Giở những trang nhật báo. Quá nhiều chuyện khiến ta rùng mình, kinh hãi, hoang mang...
Thật có như vậy sao?
Xã hội đã tao loạn, suy đồi?
Đạo đức, văn hoá đã mất hết?
Thuần phong, mỹ tục đã tan hoang????
Chuyện con giết cha, cha giết con. Vợ đốt chồng, chồng đâm vợ, cứ được đăng tải hằng ngày. Mà đều từ những lý do không đâu. Tỷ như đứa con đi nhậu về bị cha la mắng, là vung nắm đấm. Như người vợ cờ bạc nợ nần, cần đốt chồng để bán nhà trả nợ. Rồi, những lý do lãng nhách. Một con vịt, vài chục ngàn đồng, một cái nhìn, một ly bia mời không uống..., cũng phải trả bằng những mạng người!...
Lễ lạc, chùa chiền, tranh giành lộc thánh, cũng đánh đấm nhau. Ra đường, rủi va quẹt xe nhau, cũng nói chuyện bằng dao với búa. Học sinh cấp hai, cấp ba giải quyết tình yêu bằng bạo lực, đánh đấm hội đồng. Thầy cô trong trường hành xử với nhau cũng bằng gậy gộc!... Hết chỗ biết. Hết chỗ nói...
Hình như cái văn hoá ứng xử giữa người với người hiện nay là đánh, đấm, búa, dao, chửi thề, nhục mạ.
Cái cốt lõi của một đất nước, một quốc gia là VĂN HOÁ, GIÁO DỤC, Y TẾ đã bị biến dạng rồi thì hỏi con người trong xã hội đó đối xử với nhau văn minh, văn hoá, nghĩa tình làm sao được!
Văn hoá chỉ là mê tín dị đoan và buôn thần bán thánh! Người ta trọng cô đồng thầy cốt hơn trọng bạn bè anh em. Người ta xây chùa, cúng lễ vì sợ ông Phật bắt, sợ ông thánh đâm. Họ đối xử với nhau trên thế gian tồi tệ quá nên sợ người âm, nên phải lo hối lộ Phật, Chúa, thánh thần. Đơn giản vậy thôi! Vì vậy nên tiền nhét cả tay Phật, cả áo thần!...
Giáo dục chỉ nặng bằng cấp. Chỉ trọng khoa trương. Chỉ mong tiền bạc. Sách giáo khoa mỗi năm mỗi mới, vẽ vời sửa đổi để tiêu hàng ngàn tỷ đồng ngân sách. Sách vở in nửa Việt nửa Tàu. Trẻ con lớp một đã tập làm toán trừ bằng chặt ngón tay, ngón chân. Đố vui trên truyền hình dạy dỗ: " mẹ thương con vì con giống ông hàng xóm!". Thật nhố nhăng. Thật vô lối!
Bước qua y tế. Bác sĩ gì chỉ biết nhận tiền đút lót. Bệnh viện gì một giường bệnh 2,3 người nằm. Xét nghiệm y khoa gì mà copy hàng loạt. Tiêm chủng gì làm thiệt mạng vô lối trẻ con... Vô trách nhiệm đến thế là cùng. Mất y đức đến vậy là hết!
Còn kinh khủng hơn nữa khi đọc những tin tức cha hiếp con từ khi mới 12,13 tuổi, dì giận em cầm cháu 1,2 tuổi ném xuống giếng cho đã ghét! Trời. Chỉ đọc cái tít thôi đã muốn đóng tờ báo lại. Thấy da gà nổi lên. Lòng rờn rợn...
Lại nghe chuyện tôn giáo mà hoảng kinh. Thầy cô hết vụng trộm ái tình, hết buôn bán trẻ em, lại cúng kiến ma chay, chạy xô làm tiền mà sợ! Ôi! Đã đến thời mạt pháp rồi sao?
Ô hô! Ai tai!
Con người không tôn trọng nhau. Tâm linh không có điểm tựa. Nhà trường không là niềm tin. Chính quyền không là công lý. Thì con người ta biết sống dựa vào đâu! Xã hội tao loạn thì những tin tức giết chóc, đánh đấm hằng ngày trên những tờ nhật trình chỉ là chuyện hiển nhiên!
Thật không muốn nói mà vẫn cứ phải nói. Không muốn viết vẫn cứ phải viết. Nếu không, dễ lên huyết áp mà chết như chơi!!!
Nguyễn Quang Chơn
22.3.15