Sunday, March 22, 2015

KHÔNG MUỐN NÓI CŨNG PHẢI NÓI. KHÔNG MUỐN VIẾT CŨNG PHẢI VIẾT!

Giở những trang nhật báo. Quá nhiều chuyện khiến ta rùng mình, kinh hãi, hoang mang...

Thật có như vậy sao? 
Xã hội đã tao loạn, suy đồi? 
Đạo đức, văn hoá đã mất hết?
Thuần phong, mỹ tục đã tan hoang????

Chuyện con giết cha, cha giết con. Vợ đốt chồng, chồng đâm vợ, cứ được đăng tải hằng ngày. Mà đều từ những lý do không đâu. Tỷ như đứa con đi nhậu về bị cha la mắng, là vung nắm đấm.  Như người vợ cờ bạc nợ nần, cần đốt chồng để bán nhà trả nợ. Rồi, những lý do lãng nhách. Một con vịt, vài chục ngàn đồng, một cái nhìn, một ly bia mời không uống..., cũng phải trả bằng những mạng người!...

Lễ lạc, chùa chiền, tranh giành lộc thánh, cũng đánh đấm nhau. Ra đường, rủi va quẹt xe nhau, cũng nói chuyện bằng dao với búa. Học sinh cấp hai, cấp ba giải quyết tình yêu bằng bạo lực, đánh đấm hội đồng. Thầy cô trong trường hành xử với nhau cũng bằng gậy gộc!... Hết chỗ biết. Hết chỗ nói...

Hình như cái văn hoá ứng xử giữa người với người hiện nay là đánh, đấm, búa, dao, chửi thề, nhục mạ.

Cái cốt lõi của một đất nước, một quốc gia là VĂN HOÁ, GIÁO DỤC, Y TẾ đã bị biến dạng rồi thì hỏi con người trong xã hội đó đối xử với nhau văn minh, văn hoá, nghĩa tình làm sao được!

Văn hoá chỉ là mê tín dị đoan và buôn thần bán thánh! Người ta trọng cô đồng thầy cốt hơn trọng bạn bè anh em. Người ta xây chùa, cúng lễ vì sợ ông Phật bắt, sợ ông thánh đâm. Họ đối xử với nhau trên thế gian tồi tệ quá nên sợ người âm, nên phải lo hối lộ Phật, Chúa, thánh thần. Đơn giản vậy thôi! Vì vậy nên tiền nhét cả tay Phật, cả áo thần!...

Giáo dục chỉ nặng bằng cấp. Chỉ trọng khoa trương. Chỉ mong tiền bạc. Sách giáo khoa mỗi năm mỗi mới, vẽ vời sửa đổi để tiêu hàng ngàn tỷ đồng ngân sách. Sách vở in nửa Việt nửa Tàu. Trẻ con lớp một đã tập làm toán trừ bằng chặt ngón tay, ngón chân. Đố vui trên truyền hình dạy dỗ: " mẹ thương con vì con giống ông hàng xóm!". Thật nhố nhăng. Thật vô lối!

Bước qua y tế. Bác sĩ gì chỉ biết nhận tiền đút lót. Bệnh viện gì một giường bệnh 2,3 người nằm. Xét nghiệm y khoa gì mà copy hàng loạt. Tiêm chủng gì làm thiệt mạng vô lối trẻ con... Vô trách nhiệm đến thế là cùng. Mất y đức đến vậy là hết!

Còn kinh khủng hơn nữa khi đọc những tin tức cha hiếp con từ khi mới 12,13 tuổi, dì giận em cầm cháu 1,2 tuổi ném xuống giếng cho đã ghét! Trời. Chỉ đọc cái tít thôi đã muốn đóng tờ báo lại. Thấy da gà nổi lên. Lòng rờn rợn...

Lại nghe chuyện tôn giáo mà hoảng kinh. Thầy cô hết vụng trộm ái tình, hết buôn bán trẻ em, lại cúng kiến ma chay, chạy xô làm tiền mà sợ! Ôi!  Đã đến thời mạt pháp rồi sao?

Ô hô! Ai tai! 

Con người không tôn trọng nhau. Tâm linh không có điểm tựa. Nhà trường không là niềm tin. Chính quyền không là công lý. Thì con người ta biết sống dựa vào đâu!  Xã hội tao loạn thì những  tin tức giết chóc, đánh đấm hằng ngày trên những tờ nhật trình chỉ là chuyện hiển nhiên!

Thật không muốn nói mà vẫn cứ phải nói. Không muốn viết vẫn cứ phải viết. Nếu không, dễ lên huyết áp mà chết như chơi!!!

Nguyễn Quang Chơn
22.3.15

Saturday, March 21, 2015

NÓI CHUYỆN VỚI PETER

Đang rảo bước cùng người bạn trên sân gôn Đồng Nai. Có phone từ Mỹ gọi về. Peter, bạn thân tôi, hỏi sao từ rằm Nguyên Tiêu đến giờ không thấy ông viết gì trên Góc Bè Bạn? Ừ. Do mình mãi rong chơi! Bạn bè từ tứ xứ về thăm. Rồi lại vào Sài gòn thăm bạn. Lại ngày này, ngày nọ hẹn hò. Hết sân gôn, lại sân nhà, lại vỉa hè với những ly bia bọt trắng như những mái tóc đã đổi màu. Với những câu chuyện về đứa bạn mới đi xa. Xa mãi. Về thằng A đại gia mà cằn cỗi, cô đơn trong căn biệt thự lộng lẫy. Thằng B vẫn xoay tròn trong chứng khoán, trong tính toán, trong mưu mô. Thằng C vẫn tổng GĐ công ty than. Gặp là than khó than khăn khi tiền tiết kiệm vẫn còn nguyên trong nhà băng, đất, nhà vẫn còn nguyên chưa bán...

Rồi nói với nhau. Sao đến tuổi này vẫn chưa chịu buông bớt. Sao vẫn còn nặng với nợ đời làm vậy. Sân với hận nhiều rứa khi nằm xuống làm răng mà siêu thoát? 60 hết cả rồi. Xả và tận hưởng niềm vui của cuộc đời, với nhân ái bạn bè. Với cuộc sống thân thương. Xả cho mình, cho bạn, cho người. Giữ làm chi giữ mãi! Mấy thằng nguỵ quân tử cũng nên lột bỏ mặt nạ đi mà bộc bạch hồn nhiên với chung quanh!...

Peter bảo răng ông sướng rứa. Gọi điện ông không nhậu thì cũng sân gôn, không sân gôn thì cũng đang du lịch đâu đó! Ở Việt Nam như ông quá đã! 
Ủa, sướng khổ do mình chứ ở đâu ông! Bao nhiêu kẻ vẫn còn mang giấc mơ Mỹ. Họ bảo qua được Mỹ dẫu chết cũng vui. Vậy mà sao ông còn phân bì sướng khổ với tôi là sao? Ông cần cù cặm cụi cày bừa. Tôi biết ông rất nhiều đô la. Ông  giàu hơn tôi nhiều. Ông phải sướng hơn tôi chứ?
Ở SG tôi có ông bạn nhà cửa đàng hoàng, công việc nhà nước nhàn hạ. Mà gặp nhau nghe ổng chửi chế độ kinh quá. Ổng đòi sống chết với CS. Ổng ưng chế độ Mỹ quốc. Tôi bảo. Vậy thì ông vứt hết đi làm cách mạng đi. Nếu không được thì cứ liệu bề mà sống chứ hận quá làm chi cho cực! Phản đối cũng có trăm ngàn cách phản đối chứ. Cần gì phải chửi rủa cho mệt thân. Biết là lời nói gió bay, công an không bắt ông được. Nhưng làm anh hùng kiểu đó cũng mệt! Giỏi thì dấn thân đi!

Thằng bạn khác làm tiền như trời cho. Mỗi ngày hắn ngồi ở nhà trên desktop với Iphone, mà cũng kiếm sơ sơ vài chục ngàn đô. Vợ con hắn sống ở Mỹ hết và cũng đang buôn bất động sản ở SJ. Hắn ở nhà một mình. Tiểu đường nặng. Bạn tới chơi mừng lắm. Hắn bảo. Tau không cần tiền. Chừ tau ăn cũng kiêng cử. Uống cũng không được nửa ly. Nhưng mà trời đang cho lộc, bỏ sao được. Nên phải tù tì củ mỉ lượm tiền thôi. Hỏi, mi có sướng không? Hắn kêu sướng! Tôi bảo. Mi thấy sướng là sướng rồi!

Ôi chao cái đời này. Khổ với sướng. Hạnh phúc hay bất hạnh. Chỉ là khái niệm. Chỉ là cảm nhận. Làm chi có sự cân đo đong đếm!

Cách đây không lâu. Ngồi uống bia với một người thân lớn tuổi. Anh buồn vì em út giàu có mà đối xử với anh không tốt. Anh buồn vì tình người xảo trá. Tôi hỏi anh. Trong nhà anh ai sướng nhất. Vì quá quen thân nên tôi biết chị anh cũng khốn khổ với lũ con. Anh anh cũng buồn phiền với vợ, với con trai. Em anh giàu có mà gia đình tan hoang. Chỉ có anh. Mấy người con hiếu thảo. Làm vừa đủ ăn mà luôn lo lắng cho vợ chồng anh. Cứ có dịp là con cái, cháu chắt tụ tập ăn uống vui vầy. Anh giàu hơn những người anh chị em anh chứ. Anh sướng hơn họ nhiều phải không anh? Và anh cười. Giọt nước mắt tràn nơi khoé mắt. Anh hiểu ra và anh hạnh phúc!

Ê Peter, bữa mô nghỉ phép về VN với tau. Bọn mình lang thang khắp nơi một chuyến. Coi thử có sướng không? Mà tau nói thiệt. Biểu tau qua Mỹ. Chắc tau cũng không sướng được. Vì tau quen cái xã hội lộn xộn, bát nháo này rồi! Tau cũng quen với thời tiết nắng mưa, bụi bặm này rồi. Đã biết tính biết nết từng thằng bạn, thằng bè ở đây rồi. Không mưu cầu gì nữa nên ăn ngon, ngủ yên, rong chơi mỗi ngày để mỗi sáng mai thức dậy, thấy mình còn đang sống, là vui!...

NQC
21.3.15
Mồng 2 tháng 2 Ất Mùi

Friday, March 6, 2015

ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ MƠ

Có những cái tên như là số phận
Có những tựa đề như là định mệnh...

Những con người ngập trong tình cảm
Với người, với đời, với nghệ thuật với tình yêu
Thì có những điều ngỡ như tiên tri
Ngỡ như mộng mị
Có lạ chi!...

Thì, có lạ chi
Khi Lữ Quỳnh mơ mà là thực
Neuron thần kinh trong giấc ngủ
Nhắc anh tháng ba giỗ Võ Hồng
Bởi anh đã từng " Những giấc mơ tôi"...
...
Rồi chúng ta sẽ mơ
Những giấc mơ bè bạn gặp nhau
Để sẽ gặp nhau dẫu xa tít tắp
Rồi chúng ta sẽ mơ
Mơ thấy thiên đàng
Để sẽ gặp bạn mình trên đó
Và ta sẽ mơ
Để thấy những nụ cười, câu nói hồn nhiên
ấm áp tình người
cuối con đường ta đi...

Ta sẽ mơ
Nhất định ta sẽ mơ
Một ngày hồng tươi ấm áp bầu trời
Chứa chan hạnh phúc
Trên quê hương, thân phận

Và những cánh chim di cư
Quay trở về nhịp cánh 
vẽ mùa xuân!...

Nguyễn Quang Chơn
06.3.15
Thân kính tặng anh Lữ Quỳnh, Đinh Cường, Phạm Cao Hoàng, nhân đọc bài thơ anh LQ trên blog TTNM

Thursday, March 5, 2015

TRĂNG NGUYÊN TIÊU

Bước chân một bước đã xa
Ngày đi không vội cũng đà nguyên tiêu
Vừa giang tay đón xuân thiều
Đã hoàng hôn giữa cô liêu bóng chiều...

Ngập ngừng vó ngựa lưng đèo
Em. Mùa xuân
có vẫn hắt hiu đợi người?
Trăng treo lờ lững ngang trời
Em. Em có lạnh
dẫu một thời rạng êm?

Nguyên tiêu. Lá rụng bên thềm
Rượu rơi giọt đắng. Hoa rời rạc hoa!
Mênh mông. Gió bụi la đà
Xanh xao bến nước. Giang hà lạnh căm!

Nguyên tiêu. Bốn bể dâu tằm
Trơ vơ. Quạnh lắng. Em nằm đợi ai?
Trăng loang ngoài nỗi u hoài
Chắp tay niệm tiếng bi ai cùng người?
Sâu trong vô tận tiếng cười
Em,
Đâu đó vẫn 
Một lời tử sinh!

Nguyên tiêu. Giấc mộng thình lình
Soi trong đáy cốc. Thấy mình. Còn đây!

Tìm trăng. Trăng vẫn còn say!...

Nguyễn Quang Chơn
15 tháng giêng Ất Mùi, 
05. 3.15

Sunday, March 1, 2015

Không muốn viết cũng phải viết

Đang ngủ lơ tơ mơ, vợ tôi gọi giật giọng. Ông giáo sư Vũ Khiêu tặng hoa hậu Kỳ Duyên câu đối nè. Rồi nàng đọc. Nghe câu cuối tôi chỉ lè nhè. Thơ Lý Bạch mà. Rồi tiếp tục giấc ngủ. Rồi quên. Vì những ngày sau tết. Đi chơi xa về. Bạn bè gặp nhiều. Thì giờ đâu mà xem lại những câu đối vớ vẩn tặng hoa hậu!

Hôm nay mới search tin tức. Lại đọc tin giáo sư VK đáng kính. Tuổi đời đã bách niên. Công trạng thì loại anh hùng lao động nhà nước phong. Sách vở thì mấy mươi cuốn biên soạn phục vụ cho nền tư tưởng nước nhà. Mới tổ chức lễ thượng thượng thọ năm ngoái như lễ bái thánh trong đền với áo đỏ mão vàng. Như cô đồng!

Nay nhìn bức hình cụ ông khoẻ mạnh bên hoa hậu trẻ đẹp mừng vui. Lại có câu đối giáo sư viết tặng người đẹp mà thấy kinh! 

TRÍ NHƯ BẠCH TUYẾT THÂN NHƯ NGỌC
VÂN TƯỞNG Y THƯỜNG HOA TƯỞNG DUNG

Giáo sư. Chắc chữ nghĩa phải hơn kẻ tầm thường hủ lậu nhiều lắm. Cần chi phải lấy chữ người khác làm chữ của mình. Giáo sư. Lại là giáo sư ngữ văn. Từng du học Tàu thì chắc văn chương của Tàu ngài thuần lắm. Sao lại đối chác lệch lạc thế này?!


Bỏ câu " vân tưởng y thường hoa tưởng dung" là của Lý Bạch hay của ai đi. Thì câu đầu " trí như bạch tuyết thân như ngọc" của giáo sư đã thấy lủng củng rồi. Kẻ hậu sinh tài học hèn mọn này đọc, xem, cũng thấy khó chịu cái miệng, lợn cợn con mắt...

Ai lại TRÍ đi đối với VÂN. BẠCH TUYẾT lại đối với Y THƯỜNG. Chưa nói cụ chơi đểu cháu Kỳ Duyên (?). TRÍ mà trắng như TUYẾT thì cái đầu óc cô hoa hậu loại vô chữ, vô hồn, vô cảm chăng?...

Còn HOA TƯỞNG DUNG thì ít ra ngài phải nói NGỌC NHẦM DUYÊN, hoặc DUYÊN NHẦM NGỌC (KD) còn tạm tạm. Ai lại THÂN NHƯ NGỌC. Lệch chuẩn quá.

Mà cuối cùng. Là giáo sư ai lại đi đạo chữ của người khác! Rồi lũ đại học trò của giáo sư cũng học thầy đạo chữ đạo nghĩa tùm lum, còn chi nền giáo dục, văn học nước nhà?!

Thật không muốn đọc cũng phải đọc. Không muốn tin cũng phải tin. Và, cũng phải viết ra một điều gì chứ khó chịu quá!...

NQC
02.3.15