm vàng
lang thang...
nhớ...

Tản mạn ĐL, về từ phòng triễn lãm tranh hoạ sĩ ĐC, 28.11.13

Thursday, November 28, 2013

Chuyện kể về bức hình Đạt Ma Đinh Cường,


Cà phê Tùng Đà lạt. Một sáng mùa đông. Đinh Cường cùng anh em bè bạn ngồi vui nhớ về kỷ niệm. Bỗng bước vào một dị nhân râu tóc lòm xòm như từ núi cao bước xuống. Hắn là MPK. Micheal Phước khùng. Nhà chụp ảnh nổi tiếng ĐL. Hắn lôi ĐC ra một góc ngồi bên cửa ra vào. Nơi ngày xưa Phạm Công Thiện thường ngồi và chụp. Chụp. Chụp. 

Tôi bước ra phía trước chụp vào bằng iphone. Tấm cửa kính với nét nhạt nhoà bỗng vẽ nên chân dung ĐC như một thiền sư. 


Mang vào khoe. Mọi người bảo Đạt Ma Đinh Cường Đà Lạt.

NQC 28.11.13, Đà lạt

Chuyện kể về bức hình Đạt Ma Đinh Cường,


Cà phê Tùng Đà lạt. Một sáng mùa đông. Đinh Cường cùng anh em bè bạn ngồi vui nhớ về kỷ niệm. Bỗng bước vào một dị nhân râu tóc lòm xòm như từ núi cao bước xuống. Hắn là MPK. Micheal Phước khùng. Nhà chụp ảnh nổi tiếng ĐL. Hắn lôi ĐC ra một góc ngồi bên cửa ra vào. Nơi ngày xưa Phạm Công Thiện thường ngồi và chụp. Chụp. Chụp. 

Tôi bước ra phía trước chụp vào bằng iphone. Tấm cửa kính với nét nhạt nhoà bỗng vẽ nên chân dung ĐC như một thiền sư. 


Mang vào khoe. Mọi người bảo Đạt Ma Đinh Cường Đà Lạt.

NQC 28.11.13, Đà lạt

Wednesday, November 27, 2013

Chuyện nghệ sĩ,

Đinh Cường về bày tranh tại gác Trịnh Huế từ 22-25/11. Ông và Bửu Ý vào ĐN chơi ngày 26 để chiều 27 bay lên Đà lạt.

Sáng 27/11,  ăn sáng uống cà phê cùng chị NTT, một trong thập đại mỹ nhân Huế những năm 60 và là bạn chí thân của ĐC, TCS, BY.

Tuổi tác không miễn trừ ai. Hai ông anh tài hoa của tôi ngày nào cũng đã bước đi chậm. Nói cười chậm. Ăn uống chậm. Đoá hoa tươi thắm của đất thần kinh năm nào cũng vừa qua một cuộc đại phẫu tim và đang tự tìm một góc bình yên thiền định dưỡng sinh...

Tuổi có già bao nhiêu nhưng kỷ niệm thời tuổi trẻ luôn sáng tươi mới rợi. Chuyện hôm qua thì quên chứ chuyện 20 năm về trước thì nhớ như in.

Ngồi nghe các anh chị kể chuyện xưa với những tình bạn đẹp đẽ trong sáng mà lòng thầm mong ước...

ĐC bỗng lấy giấy bút ra vẽ người xưa. Quán cà phê  đẹp. Người xưa đây. Đố hoạ sĩ nào cầm lòng không động cọ...


                 


ĐC phác những nét chì tài hoa. Rồi thấy ông nhìn quanh. Tay chấm vào xác cà phê bôi vào tóc, chấm nước trà trên bàn lấy màu nâu trên cổ, trên vai, chút nước màu người xưa không dùng gạt ra trên chén. Ông chấm tay vẽ màu môi, màu hoa trên áo...
Những người phục vụ thấy lạ vây quanh xem hoạ sĩ vẽ. Chiếc foulard người xưa có màu tím. Trên bàn lấy đâu màu tím. Hoạ sĩ cầu cứu, mấy cháu tìm cho bác chút màu tím, các cháu nháo nhác biết tìm đâu!

Tôi bước quanh vườn. Kìa, một nhành lan hồ điệp treo trên cao màu tím tươi roi rói..., tôi lén ngắt một đoá. Màu tím đây rồi. Hoạ sĩ tươi hẳn lên. Bức tranh hoàn chỉnh với những màu tự nhiên chung quanh...

Bức tranh đẹp hồn nhiên và chan chứa bao tình!...



NQC, 28/11/13

Chuyện nghệ sĩ,

Đinh Cường về bày tranh tại gác Trịnh Huế từ 22-25/11. Ông và Bửu Ý vào ĐN chơi ngày 26 để chiều 27 bay lên Đà lạt.

Sáng 27/11,  ăn sáng uống cà phê cùng chị NTT, một trong thập đại mỹ nhân Huế những năm 60 và là bạn chí thân của ĐC, TCS, BY.

Tuổi tác không miễn trừ ai. Hai ông anh tài hoa của tôi ngày nào cũng đã bước đi chậm. Nói cười chậm. Ăn uống chậm. Đoá hoa tươi thắm của đất thần kinh năm nào cũng vừa qua một cuộc đại phẫu tim và đang tự tìm một góc bình yên thiền định dưỡng sinh...

Tuổi có già bao nhiêu nhưng kỷ niệm thời tuổi trẻ luôn sáng tươi mới rợi. Chuyện hôm qua thì quên chứ chuyện 20 năm về trước thì nhớ như in.

Ngồi nghe các anh chị kể chuyện xưa với những tình bạn đẹp đẽ trong sáng mà lòng thầm mong ước...

ĐC bỗng lấy giấy bút ra vẽ người xưa. Quán cà phê  đẹp. Người xưa đây. Đố hoạ sĩ nào cầm lòng không động cọ...


                 


ĐC phác những nét chì tài hoa. Rồi thấy ông nhìn quanh. Tay chấm vào xác cà phê bôi vào tóc, chấm nước trà trên bàn lấy màu nâu trên cổ, trên vai, chút nước màu người xưa không dùng gạt ra trên chén. Ông chấm tay vẽ màu môi, màu hoa trên áo...
Những người phục vụ thấy lạ vây quanh xem hoạ sĩ vẽ. Chiếc foulard người xưa có màu tím. Trên bàn lấy đâu màu tím. Hoạ sĩ cầu cứu, mấy cháu tìm cho bác chút màu tím, các cháu nháo nhác biết tìm đâu!

Tôi bước quanh vườn. Kìa, một nhành lan hồ điệp treo trên cao màu tím tươi roi rói..., tôi lén ngắt một đoá. Màu tím đây rồi. Hoạ sĩ tươi hẳn lên. Bức tranh hoàn chỉnh với những màu tự nhiên chung quanh...

Bức tranh đẹp hồn nhiên và chan chứa bao tình!...



NQC, 28/11/13

Già và thọ,

Chưa bao giờ mình thấy nhiều bài vở nói về tuổi già như thời chừ. Từ ông cựu thủ tướng nước Tàu đến các nhà văn, nhà "tư tưởng", các bác sĩ trong nước..., khuyên người già phải sống thế nào cho sướng, cho khỏi buồn, cho khoẻ. Ăn cái chi, uống cái gì, vận động ra sao...

Hình như ngày nào mở email ra cũng có một vài bài đề cập đến tuổi già do bạn bè tứ phương gởi tới. Bài mô cũng hay, bài nào cũng sâu sắc! Đọc, thấy già mà biết sống như vậy thì khoẻ hơn nhiều so với bọn trẻ!

Mình đây già chưa không biết, nhưng thấy hình như cái đầu đã già so với cái thân.
Cái đầu già vì mình đã không còn hứng thú ra đường xem náo nhiệt. Không hứng thú party này, nhà hàng nọ. Thích nằm nhà đọc lai rai, nhắp ly rượu lai rai, email lai rai...thích ngồi quán cóc nói chuyện thế sự với một vài thằng bạn thân. Mở TV ra thấy phim ảnh yêu đương mùi mẫn éo le thì tắt. Chỉ xem được mấy chương trình nation geographic, hoặc true sport của nước ngoài, hoặc tin tức quốc tế.

Cái thân chưa già vì vẫn còn bơi biển đều đều vài trăm mét mỗi sáng sớm. Vẫn đi bộ sân golf nhanh hơn các bạn trẻ. Vẫn liếc mắt nhìn mấy cô gái đẹp người, thiếu vải mà ước phải chi mình mới U40! Khám sức khoẻ định kỳ vẫn chưa thấy biểu hiện gì của sự "suy thoái". Chỉ cái men gan là hơi cao, cái cholesteron cũng cao một chút. Mà mấy cái ni thấp xỉn thì chỉ nên đi tu. Sống làm gì!
...
Người đời nghĩ cũng hay thật! Lúc trẻ thì phá sức. Lúc già thì co ro giữ. Lúc sống thì đối xử nhau không ra gì. Lúc  chết thì viếng bạc, viếng tiền, khóc thương cúng vái!
Thấy một số cụ thượng thọ nghĩ mà kinh. Nằm một chỗ hành người thân ra bả.

Mình nghĩ, vốn đã sinh trên đời thì làm sao trả đủ trách nhiệm với đời. Đó là hiếu để với mẹ cha. Chăm lo vợ chồng con cái. Góp phần tốt với nhân quần xã hội. Giữ cuộc sống đủ đầy. Không co kéo. Không buông thả. Không lãng phí. Không bòn rút. Không hại người. Làm được những điều đó rồi, thì đến khi không còn sức nữa, khi các nơ rông thần kinh mới bắt đầu lão hoá thì chết là sướng nhất. Là đúng nhất.

Bạn mình bảo. Lúc đó ông cần sống để hưởng thụ những gì ông đã tích luỹ trong quãng đời trai trẻ của ông chứ! Mà thử hỏi. Nếu tôi thấy đã hưởng đủ cho tôi rồi thì thèm muốn nữa mà chi! Sống thêm nữa cũng ăn mấy thứ mình đã ăn, cũng thở mấy thứ mình đã thở. Thì. Thêm năm mười năm nữa liệu có thêm khoái hoạt? Đặc biệt, nếu đi khám bệnh thấy cái chi cũng cao so với tiêu chuẩn thì bác sĩ lại phải bắt kiêng đủ thứ. Không được ăn cái thích ăn. Không được uống cái thích uống. Không được chơi cái thích chơi.Thì liệu sống thêm vài năm, vài chục năm có sướng khoái gì?!

Nhiều người lại bảo. Ông phải sống để thấy con cái lớn khôn thành đạt. Cháu chít khoẻ tươi rạng rỡ chứ! Ủa, nuôi con là mình, còn đến khi trưởng thành lại khác. Mong con thành đạt hạnh phúc nhưng chuyện đời là của chúng. Trời cho chứ mình muốn có được đâu! Rủi chúng có phần đời vất vả, bất hạnh. Mình vẫn còn sống mà bất lực nhìn chúng bươn chải. Liệu sống vậy có vui ?!

Nên mình nghĩ. Cuộc sống cũng tốt đẹp thật. Quí giá thật. Nhưng cũng đừng tham lam thọ quá phỏng có ích gì. Sau tuổi 60. Xếp cuộc  đời rong ruổi lại. Còn cái nợ chi chưa trả thì ráng trả cho xong. Mà không xong cũng thế thôi. Không nuối tiếc. Không bấu víu. Rồi xin được trời thương cho nhẹ nhàng vĩnh viễn ra đi!

Rứa là sướng nhất!

NQC, Đà lạt, tháng 11, 2013


    Bửu Ý-Nguyễn Quang Chơn- Đinh Cường 26.11.13

Già và thọ,

Chưa bao giờ mình thấy nhiều bài vở nói về tuổi già như thời chừ. Từ ông cựu thủ tướng nước Tàu đến các nhà văn, nhà "tư tưởng", các bác sĩ trong nước..., khuyên người già phải sống thế nào cho sướng, cho khỏi buồn, cho khoẻ. Ăn cái chi, uống cái gì, vận động ra sao...

Hình như ngày nào mở email ra cũng có một vài bài đề cập đến tuổi già do bạn bè tứ phương gởi tới. Bài mô cũng hay, bài nào cũng sâu sắc! Đọc, thấy già mà biết sống như vậy thì khoẻ hơn nhiều so với bọn trẻ!

Mình đây già chưa không biết, nhưng thấy hình như cái đầu đã già so với cái thân.
Cái đầu già vì mình đã không còn hứng thú ra đường xem náo nhiệt. Không hứng thú party này, nhà hàng nọ. Thích nằm nhà đọc lai rai, nhắp ly rượu lai rai, email lai rai...thích ngồi quán cóc nói chuyện thế sự với một vài thằng bạn thân. Mở TV ra thấy phim ảnh yêu đương mùi mẫn éo le thì tắt. Chỉ xem được mấy chương trình nation geographic, hoặc true sport của nước ngoài, hoặc tin tức quốc tế.

Cái thân chưa già vì vẫn còn bơi biển đều đều vài trăm mét mỗi sáng sớm. Vẫn đi bộ sân golf nhanh hơn các bạn trẻ. Vẫn liếc mắt nhìn mấy cô gái đẹp người, thiếu vải mà ước phải chi mình mới U40! Khám sức khoẻ định kỳ vẫn chưa thấy biểu hiện gì của sự "suy thoái". Chỉ cái men gan là hơi cao, cái cholesteron cũng cao một chút. Mà mấy cái ni thấp xỉn thì chỉ nên đi tu. Sống làm gì!
...
Người đời nghĩ cũng hay thật! Lúc trẻ thì phá sức. Lúc già thì co ro giữ. Lúc sống thì đối xử nhau không ra gì. Lúc  chết thì viếng bạc, viếng tiền, khóc thương cúng vái!
Thấy một số cụ thượng thọ nghĩ mà kinh. Nằm một chỗ hành người thân ra bả.

Mình nghĩ, vốn đã sinh trên đời thì làm sao trả đủ trách nhiệm với đời. Đó là hiếu để với mẹ cha. Chăm lo vợ chồng con cái. Góp phần tốt với nhân quần xã hội. Giữ cuộc sống đủ đầy. Không co kéo. Không buông thả. Không lãng phí. Không bòn rút. Không hại người. Làm được những điều đó rồi, thì đến khi không còn sức nữa, khi các nơ rông thần kinh mới bắt đầu lão hoá thì chết là sướng nhất. Là đúng nhất.

Bạn mình bảo. Lúc đó ông cần sống để hưởng thụ những gì ông đã tích luỹ trong quãng đời trai trẻ của ông chứ! Mà thử hỏi. Nếu tôi thấy đã hưởng đủ cho tôi rồi thì thèm muốn nữa mà chi! Sống thêm nữa cũng ăn mấy thứ mình đã ăn, cũng thở mấy thứ mình đã thở. Thì. Thêm năm mười năm nữa liệu có thêm khoái hoạt? Đặc biệt, nếu đi khám bệnh thấy cái chi cũng cao so với tiêu chuẩn thì bác sĩ lại phải bắt kiêng đủ thứ. Không được ăn cái thích ăn. Không được uống cái thích uống. Không được chơi cái thích chơi.Thì liệu sống thêm vài năm, vài chục năm có sướng khoái gì?!

Nhiều người lại bảo. Ông phải sống để thấy con cái lớn khôn thành đạt. Cháu chít khoẻ tươi rạng rỡ chứ! Ủa, nuôi con là mình, còn đến khi trưởng thành lại khác. Mong con thành đạt hạnh phúc nhưng chuyện đời là của chúng. Trời cho chứ mình muốn có được đâu! Rủi chúng có phần đời vất vả, bất hạnh. Mình vẫn còn sống mà bất lực nhìn chúng bươn chải. Liệu sống vậy có vui ?!

Nên mình nghĩ. Cuộc sống cũng tốt đẹp thật. Quí giá thật. Nhưng cũng đừng tham lam thọ quá phỏng có ích gì. Sau tuổi 60. Xếp cuộc  đời rong ruổi lại. Còn cái nợ chi chưa trả thì ráng trả cho xong. Mà không xong cũng thế thôi. Không nuối tiếc. Không bấu víu. Rồi xin được trời thương cho nhẹ nhàng vĩnh viễn ra đi!

Rứa là sướng nhất!

NQC, Đà lạt, tháng 11, 2013


    Bửu Ý-Nguyễn Quang Chơn- Đinh Cường 26.11.13

Sunday, November 24, 2013

NHỚ BẠN NGÀY MƯA,

Một chút mưa bỗng tái tê,
Một chút lành lạnh chừng về mùa đông!
Mênh mông lòng trĩu. Mênh mông,
Nghe như giọt đắng rơi trong lòng mình!...

Mưa hiu hiu hắt chập chùng,
Gió phơ phơ phất mịt mùng khói xa,
Lất lay trong cõi ta bà,
Ta ngồi nhớ bạn. Là đà rượu say...

Người xa tít tắp chân mây,
Giọt mưa như thả vào đây nỗi buồn!
Thì thôi. Vẫn cứ rượu suông!
Thì thôi. Vẫn cứ tang bồng gió lay!...
Nhấp môi. Một chút cay cay!...

ĐN, 25.11.13 mưa buồn nhớ bạn uống rượu, tặng PD.

NHỚ BẠN NGÀY MƯA,

Một chút mưa bỗng tái tê,
Một chút lành lạnh chừng về mùa đông!
Mênh mông lòng trĩu. Mênh mông,
Nghe như giọt đắng rơi trong lòng mình!...

Mưa hiu hiu hắt chập chùng,
Gió phơ phơ phất mịt mùng khói xa,
Lất lay trong cõi ta bà,
Ta ngồi nhớ bạn. Là đà rượu say...

Người xa tít tắp chân mây,
Giọt mưa như thả vào đây nỗi buồn!
Thì thôi. Vẫn cứ rượu suông!
Thì thôi. Vẫn cứ tang bồng gió lay!...
Nhấp môi. Một chút cay cay!...

ĐN, 25.11.13 mưa buồn nhớ bạn uống rượu, tặng PD.