Friday, December 30, 2016

Lan man cuối năm 2016

Tôi có tật ngủ sớm. Ăn cơm chiều xong, bật TV xem thời sự vài phút, nghe giọng nói rào rào là mắt ríp lại, và ngủ...

Ngủ sớm thì phải dậy khuya, khoảng một, hai giờ sáng. Dậy một chút giữa khuya cũng hay. Khi thì đọc những email bạn bè nước ngoài gởi về. Khi thì với tay lên đầu giường đọc một cuốn sách lỡ dỡ... Khuya yên tĩnh, không bị phân tâm, đọc cái gì cũng thấy suy tư sâu lắng, dễ nhập, dễ cảm...

Không đọc thì nằm yên với bóng đêm. Bóng đêm như một tấm gương cho ta rọi soi lại mình, xem lại những sự việc đã làm trong ngày, trong tháng, trong tuần. Nghĩ về bè bạn, về con người, về xã hội. Đêm mênh mông cũng làm cho tâm ta nhiều thương yêu hơn, lòng ta tha thứ hơn, hành thức ta độ lượng hơn... Có những mưa gió nửa đêm cũng để cho ta lắng nghe những cuồng nộ đất trời, nằm yên thấy cái nhỏ bé tấm thân ta trong cõi ta bà, để tự nhủ mình hãy tìm đến những suy tư giản dị hơn, đằm thắm hơn...

Giờ này cũng thế. Tôi thức giấc giữa khuya. Bóng đêm u tịch. Ngoài kia có tiếng mưa rơi nhẹ và căn phòng lạnh căm... Tôi chợt nhớ hôm nay ngày cuối năm, 31/12/16. Hôm nay là thứ bảy. Cũng là ngày cuối tuần. Một thước phim tháng ngày năm cũ chợt retour trong tôi....

Vậy là mình đã thêm một năm được hưởng hồng ân thượng đế. Bởi đời người chừng chỉ 60. Mình đã vượt qua cái ngưỡng ấy rồi. Còn được thấy mặt trời. Còn được nghe bóng đêm là đã được hưởng phần thưởng của trời đất cho mình...

Một năm. Thấy cũng nhanh thật. Mới đó. Mới bước vào công ty PKH tháng ba 2013 với như hai bàn tay trắng và những thách đố tồn tại của thị trường. Nay cuối năm thứ tư. Công ty không những đã sống, mà lại sống khoẻ, sống tốt, sống mạnh trong niềm tự hào của anh em, đồng nghiệp, bạn bè và gia đình... Đêm nay, công ty sẽ tổng kết cuối năm, đón giao thừa hoành tráng cùng lực lượng cán bộ công nhân lên đến hàng trăm con người, mừng cho những thắng lợi trong kinh doanh, một năm bình an và thịnh vượng, một đại gia đình hạnh phúc, thành công...

Năm nay lạnh nhiều. Miền trung nhiều thiên tai, nhân họa . Kinh tế cũng có nhiều chuyển biến bất lường. Vượt qua những khó khăn, thách thức. Chộp bắt những cơ hội tốt. Hợp tác. Đột phá và linh hoạt là những yếu tố để thành công... Đất nước với một chính phủ mới cũng đang bươn chải, gắng gỏi trong một bối cảnh khó khăn về tài chính, lũng đoạn về tệ nạn, hoang mang trong định hướng...

Một vài người thân thương cũng đã từ biệt cõi trần. Vài người khác đang chống chỏi với  bênh tật trầm kha. Đặc biệt đầu năm, hoạ sĩ Đinh Cường, một nghệ sĩ tài hoa, một trái tim nhân hậu, một tấm lòng bao la..., đã mất, để lại trong bạn bè bao nuối tiếc, xót đau... Thi sĩ Hoài Khanh ra đi. Nhà thơ Phạm Ngọc Lư bên bờ dốc tử sinh... Những dấu chứng văn nghệ sĩ miền nam trước 1975 dần dần rơi rụng. Mong rằng các tác phẩm của các anh để lại cho đời sẽ không mai một với thời gian!...

Miền Trung tiễn năm cũ ra đi rả rích buồn. Và lạnh. Trong căn phòng kín. Nghĩ đến những sinh linh đang co ro đâu đó. Trên vùng thượng nguồn xói lở. Dưới mái chòi bên sông rách nát. Bên góc chợ tồi tàn. Tự nhiên thấy buồn. Ngày vẫn cứ trôi. Đời vẫn cứ qua. Từng mảnh đời. Từng thực thể. Rực rỡ sắc màu đó. Lung linh hào quang kia và tủi nhục góc vườn nọ. Lạnh lẽo bờ hiên này..., cũng thế. Làm sao kết nối được nhau, san sẻ cho nhau? Ngày mai. Năm mới. Trời có hết mưa. Xuân có hết lạnh. Nắng có lên để em thơ hát bài ca hồn nhiên. Các cô giáo khỏi phải đi karaoke, uống rượu tiếp khách. Những ngư dân Nghệ An Hà Tĩnh khỏi phải trông chờ những đồng tiền bố thí. Lũ sẽ không xả xuống đầu cư dân miền trung vốn không giàu đã lại khổ hơn!...

Ngày mai. Một năm mới bắt đầu. Tôi được trời cho thêm một tuổi. Em vẫn bên tôi thở giấc ngủ say. Các con vừa gởi e-cards mừng năm mới. Bạn bè gởi thư season greetings. Xin chúc mừng cho bạn, cho tôi. Và, chắp tay, nguyện cầu cho tất cả. Xin bồ tát thị hiện, rải giọt cam lồ, rót ánh đạo vàng, cứu độ chúng sinh!....

Nguyễn Quang Chơn
2:00 sáng 31/12/16

Friday, December 23, 2016

Đà lạt, Giáng Sinh 2016

Mùa Giáng Sinh này chúng tôi lên Đà lạt,  tránh cái mưa dầm dề miền Trung, nhân tiện dự đám cưới một người bạn, người em thân thiết...

6:15 sáng, máy bay boarding đúng giờ và  theo dự kiến khoảng 7:15 là đến nơi. Tôi tính sẽ lên Dran chơi rồi 2 giờ chiềuvề nhận phòng là vừa. Nhưng máy bay lăn ra đường băng mà không cất cánh được, đành phải quay vô phòng chờ và chờ thay máy bay khác từ Hà nội bay vô. Lang thang sân bay là cái chắc!...

Lang thang trong sân bay thì có gì vui. Một giờ cà phê chờ đợi tôi đã thấy oải người. May thay, thấy có quày sách Phương Nam. Vậy là dạo chơi mấy bìa sách. Kìa, có mấy cuốn của BS Đỗ Hồng Ngọc. Thấy cuốn " Phật ở đâu xa", nhớ anh Ngọc đã tặng mình nhiều sách, nhưng chắc thấy mình chưa có  ngộ Phật pháp nên chưa tặng cuốn này. Mình đã đọc lai rai trên blog anh và đặc biệt bài lạc khoản của anh Cao Huy Thuần thật hay. Vậy là, " một hôm gặp lại" ĐHN tại sân bay ĐN. Mua một cuốn và đọc...chờ giờ bay chưa có!..

Mình vốn đã đọc Duy Ma Cật sở thuyết kinh. Vốn mê cái ông bồ tác cư sĩ businessman này ghê lắm. Mình khoái cái vụ nhập thế của ông ở vị trí...đại gia mà lý luận uyên bác, mà tấm lòng vô lượng, các đại đệ tử của Phật Thích Ca phải nép một bên!...

Nay đọc những luận bàn của ĐHN về DMC, thấy thật hạnh phúc, thật vui, như đang trao đổi với anh, như một cái duyên.... Lúc Chơn mõi mệt chán ngán không biết làm gì. ĐHN ở SG không biết đang làm chi. Lại gặp nhau tại sân bay ĐN trên trang sách. Lại như đang cùng nhau cà phê cười đùa... 

Đi chơi Noel mà đọc Duy Ma Cật là tuyệt cú mèo! Vị cư sĩ này nếu sống vào thời "After Christmas" chắn ông cũng sẽ đi dự noel như chúng ta, biết chừng đâu ông cũng vào đảng, vào trung ương... Hay, ông đã hoá thân vào chúng ta, đang sống dưới một xã hội suy tàn đạo đức, tôn giáo, văn hoá..., ông (chúng ta) đang trăn trở, tìm cách hành pháp???

13 giờ mới tới ĐL. Nắng. Quỳ vàng đã hết mùa, chỉ còn sót lại vài nhánh tả tơi, lẻ loi. Nhớ tháng 11 năm ngoái. Vừa bước xuống máy bay. Hành khách đã ồ lên và đưa máy ảnh chụp dã quỳ đang vàng ánh trên những đồi núi quanh sân bay, trên khắp nơi Đà Lạt....

Đà lạt vẫn thế. Ban ngày nắng nhưng đêm vẫn lạnh. Vẫn phải khoác chiếc áo ấm. Du khách vẫn kéo về nìn nịt. Và. Đà lạt vẫn hồn nhiên đón khách, vẫn thu tiền với một sự quy hoạch bát nháo của chính quyền và...rác, bẩn...


 Những thùng rác cũ kỹ nhớp nhúa khắp nơi

Tôi có cảm giác Đà lạt sau 41 "cải tạo" đã không còn hình dáng ĐL xưa. Những gì mới làm thêm đã dần xoá hết những nét thanh lịch, sang trọng của kiến trúc, qui hoạch thuộc Pháp và những chiếc áo kệch cỡm, những lôm nhôm xây dựng đã biến ĐL thành một hình hài ghẻ lở, nhớm nhúa. Những cột cổng bọc vàng đã biến khách sạn lịch lãm bậc nhất Đông Dương Palace thành một gã nhà giàu mặc áo kim tuyến. Một khối kiến trúc hình con sò với đa sắc màu không hiểu sao mọc lên bên bờ hồ Xuân Hương thơ mộng như một cô gái dân dã vùng cao khoác một lớp phấn son rẻ tiền lên mặt. Và rác, và bẩn. Những thùng rác cũ rách nhớp nhúa toạ lạc ngay khu ăn uống ngoài trời. Ngay trong công viên, ngay bên bờ hồ, nơi du khách đi dạo, ngồi chơi với rác khắp nơi, những vỉa hè chắp vá....

May thay. ĐL còn nhà thờ con gà. Còn đồi cù mộng mơ. Còn nhà ga u hoài, còn những cánh rừng thông vi vu, còn mấy con dốc đặc trưng, còn cà phê Tùng để chúng tôi đến, thấy một cái gì của hồn xưa lãng đãng, của bạn bè đâu đây...

Thuê một xe máy để tự do dạo quanh ĐL. Lại càng thấy một sự lãng phí lớn lao của chính quyền khi hàng trăm biệt thự đẹp đẽ biến thành công sở, thành phế tích, chẳng có sự chăm chút, duy trì... Chúng tôi đến Bảo tàng Bảo lộc. Một khuôn viên rộng rãi của phú hào Nguyễn Hữu Hào, nơi có một biệt thự 3 tầng mà sau này ông tặng cho con gái là bà hoàng hậu Nam Phương Nguyễn hữu thị Lan. Một không gian mênh mông chỉ chưng bày mấy phiến đá, mấy căn nhà sàn đổ nát, hai cái xích đu..., sơ sài, hoang vắng..., buồn!

Nhà thờ con gà trang hoàng giản đơn chào đón Chúa ra đời. Ngày mai Chúa giáng sinh. Mong một chút hồng ân ban đến cho dân tộc Việt. 

Mong một sự bình an, hạnh phúc, ấm êm...

Cầu xin Chúa trên trời!...

Nguyễn Quang Chơn
Mùa Noel 2016

Một năm xa

Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày. Anh ra đi vừa đã một năm và cũng để lại trong tôi ba trăm sáu lăm nỗi nhớ. Nhớ anh khôn nguôi, nhớ anh mỗi ngày...

Gần 20 năm trước, mẹ ra đi, rồi hơn 10 năm sau ba qua đời, tôi đều mang trong lòng một cảm giác hụt hẫng, trống vắng, rất lâu... Tôi không khóc nhiều nhưng nhớ thương khôn xiết. Cái nỗi nhớ ba mẹ là cái nỗi nhớ của một sự tiếc nuối, lòng xót xa của một đứa con, không còn được chăm sóc, phụng dưỡng người. Lúc, mình đã có thời gian, tiền tài, vật chất...

Ở một người nổi tiếng mà tôi vô cùng kính mến, hoạ sĩ Đinh Cường, anh đi để lại cho tôi nỗi nhớ khác, hụt hẫng, trống vắng khác...

Không còn nữa những cuộc điện thoại hai bờ đại dương với giọng anh chậm rãi, ấm áp, thân thương. Không còn nữa những email ngắn nhưng chân tình, đầy tâm sự sẻ chia. Không còn nữa những lời khuyên thấm đẫm tình người, những niềm vui ánh trên mắt anh, khi tôi hoà nhập với bạn bè anh, những người còn xa lạ với tôi...

Ngày đó, 2010, anh về bày tranh ở Châu Ê Huế với Hoàng Đăng Nhuận, Phan Ngọc Minh. Tôi ra thăm để lần đầu gặp Bửu Ý, nét phong lưu rất mệ. Thấy H.Đ.Nhuận trên xe lăn đôi mắt thẳm sâu và, những quí bà đài các, điệu đàng của Huế, với hoa, tranh... 

Giữa những ồn ào trang trọng đó, có một Đinh Cường giản dị, hiền lành, khiêm tốn... Anh là người Thủ Dầu Một Bình Dương, nhưng Huế như là quê hương thứ hai của anh và Đà lạt như một chốn ân tình thời trai trẻ. Những cư dân Huế, nghệ sĩ Huế yêu mến anh, dịu dàng bên anh như dòng sông Hương êm đềm bên Vỹ dạ. Tên tuổi anh gắn với Huế như Hương giang gắn với Ngự Bình. Anh hồn nhiên giữa những kiểu cách rất chi cung đình Huế. Đôi mắt anh luôn mở to, ngơ ngác...

Anh Đinh Cường như hiện thân của một thiền sư. Anh lắng nghe nhiều hơn nói. Ngôn ngữ của anh thể hiện qua tranh anh với những sắc màu, với những sáng tạo ảo diệu, trầm mặc và không ngưng đổi mới. Cái rất cũ trong anh là những cô gái cổ cao, nhà thờ và thông. Có lẽ những đồi thông Lạc Lâm, Dran thời mộng mơ tuổi trẻ. Những cô gái Đà Lạt, Huế mỏng mảnh. Những bức hoạ của Modigliani thuở mới vào nghiệp vẽ, cùng những nhà thờ tuyệt đẹp ở ĐL, SG...đã thẩm thấu vào anh, để dấu ấn trong tâm hồn và  ghim mãi trong tim. Tôi có giữ bức "nhà thờ Dran" duy nhất (?) được vẽ trên vải bố rất lạ, mà anh nói là "nhà thờ nhỏ xíu, đẹp nhất thế giới, tiếc là nay đã bị đập bỏ, không còn!"...

Nhà thờ Dran, sơn dầu trên vải bố, ĐC 2013

Ba trăm sáu lăm ngày anh đi xa là tôi có ba trăm sáu lăm nỗi nhớ. Tôi nhớ và mong trong một giấc mơ nào đó sẽ được gặp anh, được khoe với anh một bức tranh mới vẽ. Được kể anh nghe những chuyện buồn, vui. Nói với anh rằng. Không ai có thể thay thế anh trong tôi. Một người anh. Một người bạn tuyệt vời. Dường như bên anh tôi thấy yêu đời hơn. Thấy tự tin hơn. Thấy cuộc sống đẹp hơn. Thấy, trong tự nhiên cảm nhận. Không giáo điều. Không ý thức!...

Bởi ở anh chỉ có sự chân tình làm sức lan toả. Anh là tâm điểm tụ hội mọi người. Anh luôn tìm đến người, nên người luôn đến bên anh.... Có bao giờ anh nóng không nhỉ. Chắc có. Anh có giận không nhỉ. Chắc có. Anh có khó tính không nhỉ. Chắc có. Bởi anh là người mãi đi tìm sự toàn mỹ. Mà trên cõi đời này làm sao có sự toàn mỹ! Anh sẽ nóng khi có người dẫm nát một nụ hoa. Anh sẽ giận khi một kẻ bội bạc phản trắc. Và anh sẽ khó chịu khi một ai thiếu trật tự, ngăn nắp. Đinh Cường yêu cái đẹp, yêu người và chu đáo, cẩn mật, trật tự, ngăn nắp trong lối sống!...

Tôi còn lưu giữ những kỷ niệm quí thương của anh, không phải từ những bức tranh khổ lớn, khổ nhỏ, mà từ những lời viết gởi cám ơn một sự chăm sóc, những tấm carte postale noel, nguyên đán. Anh hay làm tôi bất ngờ vì những điều rất nhỏ trong giao tiếp, trong gặp gỡ đời thường tôi không để ý, nhưng anh vẫn lưu tâm, khiến tôi cảm động. Anh ĐC là vậy. Hiền lành. Dễ thương. Lịch lãm. Chân tình!...

Ngày mai là đúng một năm ngày anh đi xa. Nét bút cuối cùng anh viết gởi tôi vào ngày 31/12/15 về cái áo len Đà lạt và chiếc mũ Nhật bản, rồi bảy ngày sau, 7/1/16, anh vĩnh biệt cõi đời...

        Bút tích cuối cùng của hs ĐC

Như trong một đề mục bài viết nào đó "Thế giới từ nay vắng Đinh Cường". Dạ. Thế giới ngày nay đã vắng ĐC. Còn em. Cuộc đời em thiếu anh, cuộc sống em đã mất đi một tấm lòng trân quí. Như chị Nhung, như Giang, Châu, Chinh, hai cháu, Như Thơ, Như Tranh đã không còn nữa Đinh Cường, vĩnh viễn!...

Nguyễn Quang Chơn
Đà lạt 27.11 Bính Thân
Nhớ hoạ sĩ Đinh Cường, một năm xa
( Hoạ sĩ ĐC mất ngày 7.1.16 nhằm 28.11 Bính Thân)

Monday, December 19, 2016

Một chiều trên bãi Khem Phú Quốc

Tôi được mời đi dự lễ khánh thành và nghỉ lại một đêm ở khách sạn tiêu chuẩn 6 sao J W Mariott Amerald Bay tại bãi Khem Phú Quốc. Nơi mà công ty PKH của tôi thi công phần cơ điện lạnh của công trình!...

Từ lâu tôi đã muốn tránh những sự kiện lớn, những hào nhoáng ồn ào trong xã hội. Những cuộc tiếp xúc, nâng ly, bắt tay, đưa business card, marketing rộn ràng... Nhưng vì ông Chủ tịch, ông tổng GĐ tập đoàn đầu tư công trình này là những người bạn, người em thân thiết nên tôi phải áo mão trịnh trọng ra đi!...

Nhớ hơn một năm rưỡi trước đến khảo sát vùng đất hoang sơ này, tất cả còn mênh mang lắm. Thiên nhiên hoang dã đẹp vô cùng cùng những món hải sản tươi ngon bên làng chài ven biển. Một không gian thân thiện và tươi đẹp. Lúc ấy tôi băn khoăn lo lắng, không biết bàn tay con người sẽ tàn phá hay sẽ nâng vùng đất này lên tầm cao hơn, tươi đẹp hơn?...

Và với cái đầu nghệ thuật của một kiến trúc sư nổi tiếng thế giới Bill Bensley, và với tiền đổ vào không tiếc của chủ đầu tư, bờ biển hoang hoá, thô ráp của bờ nam đảo Ngọc, nay đã hiện hình một nàng tiên tươi đẹp đầy màu sắc. Mang ý tưởng dựng lại kiến trúc của một trường đại học mang tên Lamach Uninersity từ thế kỷ 18, quần thể khách sạn sáu sao này vừa hiện đại, vừa dân tộc, vừa văn hoá, vừa hoài cổ.... 

Tôi mở cửa phòng ngủ nhìn ra biển. Đất trời mênh mông lộng gió. Cảm nhận mình đang được ở trong một cõi sang trọng trần gian. Mình cũng đang được hưởng những tiện ích mà bao người mong ước . Vui và cảm ơn trời Phật đã cho mình nhiều ân huệ. Cám ơn mình đã một đời gắng gỏi vươn lên. Đã giúp ích không ít cho người, cho đời... Và cũng chợt bùi ngùi. Khi. Chợt nhớ ra rằng, những ngư dân làng chài ven biển này, hơn một năm trước ngồi cùng tôi nay đã biến mất. Họ được một khoản tiền đền bù rồi đã đi đâu, về đâu? Chợt buồn là đất đai ngàn năm của người, của làng mạc bà con, nay, thuộc về của một con người, một ông chủ... Buồn, vì biết sau những hào nhoáng ánh đèn kia, những sắc màu rực rỡ nọ, những trang trí huy hoàng đó. Là những tấm áo bạc màu, những căn nhà xiêu vẹo, những ánh mắt ngẩn ngơ, những bàn tay đen đúa... Và, cũng chính những sự hào nhoáng này từ một thế giới giàu sang đổ lên hòn đảo cách trở, hoang sơ với 60% là rừng nguyên sinh, với những người dân hiền hậu cùng cá mắm quanh năm, đã hình thành những băng nhóm bụi đời, trộm cắp giết người, lạnh lùng, tàn bạo. Những giọng nói dân dã vùng miền nam bộ đã chen ngập những giọng nói lạ lẫm ngang ngược, dữ dằn...

...

Lễ khánh thành trang trọng với âm thanh, ánh sáng và các vị chức sắc từ trung ương đến địa phương. Lại có một "đại lão hoà thượng" vai vế trong giáo hội Phật giáo, có hai đệ tử xốc nách hai bên dìu lên sân khấu cắt băng khánh thành. Ôi, các vị chân tu, còn mơ ước chi mà vấn vương lòng trần với những bụi phồn hoa. Lòng tự nhiên thấy buồn vô hạn!...

Tôi bỏ nửa chừng buổi dạ tiệc với những món ăn ngon còn dang dỡ. Cởi tấm áo lớn, cà vạt, giày vớ. Mặc chiếc quần soóc, mang đôi dép mộc, ra quán ven đường với anh em công nhân, kỹ sư, với mấy người bạn công trường. Thấy vui hơn. Thấy ly bia ngon hơn. Thấy đêm Phú quốc đầy gió, ấm áp hơn!...

Đêm đã khuya. Ly rượu độc ẩm trên tay, nhìn biển. Trăng hạ huyền soi bóng lăn tăn trên sóng. Biển vẫn êm ả, dịu hiền. Một ánh sao băng ngang qua bầu trời đêm. Thanh bình. Yên ắng. Nhưng không biết nếu chỉ một thoáng biển cuồng nộ. Một Fukushima nổi lên. Thì những tráng lệ nơi tôi đứng đây. Những hạnh phúc nơi tôi có đó. Sẽ về đâu?!...

Nhớ một lần trong thành Vệ Đà giảng pháp, Phật thị hiện cho hàng ngàn đệ tử học trò thấy mình đang ở trong cung vàng, điện ngọc, lầu son. Tất cả đang ngây ngất, sướng vui. Rồi Như Lai chỉ cần nhướng con mắt giữa trán. Phồn hoa liền liền biến mất. Hoàn nguyên trở lại với khu vườn Kỳ Đà yên tịnh... Phật muốn chỉ ra rằng, tất cả pháp thân, nói cho cùng cũng chỉ là sương, là mộng, là bóng, là huyễn. Có đó rồi mất đó. Hư không... 

Mảnh đất có lưu hình dáng một trường đại học danh giá đã hoá thân thành một khách sạn sang trọng bậc nhất. Rồi mai đây khách sạn sẽ lại hoá thân thành gì gì nữa. Những con người sang trọng bậc nhất, quyền lực bậc nhất tôi gặp đêm nay. Ngày mai ra sao...

Thêm một áng sao băng vụt qua bầu trời như rơi xuống biển. Khép cánh cửa lại. Tôi ngả người trên ghế, nhắm mắt. Bềnh bồng mộng tưởng, tình thức mang mang...

Nguyễn Quang Chơn
Phú quốc, 17.12.16

Một chiều trên bãi Khem Phú Quốc

Tôi được mời đi dự lễ khánh thành và nghỉ lại một đêm ở khách sạn tiêu chuẩn 6 sao J W Mariott Amerald Bay tại bãi Khem Phú Quốc. Nơi mà công ty PKH của tôi thi công phần cơ điện lạnh của công trình!...

Từ lâu tôi đã muốn tránh những sự kiện lớn, những hào nhoáng ồn ào trong xã hội. Những cuộc tiếp xúc, nâng ly, bắt tay, đưa business card, marketing rộn ràng... Nhưng vì ông Chủ tịch, ông tổng GĐ tập đoàn đầu tư công trình này là những người bạn, người em thân thiết nên tôi phải áo mão trịnh trọng ra đi!...

Nhớ hơn một năm rưỡi trước đến khảo sát vùng đất hoang sơ này, tất cả còn mênh mang lắm. Thiên nhiên hoang dã đẹp vô cùng cùng những món hải sản tươi ngon bên làng chài ven biển. Một không gian thân thiện và tươi đẹp. Lúc ấy tôi băn khoăn lo lắng, không biết bàn tay con người sẽ tàn phá hay sẽ nâng vùng đất này lên tầm cao hơn, tươi đẹp hơn?...

Và với cái đầu nghệ thuật của một kiến trúc sư nổi tiếng thế giới Bill Bensley, và với tiền đổ vào không tiếc của chủ đầu tư, bờ biển hoang hoá, thô ráp của bờ nam đảo Ngọc, nay đã hiện hình một nàng tiên tươi đẹp đầy màu sắc. Mang ý tưởng dựng lại kiến trúc của một trường đại học mang tên Lamach Uninersity từ thế kỷ 18, quần thể khách sạn sáu sao này vừa hiện đại, vừa dân tộc, vừa văn hoá, vừa hoài cổ.... 

Tôi mở cửa phòng ngủ nhìn ra biển. Đất trời mênh mông lộng gió. Cảm nhận mình đang được ở trong một cõi sang trọng trần gian. Mình cũng đang được hưởng những tiện ích mà bao người mong ước . Vui và cảm ơn trời Phật đã cho mình nhiều ân huệ. Cám ơn mình đã một đời gắng gỏi vươn lên. Đã giúp ích không ít cho người, cho đời... Và cũng chợt bùi ngùi. Khi. Chợt nhớ ra rằng, những ngư dân làng chài ven biển này, hơn một năm trước ngồi cùng tôi nay đã biến mất. Họ được một khoản tiền đền bù rồi đã đi đâu, về đâu? Chợt buồn là đất đai ngàn năm của người, của làng mạc bà con, nay, thuộc về của một con người, một ông chủ... Buồn, vì biết sau những hào nhoáng ánh đèn kia, những sắc màu rực rỡ nọ, những trang trí huy hoàng đó. Là những tấm áo bạc màu, những căn nhà xiêu vẹo, những ánh mắt ngẩn ngơ, những bàn tay đen đúa... Và, cũng chính những sự hào nhoáng này từ một thế giới giàu sang đổ lên hòn đảo cách trở, hoang sơ với 60% là rừng nguyên sinh, với những người dân hiền hậu cùng cá mắm quanh năm, đã hình thành những băng nhóm bụi đời, trộm cắp giết người, lạnh lùng, tàn bạo. Những giọng nói dân dã vùng miền nam bộ đã chen ngập những giọng nói lạ lẫm ngang ngược, dữ dằn...

...

Lễ khánh thành trang trọng với âm thanh, ánh sáng và các vị chức sắc từ trung ương đến địa phương. Lại có một "đại lão hoà thượng" vai vế trong giáo hội Phật giáo, có hai đệ tử xốc nách hai bên dìu lên sân khấu cắt băng khánh thành. Ôi, các vị chân tu, còn mơ ước chi mà vấn vương lòng trần với những bụi phồn hoa. Lòng tự nhiên thấy buồn vô hạn!...

Tôi bỏ nửa chừng buổi dạ tiệc với những món ăn ngon còn dang dỡ. Cởi tấm áo lớn, cà vạt, giày vớ. Mặc chiếc quần soóc, mang đôi dép mộc, ra quán ven đường với anh em công nhân, kỹ sư, với mấy người bạn công trường. Thấy vui hơn. Thấy ly bia ngon hơn. Thấy đêm Phú quốc đầy gió, ấm áp hơn!...

Đêm đã khuya. Ly rượu độc ẩm trên tay, nhìn biển. Trăng hạ huyền soi bóng lăn tăn trên sóng. Biển vẫn êm ả, dịu hiền. Một ánh sao băng ngang qua bầu trời đêm. Thanh bình. Yên ắng. Nhưng không biết nếu chỉ một thoáng biển cuồng nộ. Một Fukushima nổi lên. Thì những tráng lệ nơi tôi đứng đây. Những hạnh phúc nơi tôi có đó. Sẽ về đâu?!...

Nhớ một lần trong thành Vệ Đà giảng pháp, Phật thị hiện cho hàng ngàn đệ tử học trò thấy mình đang ở trong cung vàng, điện ngọc, lầu son. Tất cả đang ngây ngất, sướng vui. Rồi Như Lai chỉ cần nhướng con mắt giữa trán. Phồn hoa liền liền biến mất. Hoàn nguyên trở lại với khu vườn Kỳ Đà yên tịnh... Phật muốn chỉ ra rằng, tất cả pháp thân, nói cho cùng cũng chỉ là sương, là mộng, là bóng, là huyễn. Có đó rồi mất đó. Hư không... 

Mảnh đất có lưu hình dáng một trường đại học danh giá đã hoá thân thành một khách sạn sang trọng bậc nhất. Rồi mai đây khách sạn sẽ lại hoá thân thành gì gì nữa. Những con người sang trọng bậc nhất, quyền lực bậc nhất tôi gặp đêm nay. Ngày mai ra sao...

Thêm một áng sao băng vụt qua bầu trời như rơi xuống biển. Khép cánh cửa lại. Tôi ngả người trên ghế, nhắm mắt. Bềnh bồng mộng tưởng, tình thức mang mang...

Nguyễn Quang Chơn
Phú quốc, 17.12.16

Sunday, December 18, 2016

GỞI ANH ĐỖ HỒNG NGỌC

Nguyễn Quang Chơn

              
ĐHNgọc & NQChơn


Ở trỏng chi vui "sư thầy" ơi?
Nơi đây mưa gió ngút phương trời
Mấy ly độc ẩm lòng vẫn lạnh
Nhớ bè. nhớ bạn. nhớ chơi vơi!..

Ở trỏng buồn không "sư thầy" tôi?
Nơi đây vắng ngắt nói không lời
Đi lên đi xuống. qua rồi lại
Chỉ một Tâm. rồi Tâm. thế thôi!...

Sức khoẻ sao rồi "sư thầy" ôi?
"Gút" kia chỉ số đã răng rồi?
Bước chân người vẫn luôn trầm ổn?
Niêm hoa vi tiếu ấm bờ môi?

Chắc hẳn sư thầy đang rất vui
Một khi pháp Phật thấm trong người
Một khi ngũ uẩn giai không thị
Pháp thân như mộng bào huyễn ảnh
Thử hỏi rằng người chẳng sướng ru?

Ở trỏng bạn bè gặp nhau không?
Cuối tuần có những buổi chờ mong
Hồng Ngọc nhẹ nhàng "tào lao" với
Thiên hạ lớn già trẻ mênh mông?

...

Ở trỏng vui không? Đây thì không!
Mưa giăng thúi đất. Gió xoay mòng
Bạn bè hiu hắt. Buồn ngăn ngắt
Rượu rót. Mịt mùng. Mong nhớ mong!

Buồn. vui. vậy đó sư thầy ơi
Cách nhau ngàn dặm mấy phương trời
Ngưỡng trông thiên hạ đời êm ả
Gặp lại. ân tình rộn rã chơi!...

15.01.16
Nguyễn Quang Chơn
Gởi anh ĐHN


Đỗ Hồng Ngọc trả lời

Ôi trời đang giữa tháng Mười hai
Mà Chơn đã vội tháng Giêng rồi!
Chắc hẳn trong lòng có chi bực
Nên mới cầu mong ngày tháng trôi!


Monday, December 12, 2016

Bổn lai diện mục


                             tặng Chơn Tâm

 

Đọc nguyễn quang chơn bỗng thấy buồn

Ly này ly nữa... chẳng vui hơn

Bôi bôi xóa xóa tìm đâu thấy

Quẹt lại quẹt qua kiếm mỏi mòn

Thọ tưởng phen này thôi dứt vậy

Thức Hành chi nữa mỏi chân bon

Bổn lai diện mục ngưng tìm kiếm

Phật tánh Chơn Tâm ở cận bên!  

 

Đỗ Hồng Ngọc

(3.12.2016)

Bổn lai diện mục

Bổn lai diện mục

                             tặng Chơn Tâm

 

Đọc nguyễn quang chơn bỗng thấy buồn

Ly này ly nữa... chẳng vui hơn

Bôi bôi xóa xóa tìm đâu thấy

Quẹt lại quẹt qua kiếm mỏi mòn

Thọ tưởng phen này thôi dứt vậy

Thức Hành chi nữa mỏi chân bon

Bổn lai diện mục ngưng tìm kiếm

Phật tánh Chơn Tâm ở cận bên!  

 

Đỗ Hồng Ngọc

(3.12.2016)


Wednesday, December 7, 2016

Bổn lai diện mục

Đọc nguyễn quang chơn bỗng thấy buồn

Ly này ly nữa... chẳng vui hơn

Bôi bôi xóa xóa tìm đâu thấy

Quẹt lại quẹt qua kiếm mỏi mòn

Thọ tưởng phen này thôi dứt vậy

Thức Hành chi nữa mỏi chân bon

Bổn lai diện mục ngưng tìm kiếm

Phật tánh Chơn Tâm ở cận bên!  

 

Đỗ Hồng Ngọc

(3.12.2016)

Tặng Chơn Tâm