Monday, June 29, 2015

VỀ LẠI VIỆT NAM

Trưa thứ bảy, 27 June, cùng  Tâm và Dũng ăn cơm nhà anh Lữ Quỳnh. Chị Nhung làm gỏi mực với cơm Gà  Huế thật ngon. Anh Quỳnh mời một ly rượu Johnny Walker black kỷ niệm Trịnh Công Sơn với bạn, bia và rượu vang. Anh bảo ghế Chơn ngồi anh Cường cũng đã ngồi. Duyên, Mai đến thăm vội vàng cũng ngồi nơi đó...

Ngày về lại VN sao cứ bâng khuâng. Cảm giác chia tay bao giờ cũng buồn, mặc dầu đã thấy nhớ VN, biết Tâm đang một mình mong chờ...Trưa thật nóng. Trời như muốn trút một cơn mưa nhưng không mưa được nên gầm gừ, oai bức...

Anh Quỳnh khoe những sketches Chơn vẽ anh. Rồi anh mang ra giấy và hộp sáp màu. Có lẽ anh muốn vẽ. Nhìn chị Nhung hiền hoà. Mình xin vẽ một bức chia tay, kỷ niệm...
Mồ hôi rịn trên trán. Tay run run. Ký họa xong chị Nhung chợt thấy mệt. Cái mệt "hết pin", từ của anh Đinh Cường khi anh vẽ quá nhiều. Còn mình có lẽ mấy ngày liên tục bạn bè, con cái thức khuya, uống rượu, lại tập trung tinh thần sketch nên..."hết pin", rã rời. Bức vẽ được anh chị và các con khen. Mừng dễ sợ. Bức cuối cùng trong chuyến Mỹ du!


Rồi về đóng hành lý. Bức tranh quá khổ CÔ GÁI MIỀN ĐỒI NÚI của họa sĩ ĐC phải nhờ Fedex đóng gói cho chắc ăn, rồi  mình tự mang về. Còn một chiều và tối với Dũng, Như, nên mấy cha con loanh quanh trò chuyện và lai rai chờ đến giờ lên phi trường. Bức tranh ĐC sau khi đóng gói lại thêm quá khổ nên phải mượn chiếc van của Khôi mới chất đủ hàng và người...

Dũng Như về rồi, một mình trong phòng đợi mới thấy mệt và cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì. Nhớ những ngày rong chơi hồn nhiên, ấm áp tình người với con cái, bạn bè... Nhớ những khuôn mặt, vòng tay..., những nụ cười, ánh mắt thân thương, những ly bia nghĩa tình, những bài thơ trân quí, những bức họa nhớ thương..., chợt thấy buồn, dẫu biết bên kia bờ đại dương cũng có những  người đang mong ngóng... Nhiều email gởi đến chia sẻ tình cảm ngày chia tay làm mình cảm động...

Chuyến bay dài như nó vốn có. San Francisco-Taipei- Sài gòn- Đà Nẵng. Thời gian bay gần 24 tiếng đồng hồ. Rã rời. Bước ra khỏi máy bay, cảm nhận một không khí quen thuộc với cái nóng ẩm ướt buộc phải tuôn mồ hôi và những con người chung quanh luôn tạo cho ta cảm giác bất an...

Tâm đã khỏe nhưng suốt hai mấy ngày qua vẫn không dám lái xe máy ra đường. Trời ĐN vẫn hun nóng không gian giữa hè. Bước vô nhà đã 3:00 chiều là 01 giờ khuya ở Mỹ. Đồng hồ sinh học réo, làm đầu mình ong ong, hai mắt ríu lại. Làm đủ việc linh tinh để chống lại cái buồn ngủ. Đến 6:30 cũng không chịu nỗi. Ngủ một giấc ngon lành. Thức giấc một 01:00 am VN. Lại loay hoay trăn trở trên giường. Lại nhớ những hình ảnh, câu chuyện của hơn 20 ngày phiêu du. San Jose. San Fran. Orange County. Virginia..., những khuôn mặt thân thương, những gặp gỡ nghĩa tình...

Nên loay hoay typing. Viết như một lời cảm tạ gởi cho những tình thân... Bên ấy chừ đã về chiều. Dũng, Tùng, Mai, Khôi đi làm sắp về. Duyên chắc đang mơ những con đường. Anh Lữ Quỳnh đi bộ quanh nhà với chị. Anh Đinh Cường đang chờ nghe tiếng còi tàu giục gọi. Anh Phạm Cao Hoàng đang sắp xếp lại trang thơ. Chiều bên ấy lạnh và buồn...

Các anh chị có nhớ một người đang bị lệch giờ, giữa khuya  đang nhớ mọi người???

Nguyễn Quang Chơn
Đà Nẵng, 30.6.15


Sunday, June 28, 2015

Bon voyage, à bientôt / Chơn

Nguyễn Quang Chơn – để nhớ San Francisco
màu acrylic trên giấy in – đinhcường 6 – 2015


Trước khi về Dũng còn chở bạn
lên San Francisco thăm anh chị Duy Thanh
là quý. nhìn bạn ngồi bên người họa sĩ
một thời lẫm liệt. thời Màu-Dã-Thú-Duy-Thanh
thời Sáng-Tạo. thời Trúc-Liên…

tôi hứng thú vẽ bạn với màu dã thú
để khi về lại nhà ở Đà Nẵng
bạn nhớ con đường Polk nơi có căn apartment
già gần thế kỷ, có căn phòng nhỏ có người họa sĩ…

San Francisco thành phố tôi yêu
cò khi nào trở lại cùng nhau lên những con dốc đó?

Bon voyage, à bientôt, Chơn.

Virginia, June 26, 2015
Đinh Cường

Bon voyage, Nguyễn Quang Chơn

Để nhớ Chơn
màu café trên giấy gói bánh
Starbucks June 24, 2015 – đinhcường

Thứ sáu bạn về. tôi nhớ bạn
mới hay mới gặp rồi chia xa

chuyến bay đường dài. ngủ
trên tầng mây trắng. bạn nhớ
gì những giây phút bên nhau
sáng ra Starbucks ngồi tôi ngỡ

ly Chivas còn long lanh…
thứ sáu bạn về. tôi nhớ bạn
cho tôi thăm nắng ấm SàiGòn
cho tôi thăm chút gió Sông Hàn

và thăm tấm lòng vô lượng Minh Tâm.

Virginia, June 24, 2015
Đinh Cường


Nguyễn Quang Chơn
qua trí nhớ Đinh Cường

Cà phê cùng Lữ Quỳnh, Nguyễn Lương Vỵ ở San Jose

Nguyễn Lương Vỵ – Nguyễn Quang Chơn – Lữ Quỳnh
San Jose – June 26, 2015


Nguyễn Lương Vỵ lên Sacramento viếng người bạn qua đời
Anh đi xe đò Hoàng từ Bolsa
Ghé San Jose gọi Chơn ra đón
Ở lại một đêm rồi mai đi…

Nhà thơ bụi đời, bụi bặm
Khoác ba-lô có mấy gói đậu phụng để ăn chay
Cái mũ két muôn đời với hàng ria bạc phếch
Cười như Di Lặc vô ưu…

Mới gặp nhau anh đã gọi Lữ Quỳnh
Rủ cà phê
Ba anh em ra quán Lover’s đường Capitol
Quán Việt Nam như Factory dưới Orange County
Năm giờ chiều còn nóng nắng
Anh Lữ Quỳnh sau chuyến đi Virginia lại đi tiếp nam Cali, trông anh rất khỏe…

Lại những câu chuyện văn chương và những người bạn
Người còn đó xanh xao. Người đã mất…
Nụ cười trên môi sao như có u hoài…
Ly cà phê đen ngọt đắng giữa Lover…

Nguyễn Quang Chơn
26.6.2015

TẠM BIỆT, HẸN GẶP LẠI...

Tìm nhau từ nửa địa cầu
Rồi chia tay. để ngậm ngùi. xiết bao!
Bên kia. đời có xôn xao?
Bên ni. xào xạc muôn màu. tử sinh...

Người ngồi. héo hắt dáng hình
Ta co ro với. tâm tình. ướt mi
Kể từ khi. bước chân đi
Là nghe vô tận phân kỳ. kiếp nay!

Lạnh lùng ngày tháng cứ xoay
Bâng khuâng đếm giấc heo may. não nề
Ừ. Dầu mắt trũng môi trề
Quí tình thân. hẹn. sẽ về. gặp nhau!...

Dẫu là mất mát hư hao
Tình thân trân quí. Chiêm bao. Cũng về!...


Nguyễn Quang Chơn
Cali, 27 June, 15
Tạm biệt các anh chị ĐC, PCH, Duyên, DTL, LQ, NLV...và các bạn MPC Sài gòn

HÁT KARAOKE VÀ NHỚ DU TỬ LÊ

Chiều, Khôi Nguyễn, em trai nhà báo Ngọc Hoài Phương mời tiệc chia tay
Có Nguyễn Lương Vỵ mới ghé San Jose
Cùng mời nhập cuộc...

Nhà Khôi đầy đủ hết
Thảo, vợ Khôi, nấu ăn thật ngon
Quỳnh Như mua mấy món chay cho bác Vỵ...

Ăn xong đến karaoke 
Giọng anh Vỵ còn khoẻ và trẻ
Tôi và anh chọn những bản nhạc hay
"Trên ngọn tình sầu
"Khúc thuỵ du
"Giữ đời cho nhau...
Phổ thơ Du Tử Lê
Để nhớ anh, một nhà thơ rất mực tài hoa...
Nhớ cà phê Tài Bửu đường Westminster, Garden Grove
Chúng tôi thường ngồi đó
Mỗi sáng
Cùng nhau...

Ngày mai về lại Việt Nam
Trưa mai anh Lữ Quỳnh mời đến nhà ăn cơm
Chắc những món Huế chị Nhung nấu
Chắc rất nhớ trưa Burke, Virginia
Có Duyên Tùng, có gỏi tôm thịt và bún bò chị Nhung, vợ anh Đinh Cường, dẫu tay đau vẫn vất vả nấu mời...

Ngày mai tôi về Việt Nam
Ngày mai anh Vỵ đi Sacremento
Ngày mai xa những tình thân yêu quyến luyến
Ngày mai hẹn gặp lại
Sẽ hát sẽ cười
Sẽ nói cùng nhau những điều hạnh phúc
Của
Một đời người...

NQC, 26.6.15


Friday, June 26, 2015

THĂM HOẠ SỸ DUY THANH

Dũng đưa ba lên San Fran
Ghé thăm nhà hoạ sĩ Duy Thanh
Nghe gõ cửa. Anh chống bâton ra mở
Nụ cười dâng trên ánh mắt
Chị cũng bước ra chào...

Anh. hai tai đã nặng
Ghé sát nói to mới hiểu
Chị thì parkinson
Thỉnh thoảng nghe tiếng cha, tiếng mẹ gọi bên tai
Nên chị lại hỏi anh. Ba mẹ em đâu rồi
Anh không biết nên chê lú lẫn...
Chị cũng đà tám mươi...

Căn hộ nhỏ. Không thấy treo bức tranh nào của hoạ sỹ
Hỏi. Anh bảo đã bỏ bút từ lâu...
Tôi xin giấy để phác thảo
chân dung anh với khuôn mặt thật hiền...


Duy Thanh. Một hoạ sĩ đàn anh. đầu đàn của mỹ thuật Việt Nam
Tuổi đã tám mươi tư. chân bước run run
Nhưng khi cầm chì sketch tôi. bàn tay còn tài hoa, nhanh nhẹn lắm...

Ôm nhau chia tay. Đưa chúng tôi ra cửa
Bước đi đến cầu thang. quay lại nhìn. Thấy anh còn đứng đó vẫy tay!...


Nguyễn Quang Chơn
San Francisco, 25 June, 2015

Wednesday, June 24, 2015

1792. Thơ ĐINH CƯỜNG Bon voyage, Nguyễn Quang Chơn

- Để nhớ Chơn 
màu café trên giấy gói bánh 
Starbucks,  June 24, 2015 - dinhcuong

Thứ sáu bạn về. tôi nhớ bạn
mới hay mới gặp rồi chia xa

chuyến bay đường dài. ngủ
trên tầng mây trắng. bạn nhớ 
gì những giây phút bên nhau
sáng ra Starbucks ngồi tôi ngỡ

ly Chivas còn long lanh …
thứ sáu bạn về. tôi nhớ bạn 
cho tôi thăm nắng ấm Sài Gòn 
cho tôi thăm chút gió Sông Hàn 

và thăm tấm lòng vô lượng Minh Tâm.


Virginia, June 24 , 2015
Đinh Cường 

Nguyễn Quang Chơn 
qua trí nhớ Đinh Cường

Sunday, June 21, 2015

XEM BỨC ẢNH VÀ NHỚ


Chia tay nhau giữa phi trường
Ôm nhau thật chặc. Giữ hương nghĩa tình
Miệt mài trong cõi điêu linh
Giữ sao được mãi bóng hình hôm nay...

Chia tay. Ừ. Phải chia tay
Hoàng hôn rồi sẽ ngày mai hôn hoàng...
Níu tay xin chút mơ màng
Vẽ ra một chốn địa đàng cho nhau...

Ví dầu bước thấp bước cao
Ví dầu già trẻ có đâu chi nào!
Gởi cho nhau giấc chiêm bao
Mai sau ly biệt. Niềm đau. Cũng là!

Cũng là yêu dấu thiệt thà
Cũng là một chút tài hoa gởi người
Chia tay. Không khóc. Hãy cười
Cuộc ly biệt ấy. Bóng trời thênh thang...

Dẫu mai đây cuộc hoang đàng
Dẫu cho mây núi tan hoang. Mặc đời!
Thưa anh. Còn mãi đất trời
Tử sinh. Sinh tử. Gọi lời cho nhau!... (*)

NQC, SJ June 20, 15
Thân kính tặng anh ĐC, LQ

(*) khởi thuỷ là lời. Kinh thánh

Friday, June 19, 2015

Hai đoạn lục bát gởi Quỳnh và Chơn / Hai đoạn lục bát cho tác phẩm NhậtNguyệt, Phù Dung của DC


Tĩnh vật hoa phù dung
sơn dầu trên canvas 20 x 22 in
đinhcường

Hai đoạn lục bát gởi Quỳnh và Chơn

Câu thơ.

viết để làm gì?
đêm ngun ngút mộng cháy vì xa nhau
(Huy Tưởng)

Bạn về song suốt tôi yên
đem theo Nhật Nguyệt nhớ Sơn thuở nào
bạn về mấy cánh Phù Dung
mỏng manh mà thắm đượm tình trắng trong
bạn về. thung lũng đang mong
đốm đèn trong núi còn chong mắt chờ
nơi này sáng ửng. rừng mưa
bạn lên thăm. ngỡ như mơ. không ngờ…
Virginia, June 18, 2015 
Đinh Cường
   Nhật Nguyệt
   sơn dầu trên giấy 11 x 13 in
   đinhcường

Hai đoạn lục bát cho tác phẩm Nhật Nguyệt, Phù Dung của họa sĩ Đinh Cường

Nhật nguyệt. Ngày đêm. Phù dung
Phù dung như cuộc đời mình mong manh
Tìm nhau. Tìm đọng nghĩa tình
Mai sau. còn. hết. một mình nhớ ai?
Gặp nhau. Ngày tháng không phai
Bạn về đâu đó. Bóng mai đã chiều
Lao xao một bóng cô liêu
Phù dung. nhật nguyệt. ít nhiều. còn đây!…
Nguyễn Quang Chơn
Nhớ anh ĐC, LQ, 18.6.15

ĐẤT CÒN THƠM MÃI MÙI HƯƠNG (*)



Đất còn thơm mãi mùi hương
Sau chinh chiến lại về thăm Tuy Hoà
Thăm người bạn cũ năm xưa
Người thi sĩ ấy nắng mưa nhạt nhoà

Rồi về lại mái trường xưa
Nhớ chiều lần ấy rất vừa New Delhi
Khói mây quê nhà vô vi
Thức cùng em để nhớ chi năm nào
Dòng Potomac nôn nao...

Cuối cùng phải chia tay sao?
Mênh mông mây trắng ơn nào đời cho
Bây chừ mùa đông xôn xao
Mười ba năm ấy. Đón chào cố hương

Nhớ sao Đà Lạt yêu thương
Chia tay nhau giữa mù sương phố phường
Người nghệ sĩ với vô thường
Giấc mơ mộng huyễn về miền đông xưa
Ngày về Dran không mưa...

Ngựa ô nhịp dưới bóng dừa
Người thương người lắm. mây vừa thôi bay
Chuyện Đà Lạt. Giấc mơ say
Khu vườn thi sĩ. Khói mây chập chờn

Scibilia chập chờn
Cuối thu hạt bụi vẫn còn đâu đây
Lẫn trong bóng tuyết hao gầy
Nụ hồng hoang với cỏ may tự tình

Cũng may. Trời đất thình lình
Nghe thinh không giữa vô hình
Bóng cha!...

NQC, June 18, 15

Thân kính tặng anh Phạm Cao Hoàng sau khi đọc lại " Đất còn thơm mãi mùi hương"



(*) Từng dòng lục bát là tựa của mỗi bài thơ trong tập ĐCTMMH của PCH


Thursday, June 18, 2015

RỒI AI CŨNG PHẢI VỀ THÔI

Rồi ai cũng phải về thôi
Buột miệng một câu để rồi buồn dai dẵng
Ngày mai tôi về San Fran
Ngày mai anh vào bệnh viện
Ngày mai chị về Michigan...
Rồi một ngày mai chúng ta lần lượt đi về
vô cùng vô tận
Như anh Đinh Cường nói thật khẽ thật chậm
như tự nói với mình
Trịnh Công Sơn đã 15 năm. Bửu Chỉ đã 10 năm...

Ôi những ngày vui ngắn
Hội ngộ mừng nhưng lòng xốn xang
Khi một người thân đang giành giật với thời gian
Để giữ lại trên trần gian những tình yêu chân thật nhất
Là tác phẩm nghệ thuật. Là vòng tay gia đình, bè bạn...

Như những "khói cà phê quyện bên hiên nhà mình..."
Thành ngày tháng êm đềm...(*)
...

Biết rồi cũng phải về thôi
Mà sao cứ vấn vương hoài, người ơi!
Một mai cuối đất cuối trời
Níu tay còn giữ được đời cho nhau?...

NQC
San Jose, June 18,15
Thân kính tặng anh ĐC, LQ, anh chị TD

(*) thơ PCH


Chia tay trên sân bay Dulles


Tuesday, June 16, 2015

Cùng nhà văn Lữ Quỳnh đi thăm hoạ sĩ Đinh Cường (tiếp theo)

Máy bay đáp xuống phi trường Washing ton-Reagan lúc 21:45. Anh LQ bảo. Rồi cũng tới. Tôi nói với anh LQ. Đã có đi thì phải có đến. Anh Quỳnh nói. Ừ, không đi thì sao mà đến được. Rồi cười vang!

Sân bay Reagan nằm bên dòng sông Potomac nỗi tiếng của Washington. Vừa bước ra cửa đã gặp Giang, con trai trưởng của hoạ sĩ ĐC, dáng dấp một thiền sư, bậc thầy về xếp giấy Origami, vẽ rất tài hoa và chụp hình rất đẹp, đứng chờ....

Con đường về khách sạn đi dọc giòng Potomac, xa xa là ngọn tháp bút chì đang ngủ. Đi qua Ngũ Giác Đài to lớn, từ trên free way nhìn rất rõ cảnh quan...

Check in đâu đó đã 23:00. Lại nhận email chị Duyên báo đã ở VA và hẹn sáng mai cùng đến nhà anh ĐC. Anh chị đã lái xe 12 tiếng đồng hồ từ Michgan qua đây. Gọi điện cho chị báo địa chỉ khách sạn. 20 phút sau anh chị đã tới để hỏi thăm chuyến đi có mệt, có đói? Thật nhiệt tình và đáng quí với những tấm lòng thơm thảo!...

Cuộc hành trình dài nên tôi sợ anh Lữ Quỳnh mệt nhưng thấy anh rất ok, còn có vẻ phấn chấn nữa! Tôi giục anh đi ngủ. Đôi con mắt tôi cũng ríp xuống sau một ngày đi từ tinh mơ đến lúc giữa khuya!...

Hôm sau mới 7:00 sáng anh ĐC đã đến rủ đi cà phê. Nhìn anh xanh xao, gầy, tóc rụng vì chemo mà thương. Anh lại tự lái xe. Mình lo, mà anh thì lại nói chỉ sợ Chơn và Lữ Quỳnh dậy sớm sẽ buồn...

Cà phê Starbucks gần nhà anh với cái bánh croissant như là một kỷ niệm của chúng tôi. Mùa hè năm nào khi anh còn khoẻ, tôi và Dũng đến thăm. Mỗi sáng để Dũng ngủ. Tôi và anh đều cuốc bộ trên con đường mòn ngang khu rừng Natick có một gia đình nai hiền hoà, những con quạ đậu trên những cành phong cao, những con suối nhỏ, cây cầu thơ mộng như tranh, để đến quán cà phê...Bây giờ thì anh không đi bộ xa như thế được nữa rồi...

Chúng tôi về nhà anh. Chị Nhung mừng bảo anh lái xe đi mà lòng chị không yên. Cứ cầu Phật Trời cho được bình yên. Chị đâu biết anh cũng rất ngại lái xe nhưng vì lòng nôn nao với bạn, với nghĩa tình...

Nhà anh đẹp, ngăn nắp và đầy tranh. Chúng tôi xuống basement mà anh gọi là "sào huyệt" của mình. Anh lấy chai Chivas trên góc thờ anh TCS và anh Bửu Chỉ, rót một ly cho TCS, bảo whisky cho Chơn và Sơn, và mở chai vang cho Lữ Quỳnh. Câu chuyện loanh quanh với sức khoẻ anh em và những người bạn. Anh ĐC và LQ nhắc hoài đến TCS. Tôi nhận ra một điều. Các anh, với những người có nhân cách lớn, luôn có những tình bạn rất đẹp và cao quí. Phải chăng tài năng và tình bạn đẹp đẽ đã nâng cánh cho nhau bay cao trên vùng trời nghệ thuật để đã từng có một thời của Đinh Cường, Trịnh Công Sơn, Bửu Ý, Lữ Quỳnh, Nguyễn Đức Sơn, Đặng Tiến...?

Trưa chị Nhung mời chúng tôi bún bò Huế rất Huế. Gỏi sen chị làm thật đậm đà. Thêm món vịt hun khoái đặc biệt vùng Falls Church Virginia. Chỉ có chúng tôi, anh chị Tùng Duyên, chị Nhung và anh Đinh Cường mà sao bữa trưa thật ấm áp, rôm rả, mặn mà...

Anh Cường ăn mấy miếng thì mệt đi nghỉ. Tôi lấy giấy và chì của anh vẽ Duyên, chị Nhung, anh Tùng..., vẽ say sưa, và vui, và thắm trong những tình cảm chân thành!...

Hẹn nhau 17:00 tại Sài Gòn quán của Nguyễn Minh Nữu, nhà thơ, đi vào văn học sử hải ngoại qua " chiếc xe màu lá mạ" của ĐC và PCH. Buổi hội ngộ vui có Phùng Nguyễn ở Maryland, Phạm Cao Hoàng, Nguyễn Minh Nữu, ĐC, LQ, Tùng Duyên, Chơn và nhà thơ Lãm Thuý...


Những ly vang nhẹ, những món ăn ngon, không gian vẹn tình. PCH tặng tập thơ mới in "Đất còn thơm mãi mùi hương" với bìa ĐC, phụ bản ĐC, Nguyễn Trọng Khôi và lời tựa Nguyễn Xuân Thiệp đằm thắm như những câu thơ nhẹ nhàng giản dị mà sâu lắng của anh...

Phạm Cao Hoàng không chỉ văn thơ. Anh còn giỏi chụp hình. Hình như, chụp hình cũng từng là nghề mưu sinh tay trái của anh (?)

Tôi đã từng cảm kích bức chân dung anh chụp đen trắng ĐC mà tôi phải hoạ lại và viết cảm tưởng. Mà anh khó tính với tôi lắm. Nay gặp cứ chọc ghẹo hoài cho anh giận, mà sao anh cứ cười vui!...

Anh Đinh Cường ăn ngon. Nhìn anh gầy gò, mắt như ngấn lệ khi anh em nhắc chuyện bè bạn thân tình thăm viếng. Tôi ứa nước mắt. Sáng nay, khi tôi trách anh sao không tự giữ mà lại lái xe đón chúng tôi đi cà phê. Anh bảo. Mình mệt lắm nhưng tối qua không gặp được mấy ông, mình không chịu được, nên phải đi. Vậy thôi!...

Hơn 8 giờ tối, anh Cường phải về. Chúng tôi chia tay. Anh Phùng Nguyễn, chị Lãm Thuý về Maryland. Anh Nguyễn Ninh Nữu đưa ĐC về trên chiếc xe "màu lá mạ". Anh chị Tùng Duyên đưa LQ, QC về khách sạn...

Chợt nhớ chưa vẽ ông anh khó tính Phạm Cao Hoàng, xin anh ĐC một phút để vẽ vội trên phong bì gói sách của anh một sketch. Vẽ vội, vội. ĐC cầm ngay bức vẽ, khen. Ông vẽ lên tay lắm. Đưa mọi người xem. Chị Duyên giơ ngón tay ra dấu number one. PCH kêu được. Mừng dễ sợ!



Tàn cuộc vui. Anh Lữ Quỳnh buộc miệng. Về rồi sao. Lòng tôi chùng xuống. Rồi cũng phải tan hàng. Cũng phải chia tay. Cũng phải về. Về cả thôi anh...

Chín giờ tối mùa hè ở Mỹ vẫn còn nắng sáng như sáu giờ chiều VN. Tôi rủ anh LQ đi bộ dưới những hàng cây chập chùng ven khách sạn. Không ai nói ai một điều gì. Bóng tôi dần loang. Chợt nhớ lại câu than lúc nãy của LQ. Rồi cũng phải chia tay sao? Ôi, thèm một ly rượu. Thèm làm sao!...

Sáng mai anh Đinh Cường vào bệnh viện kiểm tra. Sáng mai Tùng Duyên lái xe 12 giờ đồng hồ về Michigan. Sáng mai anh Hoàng, anh Phùng, chị Lãm Thuý vào xưởng hãng. Chiều mai anh Lữ Quỳnh và tôi bay về San Jose. Chúng ta phải chia tay thật sao???

Virginia, June 16,15

NQC

Cùng nhà văn Lữ Quỳnh đi thăm hoạ sĩ Đinh Cường

Tôi đến San Jose Cali tối thứ tư. Sáng hôm sau gọi phone thăm hoạ sĩ ĐC. Gọi hoài anh không bắt máy, lòng lo lo... Hôm sau gọi lại, Châu, con gái anh nghe, nói ba đang ở trong phòng giải phẫu, Châu cũng phải đứng ngoài chờ đợi...

Hoảng hồn. Nhớ mấy tuần trước Tâm cũng thế. Mới khoẻ mạnh đó bỗng vào nhập bệnh viện gần chết. Chỉ biết mong cầu cho anh mau bình phục!...

Sắp xếp công việc gia đình tạm ổn. Phone thăm anh Lữ Quỳnh, thông báo bệnh tình ĐC. Anh Quỳnh cũng bất ngờ và đầy lo lắng. Mình rủ anh tuần sau đi Virginia thăm anh ĐC. Anh nhận lời ngay. Vậy là Dũng lo lấy vé và book khách sạn ( nhà anh Cường cũng dư sức chứa hai anh em chúng tôi nhưng vì anh bịnh, chúng tôi không muốn làm phiền). 

Vậy là email cho ĐC biết lộ trình. Chuyến bay xuất phát 8:00 từ San Francisco, ghé Minneapolis, chuyển máy bay đi Washington DC, sân bay Dulles, dự kiến đến nơi 18:30

Anh ĐC trả lời email, sẽ cùng anh Nguyễn Quang  (tạp chí Da Màu) đón. Ăn tối và về khách sạn. Hôm sau sẽ gặp nhau đầy đủ. Có các anh Phạm Cao Hoàng, Phạm Thành Châu, Nguyễn Tường Giang, Phùng Nguyễn..., nếu giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng từ England về kịp sẽ tham gia. Lại nhận email Nguyệt Mai thông báo anh chị Tùng Duyên nghe tin cũng từ Michigan bay lên mong hội ngộ. Vậy là quá vui rồi!...

... Chuyến bay từ San Fran xuất phát đúng giờ. Hai anh em thầm khen hàng không của Mỹ thật OK. Sân bay Minapolis rộng mênh mông. Chúng tôi phải vừa đi bộ, vừa tàu điện (tram) mới tới cửa C25. Chờ gần đến giờ boarding, vẫn không thấy cửa ra máy bay mở. Một lát bảng điện tử hiện lên thông báo chuyến bay chúng tôi chuyển sang gate 26. Ok, gate 26 cũng sát bên cạnh thôi. Năm phút sau. Bảng điện tử lại báo chuyến bay bị huỷ. Tôi bảo anh LQ ngồi đó để tôi đi tìm hiểu. Tới quầy information, người ta bảo phải đi tàu điện lại staff trung tâm để giải quyết. Hai anh em vội vội vàng vàng. Tại quầy need helph, nhân viên bảo không còn chuyến đi sân bay Dulles ngày hôm nay. Muốn đi chỉ có sáng hôm sau và nếu muốn hôm nay thì đi Dallas rồi transit qua Dulles. Tôi bảo chúng tôi phải đến Washington DC hôm nay vì là người từ San Fran chuyển tiếp, không phải người địa phương. Vậy ông đi sân bay khác cũng tại Washington DC thay vì Dulles được không? Đương nhiên là được. Vậy các ông chỉ còn 20' để đến gate D3, phải nhanh lên mới kịp, chúc may mắn...Vậy là lại đi bộ, lại tàu điện. Tôi thì không sao, mà thương anh Lữ Quỳnh. Anh cũng đâu có khoẻ. Mỗi ngày phải uống cả nạm thuốc tây. Vậy mà anh phải vừa đi vừa chạy...

Đến cửa D3 thì lại thấy chuyến bay bị delayed hơn 3 tiếng. Tổ cha thằng hàng không Mỹ. Làm anh em chúng tôi vội vội vàng vàng, hấp ta hấp tấp... Giờ đến mới dự kiến là 21:37'. Vậy là phải gọi các anh ở VA biết lịch trình thay đổi. Cái gì thì mai hội tụ...

...Thôi thì đành phải đợi. Đợi thì đợi nhưng không biết có chuyến bay không vì khi đến cửa yêu cầu xếp ghế thì được trả lời chưa có thông tin máy bay, khi nào có sẽ gọi tên. Anh Lữ Quỳnh mỏi chân đi lang thang. Lát về anh bảo chưa chắc bay được vì bảng điện tử nhấp nháy, không "on way" như các chuyến khác. Hãng hàng không mời nước, bánh kẹo. Một lát lâu thì chắc chắn giờ bay. Họ lại mời pizza. Tôi lại quầy Starbucks mua hai hai ly cà phê. Chợt nhớ anh ĐC hay vẽ hoài niệm và chân dung bạn bè trên napkin Starbucks. Tôi cũng lấy mấy tờ napkin, xin cây bút bi. Mời anh LQ cà phê và sketch anh trên tờ giấy mềm mỏng tanh. Vẽ anh lần này mới thấy anh có đôi tai rất lớn, nên nghĩ thầm, chắc anh sẽ thọ. Cố tình vẽ đôi tai to hơn thực tế một chút như để cầu mong anh sẽ sống bền hơn!

Bức sketch sống. Anh LQ vui xếp vào tập vở và bảo mai sẽ khoe ĐC...

Rồi cũng được lên máy bay. Ôi lạy chúa!

(còn tiếp)

Minneapolis, June 15,15

Saturday, June 13, 2015

Cám ơn Nguyễn Quang Chơn gởi tặng chiếc mũ màu xanh chàm

    Hai nét chữ một kỷ niệm


Kể từ lạc mất chiếc mũ Tây Ban Nha
đến nay bạn đi Nhật thấy cái mũ
hay hay mua. gởi từ San José lên
tặng mình. chao ôi là thắm là tình

mình ưa cái mũ lắm. màu xanh chàm
đội lên vẽ thử. giữa chiều gió lay
gió lay rạp cả rừng cây. có con chim đỏ
về ngoài bụi tre. như để cùng vui hót mừng

Virginia, June 7, 2015
Đinh Cường

Friday, June 12, 2015

Đêm qua

    tĩnh vật hồng vàng
    sơn dầu trên vải bố 24 x 30 in
    đinhcường 1996


Đêm qua gối mộng tràn thương nhớ
Thắm tận lòng nhau hiện đến thăm.

(Quách Tấn)

Tôi chờ các bạn muôn xa lại
như chờ tri kỷ của bao năm
sáng dậy sớm pha ly trà nóng
thấy len âm ấm ở trong lòng

tôi đã đi từ phi trường đó
San Francìsco, Dũng chở tôi ra
ngang qua bệnh viện Stanford
làm sao không nhớ Nguyễn Xuân Hoàng …

người bạn từ Đà Nẵng qua
cũng đã ghé đó thăm Hoàng
thăm được nhau rồi chia tay
những phút giây ấy thật hiếm quý

người bạn ở San Jose thì lên
thăm Hoàng thường hơn. có
lần được về. cùng qua Starbucks ngồi
người bạn luôn trốn vào giấc mơ tôi

hai người bạn từ đường bay vạn dặm
lên thăm, chuyến bay ghé Minnesota
làm nhớ Thanh Tâm Tuyền đang nằm
ngoài nghĩa trang Roselawn, Roseville

Nguyễn Xuân Hoàng mới đó mà đã đến một năm
Thanh Tâm Tuyền đã sáu năm vụt tắt.
Sáng Dũng sẽ chở ba và bác Lữ Quỳnh
ra phi trường San Francisco như sáng

hôm nào chở bác Cường, nhớ lắm
những căn nhà hộp trên các ngọn đồi
mà bác đã vẽ. nhớ lắm những cánh chim
hải âu bay từ biển. nhớ lắm Caffe Trieste.

Nôn nao đầu tuần sau bạn lên thăm
đêm không ngủ được. với ngụm trà xanh
nhìn ngoài kia cánh rừng quen thuộc
đã ửng lên những đốm sáng đầu ngày…

Virginia, June 12, 2015 
Đinh Cường

Tuệ Sỹ – Nguyễn Quang Chơn (ảnh DC) Đà Lạt 2013

    Lữ Quỳnh – Chơn vẽ
    Đà Lạt, 11- 2013