Friday, November 20, 2020

TẤM LÒNG GỞI ĐẾN TẤM LÒNG...

Bão lụt đã đi qua. Trời miền Trung đã có những bóng nắng ấm áp cuối đông của một năm trầy trật, chật vật, đau thương...


Đêm cuối tuần tình cờ mở U Tube trên truyền hình, bắt gặp chương trình ca nhạc cứu trợ đồng bào miền trung của các anh chị em nghệ sĩ hải ngoại, do sáng kiến của nghệ sĩ Việt Anh và Ngọc Hà, Love Foundation, được chiếu trực tiếp trên các kênh truyền hình VN tại Mỹ, live stream trên face book, trên U Tube..., kêu gọi cộng đồng Việt kiều chung tay góp sức...


Chương trình được dàn dựng tại một sân khấu nhỏ. Vừa amateur, vừa chuyên nghiệp, vừa sân khấu, vừa gia đình, với rất nhiều nghệ sĩ, ca sĩ. Nổi tiếng có, tay ngang có, già có, trẻ có...Họ vừa hát, vừa góp tiền ủng hộ, vừa kêu gọi bà con... 


Ở đây, khác với các cuộc biểu diễn khác, không phông màn rực rỡ, không áo quần hào nhoáng, không loè loẹt phấn son, ai nấy trang điểm vừa phải, y phục trang trọng, sẫm màu. Và hát, những lời hát thật đẹp, những tiếng nói thật thương. Tôi nghe đâu đây những tiếng lòng thổn thức, giọt lệ rưng rưng...Thỉnh thoảng, MC lại trân trọng cập nhật danh sách, số tiền đóng góp, từ khắp các tiểu bang gởi về, hai, ba, năm, sáu chục ngàn, gom góp từ những tờ 50, 100, hoặc số tiền 500, 1000 USD, từ những em nhỏ đến những công ty...


Tự nhiên thấy lòng mình trùng xuống và cảm động vô cùng....


Bão, gió, mưa của thiên nhiên đã quần thảo miền trung từ Nghệ An đến Phú Yên trong hai tháng vừa qua. Và lũ, lũ từ những nhà máy thuỷ điện tàn nhẫn vô tư tiếp sức thêm cho sự tàn phá. Đã có hàng trăm người chết, mất tích, hàng ngàn nóc nhà tiêu tan, hàng trăm km đường hư hỏng. Tài sản, của cải bị cuốn trôi không thể nào kiểm xuể!...


Cả nước đã kéo về miền trung cứu trợ. Những tấm lòng bao dung đùm bọc lẫn nhau. Tôi đã thấy. Tôi đã nghe. Nhưng lần này, xem chương trình ca nhạc tổ chức tại Bolsa, Litle Saigon, thủ phủ người Việt tại Cali, các nghệ sĩ hải ngoại quyên góp giúp đỡ đồng bào, cũng bình thường thôi như các công cuộc từ thiện tôi đã làm, bạn bè, anh chị em tôi đã làm, sao tôi lại bâng khuâng, xúc động? 


Xin thưa, tôi xúc động khi chợt nghĩ, những con người này đã bỏ đất nước ra đi, vì họ không chấp nhận cuộc sống sau 30/4/75. Họ còn đứng được đây khi hàng ngàn người khác đã vùi xác ở biển Đông, bao người thân họ đã bị bắt, bị bắn, bị tù vì tội phản quốc, vượt biên, đã bị những vết thương tủi nhục hằn sâu, ghi dấu trong lòng. Đáng lẽ, họ phải đầy dẫy nỗi căm phẫn, oán hờn...


Vậy mà giờ đây, khi bà con miền Trung rơi vào cảnh màn trời chiếu đất. Những nghệ sĩ, những bà con lưu vong, mà lịch sử và cuộc đời đã đẩy họ vào một con đường khác, con đường chẳng đặng đừng, đã quên hết hận thù, không nhớ đến những ngày tháng bị hắt hủi, để phải mất tổ quốc, mất gia đình, lẻ loi nơi đất khách quê người, lại cùng cất lên tiếng nói gởi tấm chân tình về lại quê hương...


Và giờ đây, có thể họ thành đạt, có thể họ thất bại, nhưng trong giấc ngủ hằng đêm, họ đều có những giấc mộng Việt Nam, và dẫu không thích thể chế này, nhưng khi người trong nước gặp cảnh điêu linh, họ đã quên tất cả, không tính đến ai là người Nghệ An, Quảng Bình, ai là Huế, Quảng Nam..., chỉ một tấm lòng, mở hầu bao, chung tay đóng góp. 


Có lẽ, bởi họ là người VIỆT NAM, những người Việt Nam ngàn đời đáng thương mà cũng rất tự hào!...


Xem chương trình, tôi đã muốn khóc khi người đồng hương vẫn ăm ắp nỗi đồng bào. Dẫu đồng bào này đã từng cay nghiệt với các anh, các chị, các bạn...


Từ quê nhà, xin gởi đến những nghệ sĩ, những bà con Việt Nam ở hải ngoại, một sự tri ân. Tri ân của một tấm lòng đến một tấm lòng!...


Nguyễn Quang Chơn

Đêm thứ sáu,  20.11.20


Friday, November 13, 2020

Chuẩn bị đại hội đảng cọng sản VN lần thứ 13, nghĩ gì về chủ nghĩa xã hội?

Theo Lenin, chủ nghĩa xã hội là bước chuyển tiếp để đi lên chủ nghĩa cọng sản, một chủ nghĩa đưa con người đến thế giới đại đồng, không còn nhà nước, không có bạo lực chính trị, không còn sở hữu tư liệu sản xuất tư nhân bóc lột lao động. Người người làm việc theo lao động, hưởng theo nhu cầu...


Cha đẻ của chủ nghĩa cọng sản (từ đây viết tắt là CNCS) là ông Karl Mark, một triết gia, kinh tế gia, nhà hoạt động chính trị...người Đức, sống lưu vong tại Anh vào cuối thế kỷ 18 và cùng Angels củng cố lý thuyết của mình, nêu sự phát triển lịch sử xã hội thế giới làm 5 bước, từ cọng sản nguyên thuỷ đến chiếm hữu nô lệ, phong kiến, tư bản và hoàn thiện ở chủ nghĩa cọng sản hiện đại...


Tư tưởng Mark và Angels đã được hưởng ứng rất mạnh ở đầu thế kỷ 19 từ Tây sang Đông, đặc biệt khi được một nhà chính trị học lỗi lạc người Nga V. I. Lenin áp dụng từ lý thuyết vào thực tế, lật đổ chế độ Nga hoàng thành lập nhà nước “Cọng hoà xã hội chủ nghĩa Xô Viết liên bang Nga” năm 1917, và sau đó đến Stalin, tạo ra một chế độ cọng sản toàn trị, đã ảnh hưởng rất lớn đến một nửa các quốc gia thế giới, kể từ sau thế chiến thứ hai. Tạo ra một thế lực đối đầu với một nửa thế giới còn lại phe đồng minh mà Mỹ là nước đứng đầu!...


Ta tạm dừng việc nói về CNCS mà đi vào đúng chủ đề bài viết....


Có một lần tôi tranh cãi với một người bạn về chế độ cọng sản ở VN. Anh bạn tôi chửi chế độ hiện hữu không ra gì, thề không đội trời chung với cọng sản, sẵn sàng chết với cọng sản. Tôi bảo anh. Không đội trời chung sao anh vẫn lãnh lương, vẫn làm việc cho chế độ mà không dấn thân làm cách mạng, như HTV, như TĐDT.... Muốn chết với cọng sản dễ òm, cứ ra ngả ba mà chửi ông Hồ, mà chửi lãnh đạo, tức khắc anh sẽ nếm “mùi tử” ngay tức khắc. Và nói với anh rằng, cha chú anh và tôi đều đã từng là người của Việt Minh. Thời tuổi trẻ của chúng ta với phong trào sinh viên học sinh, đã không phản đối chính quyền cũ, quân đội Mỹ, đã từng hát vang bài Bắc Sơn, “dậy mà đi” có nghĩa đã ủng hộ cọng sản rồi sao? Anh một mực chối bỏ việc đã ủng hộ Việt Minh, Cọng sản, giận dữ bỏ đi, không chơi với tôi từ dạo ấy!...


Thật sự, lý thuyết CNCS đọc nghe rất đẹp. Không đẹp, không hấp dẫn tại sao biết bao vĩ nhân thế giới ủng hộ, đồng tình. Chúng ta có thể kể ra những Albert Camus, Pablo Picasso, Lê Bá Đảng, Neruda, Aragon, Bernard Show...Trong nước thì Trần Đại Nghĩa, Trần Đức Thảo, Tôn Thất Tùng, v.v...


Lý thuyết là vậy, còn thực tế ra sao? Lên nắm chính quyền, Lenin phát triển tư tưởng Mark, rằng có thể lên thẳng Chủ nghĩa xã hội, CNCS mà không cần phải kinh qua quá trình tư bản chủ nghĩa. Sau đó Stalin dẫn dắt khối xô viết đông âu, rồi những gì đã diễn ra cho liên bang xô viết cũng như các nước Đông Âu, các bạn đều đã biết. Ngày nay, thế giới cọng sản còn lại ở các nước Trung Hoa, Bắc Triều Tiên, Cu Ba và Việt Nam..., và cũng đã chuyển đổi nền kinh tế không phải hoàn toàn tự cung tự cấp, nhà nước chiếm hữu toàn bộ tư liệu sản xuất nữa mà, “mèo đen mèo trắng không quan trọng, miễn là cứ bắt được chuột”, “ kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”...


Trung quốc sau 51 năm với bao nỗi thăng trầm, đói nghèo xã hội, đã khôn khéo lợi dụng các chính sách ôn hoà toàn cầu hoá của Mỹ,  phương Tây luôn mong muốn có những sản phẩm giá rẻ cho thị trường, đã biến nước Trung Hoa thành công xưởng chế tạo của thế giới, mở rộng tình báo công nghệ..., đã đưa nền kinh tế Trung hoa vượt lên nước Nhật, đứng thứ hai kinh tế toàn cầu.


Cuba vẫn ậm ạch bên cạnh các nước Mỹ la tinh phát triển. Bắc Triều tiên thì đóng cửa với thế giới, sống nhờ viện trợ TQ, gạo VN...


Nước ta sau 45 năm dưới sự cai trị của đảng cọng sản. Đã từ “hy sinh tất cả chứ không chịu để mất nước”, đến “đánh thắng hai đế quốc to để hoàn toàn độc lập”, đến “tiến nhanh tiến mạnh, tiến vững chắc lên CNXH”, đã trải qua 12 kỳ đại hội đảng, VN hiện đang được xếp là nền kinh tế đứng thứ 49 trên thế giới, thứ 6 ở Đong Nam Á, dựa vào những thành tựu báo cáo của chính phủ. (những xác thực các báo cáo này cần phải kiểm chứng). Tuy thế, kinh tế VN vẫn phụ thuộc vào gia công công nghiệp, nông nghiệp, du lịch, bất động sản và tài nguyên, khoáng sản. Có nghĩa là hoàn toàn phụ thuộc. Phụ thuộc vào đầu tư nước ngoài, thời tiết khí hậu và nguồn tài nguyên ngày càng cạn kiệt. Những doanh nghiệp nổi tiếng trong nước hiện nay đa số đi lên từ đất đai và sống nhờ bất động sản. Chủ nghĩa xã hội để thực hiện “làm theo năng lực hưởng theo lao động” trong một chế độ không có giai cấp, thật còn mông lung, vô tận...


Chính quyền ở giai đoạn này càng phân hoá với sự tham nhũng phổ biến, tràn lan. Nhiều uỷ viên bộ chính trị, trung ương đảng đã phải ra toà, đã phải ngồi tù, nhưng những tài sản kiếm được do tham nhũng đó vẫn được giữ nguyên, nên các quan chức vẫn bình chân như vại chờ hết nhiệm kỳ, sẵn sàng “hy sinh đời bố củng cố đời con” ra nước ngoài sinh sống!...


Tóm lại, CNCS, CNXH, đọc thì rất hay về lý thuyết, nhưng khi cuộc cách mạng vô sản thành công rồi thì lại mở ra một chế độ khác, không khá hơn các chế độ trước, thậm chí bóc lột tinh vi hơn! Vì vậy mà Liên Xô và các nước Đông Âu đã từ bỏ CNCS để quay trở lại tư bản, mà đau đớn thay, hơn hai mươi năm rồi, tàn dư chế độ cũ vẫn không rũ sạch được, vẫn còn ì ạch!...


Không biết đại hội đảng cọng sản VN lần thứ 13 này có gì thay đổi lớn trong đường lối chính trị, trong cải cách kinh tế? Mong lắm thay! 


Mong cái gì? Ai mà biết được!


Nguyễn Quang Chơn

14.11.20

Nằm chờ cơn bão số 13 đổ bộ

Thursday, November 12, 2020

TẢN MẠN TỪ LỜI BÀI HÁT “KHÁT VỌNG TUỔI TRẺ” CỦA NHẠC SĨ VŨ HOÀNG

Trên các phương tiện truyền thông, khi nào các thanh niên tụ tập, hội hè đều hát vang bài hát này, trong đó có câu: “ Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, mà hãy hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay...” Thật ra câu này lấy từ : “ Ask not what your country can do for you, ask what you can do for your country” mà tổng thống Mỹ John F. Kenedy đã đọc trong bài diễn văn nhậm chức năm 1961,  và phải dịch đúng nghĩa  chữ “can do” là “có thể làm”, chứ không phải “đã  làm”...


Thôi thì cứ lấy câu trong bài nhạc của Vũ Hoàng mà tản mạn vậy!


“Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, mà hãy hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay?” Tổ quốc là gì? Tổ quốc là đất nước, là giang san. Vậy tổ quốc sao có thể làm gì cho ta? Tôi đang sống tại miền trung, mảnh đất này của tổ quốc tôi vốn là của Chiêm Thành, các chúa Nguyễn đã dần dần đánh chiếm, để tạo nên một diện mạo hôm nay. Vậy chính các chúa Nguyễn đã gầy dựng nên tổ quốc, mở rộng đất nước đến như vậy! Tôi đang sống trên quê hương tôi, tôi phải biết ơn các chúa Nguyễn, và phải tự hỏi rằng, mình đã làm gì cho các minh triều đó chứ. Và thực tế chúng ta không những đã “không làm gì”, mà còn từng phỉ báng các tiền nhân, những vị đã ra công mở mang bờ cõi, xây nên tổ quốc hôm nay!...


Tổ quốc hồn nhiên, thụ động, tổ quốc chẳng biết làm gì. Chỉ những vương triều, thể chế, đảng phái có cơ hội lãnh đạo đất nước, “đã làm gì cho ta”, và ta sẽ “làm gì cho họ”, vậy thôi!...


Chính phủ (vương triều) nào đó giữ từng tất đất quê hương, đem lại ấm êm giàu có cho xã hội. Ta sẽ phải biết ơn chính phủ (vương triều) đó, và ta sẽ góp đôi tay, trí tuệ ta cùng họ để phát triển đất nước, làm giàu tổ quốc, như Nguyễn Công Trứ “ Kinh luân khởi tâm thượng, binh giáp tàng hung trung. Vũ trụ chi gian giai phận sự, nam nhi đáo thử thị hào hùng!”...


Ngược lại, những kẻ nào hôn quân, chính phủ nào nhu nhược, hại dân, đem đất đai ông cha giao cho giặc. Chúng ta phỉ nhổ, sỉ báng, và chúng ta sẽ kiên quyết loại bỏ họ, như Nguyễn Trãi “ Đẩy thuyền đi là dân, mà lật thuyền cũng là dân!”...


Nói cho cùng, tổ quốc chính là chúng ta. Chúng ta chính là tổ quốc. Những kẻ nào đụng đến tổ quốc là đụng đến chúng ta. Những kẻ nào đụng đến chúng ta, cả tổ quốc này vùng lên bảo vệ!...


Không có chuyện “tổ quốc làm gì cho ta? Ta làm gì cho tổ quốc?”. Tổ quốc là đất nước. Đất và nước. Đất chứa đựng tài nguyên, cây cối. Nước chứa đựng khoáng sản, thực phẩm.  Đất và nước ôm ấp nhau, với một qui luật thiên nhiên tuyệt diệu cho chúng ta một cuộc tồn sinh màu nhiệm năm này qua năm khác, thời này qua thời khác...


Nay ta diệt rừng. Nay ta phá nước. Đất sẽ sụp. Nước sẽ lũ. Chúng ta sẽ không còn giữ được cuộc sống màu nhiệm đời đời này nữa! Lúc này đây. Khi lũ quét, khi sụp đất ở miền Trung, chính chúng ta phải thốt lên câu nói “ Ta đã làm hại gì tổ quốc, để tổ quốc trừng phạt ta như vậy?”


Tổ quốc cũng là ta. Xin đừng làm hại ta nữa, những đồng bào của tôi!...


Nguyễn Quang Chơn

12.11.20

Trong nỗi buồn mùa lũ




Monday, November 9, 2020

TÔI CẢNH CÁO


Đêm nay, vô tình mở TV, nghe VTV1 loan tin lỗi nghiêm trọng của ông Nguyễn Văn Bình, uỷ viên bộ chính trị, đương trưởng ban kinh tế trung ương, nguyên thống đốc ngân hàng nhà nước, đã sai trái nghiêm trọng, làm thất thoát vô vàn tài sản đất nước, không có khả năng thu hồi... 


Kinh! Và cái kết “trướt quớt”: CẢNH CÁO!...


Tôi “sợt” google, cảnh cáo là gì? copy y nguyên văn:


“Cảnh cáo sẽ được hiểu là gì đây? Cảnh cáo ở đây được giải thích rất đơn giản và ngắn gọn đó là khi: Một người nào đó khi bị vi phạm kỉ luật, làm sai nguyên tắc, quy tắc hay yêu cầu ở mức có thể sửa sai và ở mức độ nhẹ thì người đó sẽ phải bị cảnh cáo và được hiểu là được truyền đạt báo cáo đến cho họ biết được rằng việc họ đã vi phạm kỉ luật ấy nếu còn tiếp diễn và tái phạm lần nữa thì khả năng cao sẽ phải gặp những biện pháp trừng trị hay xử phạt nặng nề thích đáng cho những lỗi lầm đó!”


Thật rất rõ ràng. Với kỷ luật “cảnh cáo”, lỗi ông phải rất nhẹ mà răng cô phát ngôn viên đọc nghe quá nặng? Hay là lỗi ở tay đánh máy?


Vui thật. Khi muốn kỷ luật một người nào đó không được, sẽ buồn khóc gọi là đồng chí X. Khi đốt quanh quẫn không xong, ta hùng hổ...cảnh cáo! 

...

Với riêng tôi hôm nay, tôi cảnh cáo những ai hay mời tôi đi nhậu, gây nguy hiểm cho sức khoẻ tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến gia đình tôi. Tôi nghiêm khắc cảnh cáo những cô gái trẻ bây giờ cứ hở mông, hở ngực, hở đùi, làm tâm hồn tôi luôn lơ ngơ mơ mộng, có lỗi với vợ tôi. Tôi cảnh cáo ông công an giao thông đã nhận tiền dúi tay để vô tình tôi phạm tội hối lộ!... 


Tôi cảnh cáo!....


Nguyễn Quang Chơn

Đêm tối vô tình xem TV

08.11.20



Saturday, November 7, 2020

THƯ GỞI ÔNG DONALD J. TRUMP

Thưa ông Trump,


Vậy là ông đã thua trong cuộc đua vào Nhà trắng lần này. Ông thua cũng có nghĩa là chúng tôi thất bại, vì chúng tôi đã luôn ủng hộ ông. Tôi đã có nhiều bài viết về ông và hôm nay với bức thư này, có lẽ là bài viết cuối cùng gởi cho ông!...


Ông Trump kính mến, suốt 4 năm trên cương vị tổng thống thứ 45 nước Mỹ, ông đã làm được nhiều việc để đưa nước Mỹ “great again” như ông mong muốn. Ông đã như một chiến binh xông pha giữa làn tên mũi đạn để đem lại sự công bình cho nước Mỹ. Những việc ông làm, lợi cho nhân dân Mỹ, đồng nghĩa với bất lợi cho rất nhiều nước trên thế giới, trong đó có các nước bè bạn. Những việc như buộc Nhật, Đại Hàn phải hổ trợ tài chính cho lực lượng Mỹ đang đóng quân giữ gìn hoà bình trên nước họ. Đúng quá. Xưa kia họ yếu đuối sau chiến tranh với cọng sản, các ông giúp đỡ họ hoàn toàn miễn phí với tư cách đồng minh. Nay quốc gia họ đã rất giàu có, hà cớ gì nhân dân ông đơn phương trả chi phí cho cuộc bảo vệ tự do của họ. Chuyện ông rút khỏi thoả thuận Paris về biến đổi khó hậu, thoả thuận hạt nhân Iran, cắt ngân sách tài trợ cho UNESCO, cho WHO (khi phát hiện WHO bị TQ mua chuộc trong virus vũ hán), xoá bỏ hiệp ước TPP...đã làm cho những tổ chức lợi dụng sự hào phóng Mỹ mà làm những việc bao đồng, tức tối và phản bác ông. Chuyện ông    điều tiết giảm chính sách nhập cư, xây hàng rào biên giới với Mexico đã gây nên sự chống đối trong lòng cộng đồng những người, những nước muốn lấy Mỹ để tị nạn kinh tế, để ăn cắp “tài nguyên” trí tuệ Mỹ. Ông thẳng tay phê phán lực lượng truyền thông trong nước. Một lực lượng đã được nuôi dưỡng thái quá vì tự do, đã là một quyền lực không ngai, tung tác trên chính trường nước Mỹ. Chính lực lượng này đã góp phần không nhỏ vào thất bại của Mỹ và VNCH trong chiến tranh Nam Bắc VN...


Ông đã đối phó với quá nhiều kẻ thù. Nhưng hành động sáng suốt nhất của ông trong chương trình đưa nước Mỹ vĩ đại trở lại,  là vạch trần sự nhu nhược, bị lừa phỉnh của chính quyền trước, đã tạo cho một đế quốc bành trướng khác nổi  lên. Đó là Red China. Và ông đã ra tay đòi lại sự công bằng cho nước Mỹ bằng giải pháp kinh tế sòng phẳng, bằng hạn chế nhập cư người trung quốc, bằng loại bỏ các cơ sở gián điệp, trục xuất các điệp viên tàu cọng ra khỏi đất nước. Chưa bao giờ tôi thấy chủ tịch Trung hoa bối rối, lo sợ như lúc này. Và đỉnh điểm cho cuộc chiến chống ông cũng xuất phát từ đây, với một lực lượng đông đảo nhất, nguy hiểm và nham hiểm nhất!...


Vâng, ông đã thua trong cuộc chạy đua vào nhà trắng bởi không phải ông chỉ chạy đua với ông Joe Biden đảng Dân chủ, mà ông còn chạy đua với  ông Tập Cận Bình, TBT đảng cọng sản trung hoa. Tôi đồ chừng trong hơn một nửa số dân quốc tịch Mỹ có phiếu bầu, đã có hơn một phần ba bị đồng đô la nhuốm virus trung cọng mua chuộc...


Ông đánh giặc theo kiểu người Mỹ. Dàn trận công khai và chủ yếu dựa vào tiềm lực quân sự của mình. Chiến thuật này đã sai khi ông đấu với Trung Quốc. Trong cuộc chiến “bầu cử” này, ông lại phải đấu với lực lượng “tàu cọng” ngay trên đất nước ông. Mà ông biết rồi đó. Tàu là một nước mưu mô tinh quái. Đọc sử ông không thấy nước họ rất nhiều sư tổ lanh mưu sao? Nào là Khổng Minh, Tôn Tử, Tư Mã Ý...Đấu mưu thì ông thua là cái chắc! Ở nước tôi, truyện Kiều có ông Từ Hải cũng dáng dấp to lớn, đánh đông dẹp bắc như ông. Vì nghe người đẹp Thuý Kiều, tin lời đàm phán kẻ thù, mà phải chết đứng giữa trận tiền. Ông cũng vậy. Vì ông tin nhân dân Mỹ. Ông tin người Mỹ chân chính sẽ bỏ phiếu cho ông. Ông đâu biết nước ông còn bao nhiêu “real american”? Chính ông đang muốn làm sạch khối “united american” trong nước ông kia mà!...


Một lần nữa ông thua mưu trung cọng. Họ không đánh ông bằng vũ lực, bằng kinh tế. Họ đánh ông bằng mưu mô ngay trong những đường lối, luật pháp, hiến pháp của một thể chế tự do dân chủ của đất nước ông, dựa vào chiến dịch tranh cử, sau khi đã thả vào con virus vũ hán, tạo ra sự cố Floyd! Như vậy mới cao cờ, mới thâm mưu. Chết đứng giữa trận tiền như Từ Hải chưa ông Donald Trump!...


Nhưng dẫu sao, những chính sách ông làm, đã mở mắt, mở lối cho bất cứ một vị tổng thống nào tiếp sau ông. Họ cũng thấy cái thâm mưu của tàu, dẫu cái thâm mưu đó đã giúp họ chiến thắng. Bởi, tổng thống Mỹ nào cũng phải vì dân, vì nước Mỹ trên hết và “chiến tranh lạnh” không bao giờ chấm dứt nếu những chế độ độc tài còn tồn tại!....


Kính chúc ông sức khoẻ. Mong có một dịp chơi gôn cùng ông. Ông già gân chính hiệu “made in USA” thứ thiệt!


Nguyễn Quang Chơn 

08.11.20

Sống

Ai đang còn hít thở không khí trần gian này là đang còn sống. Cuộc sống quí lắm. Ai cũng muốn sống. Kẻ giàu, người nghèo. Kẻ phồn vinh, người mạt rệp, đều muốn được sống. Ở Việt Nam, theo thống kê của WHO, số người chán không muốn sống chiếm 3.4% mỗi năm, đứng thứ 126 trên thế giới....


Cuộc sống đáng quí là vậy. Nhưng sống như thế nào? Sống bao lâu? Sống để làm gì?  Mới là điều đáng nói!....


Có đứa trẻ vừa đẻ ra đã chết. Có những sinh linh oặt èo vì dị tật bẫm sinh, sống hoài, chẳng nhận thức được điều gì, nhưng vẫn ăn, vẫn thở và vẫn sống. Có kẻ đầu tắt mặt tối, quần quật xoay mòng mòng như con vụ, cơm thiếu buổi sáng, cháo đói buổi chiều, vẫn sống. Có kẻ ngác ngác ngơ ngơ, ai cho gì ăn nấy, chẳng biết vui, buồn, hờn giận, vẫn sống!...


Sống. Trước hết là hiện hữu. Sau nữa là phát triển những mối liên kết với gia đình, xã hội, ngụp lặn với thăng trầm trầm luân trần gian tục luỵ. Sống là chứng minh ta tồn tại!...


Cuộc sống quí. Nhưng các cháu bé bỏng dị tật nặng nề, nếu nuôi dưỡng để cho các cháu sống và lớn lên, ta lại đẩy vào trần gian những cuộc đời bất hạnh, buồn đau suốt cuộc nhân sinh!...


Những người sống mà như chết vì đang mắc những cơn bệnh trầm kha. Thật là tội cho họ và cho những người thân. Nhưng nếu ai đó cho họ một mũi thuốc độc để được giải thoát thì bị gọi là đồ tể. 


Mới biết để sống, để được sống, phức tạp biết bao!...


Chết. Ông Newton chết, ông Einstein, ông Edison, ông Ghandi chết..., cả thế giới nuối tiếc, đau buồn vì các ông đã giúp cho nhân loại quá nhiều điều hữu ích. Ông Hitler,  Mussolini, Kadafi, Stalin...chết, nhân loại vui mừng vì đã mất đi kẻ bạo tàn...


Sống. Đã 74 tuổi rồi, ông Donald Trump đang được cả thế giới dõi theo, cầu nguyện cho ông trong suốt 4 năm cầm quyền nước Mỹ và với cuộc bầu cử đầy cam go chưa có hồi cuối. Sống. Ông thủ tướng Abe nước Nhật, ông tổng thống Mujica, Uruguay được mọi người ngưỡng mộ nghiêng đầu bái phục. Và sống, như ông Tập của TQ, đang bị thế giới miệt thị rủa khinh...


Và họ vẫn sống, không cần biết vinh hay nhục. Như những quan chức “chổi đót”, “xe ôm” của đất nước tôi vẫn đang cứ an nhiên sống trong những lâu đài, biệt phủ, vênh mặt với đời!..


Lúc này đây, hàng ngàn con người trên những vùng cao khắp dãi đất miền trung, (bởi lũ quét thuỷ điện), vẫn bới xới trong đám bùn lầy, đất cát mà sống. Và đồng bào khắp cả nước đang lũ lượt kéo về giúp họ sự sống. Họ sống mà không biết vì sao họ còn sống. Người giúp cũng không  biết vì đâu mà cuộc sống họ phải khốn nạn đến thế này? 


Sống có số mà chết cũng có số. Cháu bé sơ sinh vứt trong sọt rác, chuột kiến gặm nhắm lở loe vẫn sống. Tôi nhồi máu cơ tim cấp, điện tâm đồ chạy nằm ngang vẫn sống. Ông bạn dừng xe đèn đỏ, xe tải mất thắng tông vào, chết. Ông nhà giàu chở cả nhà đi trên đường, xe container bên cạnh lật đè, chết. Một vị quan quyền lực ngang trời, bỗng nhói đau trong cơ, chết!...


Chết là hết. Ông đại tướng  hay ông trùm giang hồ, chết chỉ ồn ào phút chốc rồi tan loãng. Tiếng thơm, lời xấu, họ cũng chẳng biết gì. Nhưng kẻ sống, vẫn nhơn nhơn bộ mặt mình giữa trần gian, giữa nhân quần thế thái. Thậm chí phải đăng đàn xã hội, phải phát biểu lập trường, phải nói những việc đúng, sai. Mà họ. Như những quân hề múa rối. Ăn lộc dân. Nói những nguỵ ngôn. Lộ mầm ngu dốt. Hành xử như những kẻ du côn. Mà vẫn dương dương tự đắc. Thì thật đáng ghê tởm những con người nhắm mắt bịt tai ung dung tự tại như vậy!...


Rồi nói cho cùng. Mục đích cuộc sống là gì? Nên sống như thế nào? Sống sao cho đáng sống? Xin dành câu trả lời cho các bạn, cho từng suy nghĩ mỗi người!...



Nguyễn Quang Chơn

07.11.20

Nhân cuộc họp quốc hội khoá 14 đang diễn ra mấy hôm nay

Thursday, November 5, 2020

DONALD JOHN TRUMP

Một cuộc đua vào nhà trắng nhiệm kỳ 2021-2025 thật là kịch tính, căng thẳng. Cuộc đua tốn kém nhất từ trước tới nay và được thế giới quan tâm nhiều nhất, bất kể là đất nước nào, chế độ nào...

Tại thời điểm này. 16:30 giờ Việt Nam, theo các phương tiện truyền thông thì dường như ông Joe Biden đã chiến thắng với 264/270 phiếu đại cử tri yêu cầu. Ông Trump thì chỉ mới 214 phiếu. Và văn phòng tranh cử của ông Trump cũng đã đệ đơn kiện  hai bang Pennsylvania và Giorgia, đồng thời đòi kiểm phiếu lại ở Wiscosin, và có khả năng ông Trump sẽ không công nhận kết quả bầu cử và đưa ra tối cao pháp viện phán xử!...

Qua cuộc bầu cử, chúng ta mới thấy làm người dân của một nước dân chủ thật là...dân chủ. Mình hoàn toàn có quyền bầu cho ứng cử viên nào mà mình thích. “Cuộc chiến” 2016, ai cũng nghĩ bà Hillary sẽ dành chiến thắng. Nhưng dân Mỹ nghĩ khác. Họ cần một người làm cho nước Mỹ vĩ đại “trở lại”, Mỹ phải là Mỹ, không thể là đàn em Tàu cọng, như vị tổng thống tiền nhiệm vui vẻ đi cửa sau, và lên máy bay từ Trung quốc mà không người đưa tiễn. Và họ đã chọn D. J. Trump...

4 năm cầm quyền của ông đã thấy rõ sự trở lại bục champion của nước Mỹ. Và nếu không có con virus ác liệt Vũ hán, thì chắc Trump không có đối thủ...Và qua mấy tháng tranh cử này, chúng ta thấy ông Trump quả thật vất vả. Chúng ta cũng thấy thế lực ma giáo của Tàu cọng thật là đáng sợ...

Con virus kiềm hãm mọi chính sách phát triển đất nước của ông Trump. China đổ dầu (tiền) vào vụ Floyd, dựng nên một Antifa mới, làm xáo trộn xã hội Mỹ, làm ảnh hưởng đến uy tín của Donald, và thật là nguy hiểm cho một ông 74 tuổi lại bị nhiễm bất thường covid 19. Đồng tiền bẩn, cũng như mạng lưới điệp viên đầy rẫy và rộng lớn của Red China nằm vùng ở Mỹ nhiều năm trước đã mua chuộc hầu hết dân da màu vốn rất dễ ngả nghiêng. Người Việt của ta cũng rất đau buồn trong thế đu đưa. Họ đến Mỹ vì một nguyên nhân sâu xa cơ bản nào? Sao họ lại quên đi, lại không ủng hộ một ứng cử viên tổng thống đang chỉ cần vài chiêu nữa sẽ loại trừ đầu sỏ communism, mà lại...? Còn dân Mỹ chính cống, đâu đủ để nắm đa số trong cuộc đua này!...

Mà thôi. Nước có vận nước. Nhà có số nhà. Thế giới có mệnh đại cục của thế giới. Nếu bàn tay của Trump sắp đánh bẹp Tàu cọng, mà thượng đế bảo rằng chưa đến lúc. Con người đã gây ra nhiều nghiệp quá. Tàu đỏ cần tồn tại một thời gian nữa để trừng phạt loài người. Cũng như thượng đế đã cho ra đời một Hitler, một Mussolini, nhưng khi nhân loại trả giá đủ rồi, người sẽ cho ra một nước Mỹ cứu rỗi!.. (thế chiến thứ 2)...

Nhưng riêng với ông Donald Trump, tôi tin ông sẽ chống lại tất cả, ông đã thấy những khuất tất trong cuộc đua này sau một đêm thức dậy. Nước Mỹ, sau 4 năm cầm quyền ngắn ngủi của ông vẫn chưa thoát Tập, nên ông sẽ dùng quyền lực hợp pháp tiếp tục chiến đấu. Và giả dụ cuối cùng ông không thành công, thì người kế nhiệm ông cũng đã thấy ở ông một điều rằng, ông không phải là một chính trị gia truyền thống, ông chỉ là một nhà kinh doanh mà tại sao ông được mọi người yêu mến vậy? Chắc chắn, tổng thống tiếp nhiệm sẽ hiểu rằng. Nếu làm một nhà lãnh đạo mà để đất nước mình trở thành hèn kém, sẽ là một tội đồ, một vết nhơ trong lịch sử. Và thời điểm này đây, nếu tiếp tục nhu nhược đu theo tàu cọng, thì chỉ là một thằng tổng thống hèn hạ, phụ lòng tin dân chúng mà thôi!...

Dẫu sao, những giây phút cuối cùng của cuộc bầu cử tổng thống nước Mỹ. Tôi vẫn mong 4 năm kế tiếp, chủ nhà trắng vẫn là ông Donald J Trump.

Hãy mạnh mẽ tiếp tục giơ cao nắm đấm. Nhé, Mr. Donald Trump quí mến!...

Nguyễn Quang Chơn

05.11.2020