Monday, June 18, 2018

Mồng năm

Đã mồng năm tháng năm âm lịch, tết Đoan Ngọ lại đến. Có nghĩa là gần hết nửa năm Mậu Tuất...


Hôm nay là ngày lễ cha bên Mỹ. Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm đúng một năm mình bị nhồi máu cơ tim cấp, suýt chút vĩnh biệt cuộc đời..., và nhớ truyền thống gia đình hằng năm, nhất là khi ba má mình còn sống...Tết Đoan Ngọ là dịp để con cháu về quây quần, cùng thưởng thức mấy món ăn quê, thịt vịt, thơm, mít, bánh ú tro với đường bát đen. Con cái về đông, ông bà còn làm thêm món Mì Quảng nữa..., nên mình cũng vội chạy về quê. Chỉ hai chục bánh ú tro, một ít thịt vịt, hoa quả, dâng lên bàn thờ ông bà, ba má. Bởi, chừ có còn ai đâu. Vườn nhà xưa tịch liêu giờ cho người đến ở giữ. Anh trai cả đã mất. Chị em tứ tán khắp nơi. Ai cũng bận rộn cho mỗi gia đình riêng. Mồng năm cũng là dịp gia đình mỗi người đoàn tụ, đâu có thì giờ...


Dọn mấy thứ lên bàn thờ. Thắp cây hương cho ông bà, ba má mà nước mắt ứa ra. Tự nhiên thấy buồn. Buồn vô kể. Tự nhiên thấy xa xôi và cô quạnh. Nhớ ánh mắt cha thuở nào rạng rỡ khi nghe tiếng xe mình về, rồi mình ồn ào rộn rã đủ mọi điều với ông, thấy ông mỉm cười, không nói, nhưng biết ông vui... 


Khói nhang bàng bạc như có bóng dáng ba má đâu đây. Lòng mình sao xúc động. Bàn thờ có đẹp đẽ, sạch sẽ, thiêng liêng, thì cũng chỉ là cái bàn thờ. Còn đâu tiếng ba cười, tiếng mẹ vui. Món ăn có ngon thì cũng chỉ là đồ vật vô nghĩa. Còn đâu dáng ba ngồi, nhắc con gắp món ăn. Còn đâu mẹ vừa uống bia vừa kể chuyện râm ran...


Lại nhớ những mồng năm xưa, mấy anh chị em ở chung một nhà đi học, đi làm, chưa ai có gia đình. Mồng năm như một ngày hội ồn ào vui nhộn, say sưa!...


Năm tháng đi nhanh quá. Người người cách xa nhanh quá. Mình nhìn lại mình cũng đà cằn cỗi, già nua. Rồi mình cũng sẽ đi, một ngày nào đó, không xa. Bàn thờ ông bà khói hương có lạnh? Con cháu biền biệt phương trời có nhớ trở về quét dọn bàn thờ, nhắc nhớ nhau câu chuyện gia đình bà con dòng họ? Hay tất cả sẽ đổi dời. Cái mồng năm nào đó chỉ còn lưu lại trên những bức hình hôm nay mình chụp bàn thờ? Cuộc đời mà. Tạo hoá đổi thay mà. Con người là cát bụi thì cỏ cây cũng là cát bụi! Có còn chăng là tấm lòng, là câu chuyện kể nhau nghe... Ngày xưa, ông cố mình, bà tổ mình đã từng, đã sống, đã làm... 


Lũ cháu con sẽ tự hào hay nguyền trách?... Thôi. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Mời ba má ăn mồng năm. Lát tàn hương con sẽ dọn xuống, con ăn sau. Và nhớ ba má, với vô vàn yêu thương!...


Nguyễn Quang Chơn

Mồng năm tháng năm mậu Tuất, 18.6.18

Saturday, June 16, 2018

GIÁP NĂM

Chủ nhật thứ ba của tháng 6 là ngày của cha. Năm ngoái cũng vào ngày này, nếu không đi cấp cứu kịp thời, và cú sốc điện thứ ba không giúp tim tôi đập lại, thì ngày này là ngày kỷ niệm tôi vĩnh viễn ra đi...


Mới đó mà đã một năm!...


Chết rồi sống lại, tôi nghĩ gì? 


Tử-Sinh. Như một sát na vô thường. Có-Không. Như có, như không. Cuộc đời ngắn hay dài. Hạnh phúc là khái niệm gì trong cuộc sống? Tình yêu nằm ở đâu trong một đời người? Cái chết, thật sự ra sao. Và ý nghĩa cuộc sống như thế nào???


Một năm trôi không nhanh không chậm. Nó trôi theo dòng tư tưởng của mình. Mong thì nó chậm. Không mong thì nó nhanh. Trái tim đập lại cũng mong manh nhịp đập, dòng máu mà trái tim bơm đi nuôi sống châu thân cũng nhạt nhoà hơn, loãng hơn, khó đông hơn...


Và vậy là ta đã "tái tồn tại" một năm rồi. Một năm hay một ngày, hay vạn ngày, bây giờ thấy cũng như nhau. Một khi trái tim ngừng đập. Máu không còn lên não nữa. Ý thức bị chết. Thì mọi khái niệm đều là vô nghĩa. Giàu-Nghèo. Sướng-Khổ. Yêu-Ghét. To be or not to be... đều là như nhau.


Trong một khoảnh khắc nhắm mắt để tịch mịch vô biên. Rồi mở mắt để nghe tiếng khóc người thân. Ngồi dậy, giật mình đọc lại Tâm Kinh. Học Quán Tự Tại, nghiền ngẫm lẽ vô thường. Còn một giây nhìn thấy ánh mặt trời, là CÓ. Reo lên. Tát bà ha!....


Nguyễn Quang Chơn

Chủ nhật, ngày của cha 2018


Wednesday, June 6, 2018

HỊCH


Ta thường nghe, 


Trẻ thơ đang tuổi ăn chơi như đức Phù Đổng Thiên Vương đã biết nhổ tre là ngà xua đuổi giặc Ân. Nhi nữ thường tình như bà Trưng, bà Triệu, đã cương cường lên ngựa, cỡi voi, vung gươm diệt quân Đông Hán, Đông Ngô. Ngô Quyền xưng vương Nam Việt, ung dung bài binh diệt bọn tham tàn Nam Hán, chấm dứt gần ngàn năm bị đô hộ bởi Bắc phương. Lý thường Kiệt mưu lược oai hùng bình Chiêm, phá Tống, đánh vào tận sào huyệt địch ở châu Ung, châu Khâm, châu Liêm, rồi dõng dạc tuyên ngôn "Nam quốc thiên hà nam đế cư, tuyệt nhiên định mệnh tại thiên thư. Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm. Nhữ đẵng hành khang thủ bại hư"....


Trần Hưng Đạo đại vương đã dàn trận diệt quân hung tàn Nguyên Mông như dọn cỏ. Lê Lợi đã chém bạt đầu Liễu Thăng tại núi Mã Yên như chặt đầu chó. Hoàng đế Quang Trung đã đánh 20 vạn quân Thanh chúi nhụi để cho Sầm Nghi Đống phải treo cổ trên gò Đống Đa. Tôn Sĩ Nghị bỏ chạy cuống cuồng quên ấn tín!...


Kể lại những chuyện trên, ta muốn nhắc cho các người, bọn Bắc phương từ cả mấy nghìn năm nay luôn lăm le xâm chiếm nước ta. Chúng đã từng xoá sạch văn hoá nước Việt Thường, đè đầu cỡi cổ dân ta gần một ngàn năm. Nhưng ông cha ta đời đời không bao giờ chịu khuất phục, chịu làm tôi mọi, nên mới cho các ngươi được mặt mày rạng rỡ ngày nay! Nên đất nước Việt nam vinh quang mới kéo dài từ Ải Nam quan tới mũi Cà Mau...


Nhưng mà thôi. Chuyện lịch sử xa xưa có thể các người đã quên. Nay ta nhắc lại chuyện đời nay cho các ngươi dễ nhớ.  Năm 1974, nhân đất nước đang chia hai loạn lạc, thằng giặc Mao đã cho quân tiến chiếm Trường Sa, năm 1979,  Đặng Tiểu Bình đã xua vạn binh tràn qua sáu tỉnh miền biên viễn, để máu đổ ngập đường thây lấp đầy sông. Rồi chúng lại vẽ biên hải lưỡi bò chiếm trọn biển đông, bắn giết ngư dân Việt, chiếm Trường sa, xây đảo nhân tạo, lập chiến hào căn cứ địa!...


Ta muốn nhắc các ngươi cái hoạ Bắc phương là cái hoạ muôn đời dân ta phải nhớ. Ta muốn chỉ cho các ngươi biết ông cha ta đã hết lòng, hết dạ đổ máu xương giữ gìn từng tấc đất, thước sông này!


Để đến nay. Các ngươi được hưởng lộc tổ tiên, bước ra ngoài ung dung cùng thiên hạ. Tên tuổi ngươi được nêu trong Liên Hợp Quốc. Bản thân ngươi được đi đó đi đây, bắt tay cùng Mỹ, Nga, Anh, Pháp..., được cùng hội cùng thuyền với ASEAN, APEC...


Mà hà cớ chi!


Các ngươi lại tự bán mình cho quỷ. Lại kết thân hạ mình với tên cựu thù muôn thuở. Giao đất vùng cao cho chúng khai thác tài nguyên, lập đồn lập ấp. Giao đất biển miền trung cho chúng lập sòng bạc, resort, lấy vợ sinh con, tung tăng xây phố, dựng làng. Ải nam quan nay còn đó không? Thác Bản Giốc giờ đang nguyên vẹn? Ngư phủ ta có còn được khai thác tự do hải sản ở biển Đông?...

Ta cùng các ngươi vốn dòng dõi rồng tiên, nay để cho Tàu tràn qua các chốn. Coi gái Việt như lũ nô, gái điếm. Nghêng ngang ngoài đường ngoài sá, mặc áo lưỡi bò, xíu xá xíu xô, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục nước ta. Đem tấm thân chó dê mà coi thường dân Việt!...

"Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân tàu, dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm."


Nay các ngươi binh quyền nắm giữ trong tay, bổng lộc dồi dào, biệt phủ này, villa nọ. Con cái các ngươi đều học Mỹ, học Âu. Nếu dễ thường thằng tàu đưa quân lấn chiếm nước ta. Lúc bấy giờ thù trong giặc ngoài tán loạn. Đất biển, đất rừng đầy quân nội ứng, thì các ngươi đánh đấm ra sao? Lúc bấy giờ, Whisky Cognac có chuốc được giặc say, karaoke bolero có làm giặc điếc tai, lexus, audi có ngăn được bước chân xâm lược? Lúc bấy giờ, không phải chỉ của cải ta không còn, mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; "chẳng những gia quyến của ta bị đuổi, mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận." Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi có đào tẩu tận Mỹ Âu, tiền bạc các người dẫu đầy nhà băng Thuỵ sĩ, thì tên tuổi hổ nhục của các ngươi vẫn mãi mãi muôn đời bêu nhơ cho hậu thế!


Ấy vậy mà các ngươi không lo, còn đang tính lập đặc khu tại 3 miền  Nam Trung Bắc. Quyết định bất thường này của các ngươi có khác gì đem đất cha ông mà dâng cho giặc, kéo quân phản phúc vào nhà. Chắc chẳng cần đến chín chín năm, tên nước Việt Nam thiêng liêng ta chắc đã chỉ còn ghi trên sử lục!...

"Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc "đặt mồi lửa dưới đống củi nỏ" làm nguy; nên lấy điều "kiềng canh nóng mà thổi rau nguội" làm sợ." Chăm lo sĩ tốt, luyện rèn binh mã. Giao du với kẻ mạnh, người hùng. Thẳng tay diệt bọn tham nhũng nịnh thần, mua quan bán chức. Lắng nghe tiếng nói người dân. Mau mau chấm dứt ý tưởng đặc khu kinh tế hiểm nguy. Cảnh giác Bắc phương, lấy an toàn xã tắc, biển bờ, biên cương  làm trọng, để giữ vững vẹn toàn cơ đồ gấm vóc của tiền nhân!...


Ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.


NQC

07.6.18

Chữ trong ngoặc kép lấy trong "Hịch tướng sĩ"