Monday, August 29, 2016

Chân dung Thu Vàng



Tôi vẽ chị Thu Vàng lần đầu tiên bằng chì trên giấy, một buổi trưa rất vui với bạn bè ở Đà Nẵng, có nhạc sĩ Trương Văn Huyến, Đình Thậm...

Rồi, cuộc gặp mới đây. Thấy chị vẫn trẻ xinh hoài, tôi lấy nét, bảo xin vẽ chị một bức màu dầu trên canvas, làm kỷ niệm, cho vui! Chị Ok. 

Phác! Tôi thường phác sau khi rượu, bia đã ngấm. Phòng ngủ riêng của Dũng ngày xưa nay đã là studio của ba Chơn... Và những nét cọ qua memory. Và. Say. Và nhớ. Hồn lan man. Lung tung. Bạn bè. Bè bạn. Anh Tôi. Tôi Anh. Hỗn mang trong ký ức. Bức phác chân dung TV ra đời trong men say đó...

Mình chụp bản thảo gởi mấy ông anh để xin ý kiến về bức thảo "face" chị Thu Vàng. Rồi say. Ngủ vùi!

Trời đất. Sáng hôm sau mình nhận một lô thư các anh nhận xét. Mỗi người một khác nhau. Mà ai cũng thấy NQC vẽ TV...xấu hoắt! Anh thì bảo: cái trán dồ quá, đâu phải TV. Anh thì bảo: TV bình dị, đâu có nét cầu kỳ như...photoshop vậy. Anh thì ghi: Cái miệng TV duyên dáng đâu có...méo xẹo rứa. Anh thì phê thẳng thừng: Mình không thích bức này. TV thanh thoát hơn nhiều!...

Khổ! Mình phải hỏi Tâm, một người rất mực nghiêm khắc với chồng trong mọi lĩnh vực. Tâm nói. Có nét TV nhưng...hơi già!

Rồi cái phác TV vẫn nằm yên trong phòng vẽ. Một tối say về. Lại bệt màu. Lại cầm cọ. Bôi bôi. Sửa sửa. Lại gởi mấy ông anh. Lại nghe: không phải TV. Thôi, bao giờ Chơn hết rượu rồi vẽ lại!...

Hết rượu rồi vẽ lại. Vẫn thấy chị Thu Vàng trong hình ảnh của mình. Sửa chi nữa đây? Sửa làm răng đây? Thôi thì sửa một chút cái trán, một chút cái môi..., rồi ký tên. Ghi chú Thu Vàng bởi NQC. Rồi vứt cọ....

Bởi TV là một ca sĩ không chuyên, bao năm ấm áp trong lòng bè bạn. Chị chân tình. Chị yêu thương. Chị dễ thương. Và, giọng ca chị trong vắt, ngọt ngào. Gặp bạn bè. dẫu ở đâu. Nơi ồn ào. Nơi tĩnh vắng. Chỗ cao sang. Góc bụi đời. Có lời mời, là chị hát. Và chị hát say sưa, dâng hiến!...

Thu Vàng hát miệt mài. Người nghe nhắm mắt nghe. Tiếng TV trong vắt. Tiếng TV reo ca. Tiếng TV đang khóc. Tiếng TV xôn xao.... Những ông anh tôi lim dim, tưởng tượng... Rồi, trong âm thanh ấy. Thu Vàng hiện ra nửa thanh thoát, nửa vui tươi, nửa rực rỡ, nửa muộn phiền... Nên, mỗi anh mỗi khác, mỗi anh nghĩ về TV mến yêu của mình trong cái tâm nhiên, hoài niệm của riêng mình. Nên. Thu Vàng trong "quán chiếu" của các anh mỗi người một vẻ. Lúc cao sang. Khi rực rỡ. Lúc dịu dàng. Khi buồn thương...Rõ ràng làm sao Chơn có thể vẽ ra chị. Khi. Người này thấy chị là Thái Thanh. Người kia nhìn chị là Lệ Thu. Người nọ nhìn chị là Khánh Ly...., may mà mình chưa gởi cho ông anh khó tính ở Orléans, người cũng quí mến chị rất mực!...

Khó. Khó quá. Muốn vẽ chị cho mọi người chiêm ngưỡng chắc phải danh tài cỡ Picasso vẽ người yêu Marie, Dora... với con mắt một bên, cái môi một chỗ...ai tưởng tượng ra thế nào thì tưởng tượng, thì mới ra được chị Thu Vàng!...

Nên cuối cùng. Nếu có một lần nào đó nữa, có muốn vẽ TV trong nét nhìn thân quen, thì cứ vẽ. Sẽ không xin ý kiến "những người hâm mộ". Mệt lắm. Nhất là mình. Một cây cọ không trường lớp, thích đâu vẽ đó, rất amateur!...

Nguyễn Quang Chơn
26/8/16
Tặng chị TV

Ca Sĩ Thu Vàng Hát Tặng Nhà Thơ Ngọc Lư

Saturday, August 20, 2016

Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc với chuyện tào lao


Một lần hai anh em rủ đi uống cà phê. Ngồi trên taxi, anh Ngọc bảo ngày mai mình được mời tới hội quán X để nói chuyện tào lao. Mình cãi. Sao lại tào lao. Em thấy những buổi nói chuyện của anh đều có giá trị, tào lao sao được. Anh Ngọc cười. Ừ. Chơn nói cũng phải, nhưng mà dùng từ chi cho đúng đây? (Nhân tiện có bạn đọc nào chọn giùm cho nhé). 

Mình cũng không biết phải dùng từ chi hợp/đúng hơn. Nói chuyện đời. Thì có vẻ to tát quá, không đúng phong cách ĐHN. Nói chuyện sống. Nói chuyện đạo. Nói chuyện chữ nghĩa... Nghĩ cho cùng. Cũng không hợp với một bác sĩ nhà văn nhà thơ nhà...Phật học ĐHN. Rồi về nhà ngẫm nghĩ. Anh dùng chữ "tào lao", mình thấy "xúc phạm" những bài nói của anh. Nhưng. Như đức Thích Ca. 40 năm truyền đạo. Không biết bao nhiêu là kinh sách. Là truyền thuyết. Là đạo lý. Là tư duy ghi lại cho đời nghiền ngẫm. Vậy mà ngài nói. Ta có nói gì đâu. Ta có giảng một câu gì đâu. Vậy thì. Ngẫm cho cùng. ĐHN nói. Mình nói tào lao, cũng thật là hay! Tào lao bởi vì trong nhân sinh hiện tại. Trong thế giới hỗn mang này. Giữa cái thời mạt pháp, mạt nghĩa, mạt tình. Bỗng nhiên anh đi nói chuyện cương thường, đạo lý, nghĩa nhân. Chuyện đời với đạo. Chuyện tử với sinh. Chuyện tâm thân an lạc... Đôi khi. Có người nghĩ.  Thật...tào lao!...

Xã hội ta bây giờ là xã hội đóng khung. Đã được sắp đặt. Đã được nghị quyết. Tất cả đã có người lo. Chỉ một đường đi tới đích. Chỉ có ăn ngon mặc đẹp. Chỉ có tiền bạc danh vọng. Không phải, trái lệch lạc. Không tư duy mông lung. Không đảng phái. Không hội hè .... Vậy, tự dưng có người nói đường đến cái ruột già là hạnh phúc. Có người nói buông xả là hạnh phúc. Có người nói well-being, bien-être...là hạnh phúc. Thì...thật tào lao!...

Đang typing mấy chữ về "chuyện tào lao" của ĐHN thì phone reo. Té ra anh gọi. 9:00 pm. Lão "sư thầy" này với mình thật là "thần giao cách cảm". Anh hỏi. Đang nhậu hả. Dạ. Nhậu xong rồi. Đang làm chi đó. Dạ. Chuẩn bị ngủ (chẳng lẽ lại nói đang viết...tào lao). Rồi anh khen mấy bài thơ mới viết. Rồi anh hỏi bức chân dung Tâm đến đâu rồi. Rồi góp ý cái trán, cái miệng...Thu Vàng. Nói mới ngồi ăn tối với DTL... Chúc nhau ngủ ngon....

Mình typing tiếp!...

Vậy đó. ĐHN đôi khi "tào lao" thật dễ thương. Anh nghiêm túc với mình lắm dẫu anh hay cười. Anh hay "phê" mình chân thật làm mình thích, vì mình biết mình ở đâu trong văn chương chữ ngĩa! Chỉ chưa thấy anh phê mình chuyện uống rượu say hoài (không bác sĩ nào không phê bệnh nhân chuyện này), mà chính anh lại bị mình....phê!...

Số là. Đọc anh. Học anh. Học thở bụng của anh. Hay thiệt. Mình đã tập đến độ thấy cảm giác OK. Thấy hơi đi vào. Thấy hơi ngưng lại. Thấy hơi đi ra... Mình đã thở được mọi lúc, mọi nơi, trừ lúc bơi giữa biển mỗi sớm mai. Và. Kết quả là thần thái thư thái. Thân thể OK. Chỉ có cái bụng là bỗng to lên. Minh Tâm suốt ngày kêu réo. Uống cho lắm nên bụng to đùng! Trời. Anh uống mấy mươi năm nay, từ khi chưa quen biết em đến chừ, chứ có phải mới đây đâu. Nếu vì uống mà bụng to, thì bây giờ đã thành ông Di Lặc rồi kia chứ!?

Rồi suy nghĩ, chắc tại... ĐHN. Anh bày thở bụng. Mà anh không dặn phải bỏ uống bia. Mình thở bụng. Mình lại tộng bia vào. Ngày thêm ngày, gần hai năm, cái bụng phải nở dần ra. To là cái chắc!...

Vậy là nhân một lần gặp nhau. Mình tố khổ với anh, phê anh dạy không đến nơi đến chốn. Anh ậm ừ, nói đã học bác Viện. Phải thở bụng như bác mới vượt bệnh. Mới sống lâu. Thở bụng mới khoẻ.... Kệ. Anh nói chi anh nói. Mình đang tập thở ngực trở lại. Tập bụng đã khó. Chừ quen rồi. Tập ngực càng khó hơn. Mà phải ráng. Cứ thở ngực để giữ cái bụng nhỏ (cho vợ khỏi nhằn), bởi đâu bỏ được bia. Chứ thở bụng để sống thọ thêm được vài mươi năm mà phải...bỏ bia (bỏ bạn), nếu không, cái bụng to xấu hoắc. Thì, chuyện...tào lao!

Nguyễn Quang Chơn
 20.8.16
Thân kính tặng anh ĐHN, một cuối tuần vui

Friday, August 19, 2016

Thơ và nhà thơ


Đọc thơ Trần Vấn Lệ
Cứ như người 20
Sáng mở mắt là nhớ
Đêm chưa buông đà mơ
Cứ như chàng mới lớn
Vì đang yêu. Mần thơ!...

Xem cái hình anh chụp
Mới đây ở Sài gòn
Với "sư thầy" Hồng Ngọc
Mới...vấn lệ cùng anh....

Nhà thơ già hom hem
Như là già tới nóc (*)
Đang ngồi đâu quán cóc
Mặt buồn như...mắc mưa
(Quán chắc buồn lưa thưa
Không có cô chủ trẻ....)

....

Nhưng chắc anh vẫn yêu
Mỗi ngày yêu mỗi vẻ
Yêu người yêu hồi trẻ
Yêu kẻ gặp lúc già
Yêu hàng cây trước ngõ
Yêu nụ hồng trong sân
Yêu cô gái măng non
Cùng người yêu vui bước
Yêu cô phụ héo hon
Bên bàn thờ hương khói...

Nên mới làm thơ giỏi
Nên mới làm thơ nhanh
Nên mỗi sáng mới tinh
Là đã có thơ tình
Long lanh thơ vấn lệ

Nhà thơ đâu cần trẻ
Làm thơ đâu nệ già
Với tâm hồn mới mẻ
Một trái tim thiết tha
Một cõi lòng bao la
Thì tình thơ thắm thiết!...

Chúc anh hoài mãi miết
Tặng thơ tình nhân gian
Con chim bay trên ngàn
Con cá bơi dưới suối
Thơ anh hoài vời vợi
Theo cuộc chơi hoang đàng!....


Nguyễn Quang Chơn
20.8.16
Tặng anh TVL
Nhân đọc những bài thơ TVL trên blog TTNM
(*) chữ ĐHN

VÔ ĐỀ


Chiều tà. Nhẹ bước rong chơi
Ly bia lạnh ngắt. Đĩa mồi tái tê!
Liêu xiêu quán nhỏ bên hè
Giang hồ thập loại. Tứ bề lao xao!

Nâng ly. Cạn chén. Xin chào
Những bon chen. Những ồn ào thời gian
Nâng ly. Cụng tiếng giòn tan
Điêu linh cũng đó. Thiên đàng cũng đây...

Chợ trời. Chiều khuất bóng mây
Anh. Tôi. Em. Bạn...sum vầy. Buồn. Vui...
Ly bia lạnh ngắt. Im lời
Một ngày qua với. Một trời sắc. không...

Chiều mênh mang thẫm hơi nồng
Mùi mồ hôi đẫm áo quần nhân sinh
Ly bia bỗng ngọt thình lình
Nghe trong nhân thế có mình. Có ta...

Chiều buông. Nhấc chén. La cà
Cười. Đâu là sắc. Là hoa. Là tình?
Giật mình quay lại tâm kinh
Quán trong vô tận. Những hình hài hư!...

Ô kìa. Ảo ảo. Như như!...

Nguyễn Quang Chơn
18/8/16
16/7 Bính Thân
Tặng các bạn CLB100, chợ trời Tăng Bạt Hổ ĐN


Tuesday, August 16, 2016

Nhà thơ Du Tử Lê về Đà Nẵng

Anh Lê, Du Tử Lê, Lê Cự Phách, tên anh, thơ anh, hàng trăm bài nhạc phổ thơ anh, dường như đã là nhịp đập trái tim của những kẻ yêu nhau, của những tấm lòng buồn vui, hạnh phúc, miệt mài với vị hướng tình yêu...

Anh muốn về quê thăm chơi. Bởi anh đã U80 rồi. Lại bị cái đại tràng dày xéo nhiều năm, may mà lâu nay được  chị Tuyền chăm nom chu đáo. Nên nhà thơ mới "ồn ào" tự tại. Hẹn em sang năm anh về. Và. Anh còn nhiều lần nữa về. Để. Bù khú với em...

Và anh về thật. Năm ngoái anh về ngao du SG. Pleiku. Hà nội. Mà anh trốn tin. Tôi gặp ở Mỹ hỏi. Sao anh không về ĐN, sao anh trốn em? Anh cười hiền. Không có giờ ra ĐN Chơn ơi. Thôi. Tháng 8 sang năm anh về. Hứa sẽ ra ĐN với. Thằng Chơn!... (*)

Và lần này anh giữ đúng. Tháng 8. Trời ĐN nóng dữ. Cây cối quắt queo. Em út ra đường bịt mặt, bịt tóc, bịt chân..., thi sĩ về không thấy người đẹp, lấy đâu ra thi hứng?!...

Anh chỉ 3 ngày với miền Trung. Huế và ĐN. Hẹn hò nhau từ mấy tháng trước, nhưng khi mở lịch âm ra thì lại trùng ngày giỗ ông cụ thân sinh. Vậy nên. Anh ở Huế vui vầy với anh Bửu Ý, Bửu Nam, chị Nga, với Hồ Đăng Thanh Ngọc..., toàn những người thân thương mà mình không ra chơi được để cùng hàn huyên, thật ức!...

Ngày sau anh vào ĐN. Trời vẫn vô cùng oi bức. Mình đưa anh đi thăm anh Phạm Ngọc Lư, nhà thơ nổi tiếng với Biên Cương Hành, nay đang bị "Ung thư hành". Đến nhà. Anh Lư vui vô cùng. Anh nói. Như một liều thuốc giúp tôi khoẻ lên. Khi. Vô tình, lúc anh Lư đang trăn trở cùng căn bệnh nặng, thì ở bên kia bờ đại dương, DTL viết một loạt bài về PNL, với "Biên cương hành" làm "rúng động bầu trời thi ca" miền Nam trước 1975. Và. PNL, lại được bạn đọc nhớ lại, sẻ chia. Và, Trần Hoài Thư làm một đặc san PNL trên Thư Quán Bản Thảo cũng khiến PNL thêm niềm tin, sức sống!...

Văn chương là thế. Tình bạn là thế. Và. Chiều hôm nay. Trong một Đà Nẵng oi bức. Trong một căn nhà nhỏ gần Ngũ Hành Sơn. Vợ chồng anh Phạm Ngọc Lư tiếp vợ chồng anh Du Tử Lê, những người đã mến yêu nhau tự thuở nào qua tiếng tăm, qua thơ bút, qua văn đàn. Ước mong nhiều mà chưa có dịp gặp nhau!...



Buổi gặp thật ấm tình thân. Anh Lư nói. Khi mới nhận tin dữ về căn bệnh trọng. Mình chơi vơi lắm, bi quan nhiều. Rồi gặp bạn bè thân thương xa gần thăm viếng. Mình thấy lạc quan hơn. Những tình thân của các chiến hữu văn nghệ như chắp thêm cho mình tình yêu và nghị lực. Mình thấy vui và quên đi nhiều những bi luỵ, buồn thương...

Tôi nhìn anh Lư ghi lời tặng anh Lê trên tập thơ của anh. Tôi nhìn cái mũ anh che mái đầu mới ngày nào còn đầy, nay đã cạn. Tôi nhìn nhà thơ DTL đào hoa ngày nao, nay lưng đã một chút còng. Các anh cười vui bắt tay nhau nói lời tạm biệt, hẹn nhau gặp lại, mà tôi thấy cả một khung trời miên viễn xa bay. Một chút lệ rưng rưng nơi khoé mắt. Chị Tuyền rất tinh tế. Chị nói. Anh Lê và chị đây cũng đã qua mấy lần hoá trị, Chơn đừng lo...  Mà cũng thật kỳ, bệnh K đại tràng mấy năm rồi, sao Du Tử Lê vẫn đều đều mỗi ngày một gói thuốc Craven?...

Đêm ở nhà Nguyễn Quang Chơn. Có Trần Phương Kỳ, nhà Đông phương học. Có Phan Ngọc Minh, hoạ sĩ bút sắt tài ba, có Trần Trung Sáng, nhà văn trẻ ĐN với "đêm trắng phập phù", Trường, kẻ biểu tình một mình, Vũ, nhà văn Hội An, Diễn, nhà sưu tập...


Vui. Vui thật là vui. Anh DTL như sống lại thời mình...mới lớn, khi nghe TTS "phỏng vấn" người hâm mộ. Và. Thật sôi nỗi. Khi. TPK, kẻ luôn tạo kịch tính trong các cuộc hàn huyên!...

DTL nói về ngôn ngữ trong thơ. TPK nói về những bất trắc trong lịch sử Trung hoa. PNM thâm trầm tủm tỉm...  Đêm với rượu, với văn chương, văn nghệ, tình người, với tiếng cười, tiếng hát, quên hết bên ngoài, quên hết thời gian trôi...


Những bức hình chụp chung. Những nụ cười rạng rỡ. Những vòng tay ôm. Nét bút chì phóng hoạ. Ngón tay bấm phím, lời ca... Ghi lại. Gom lại một khoảng không gian của những tình thân ái. Để như. Bềnh bồng. Xa. Mọi phồn hoa!...

Nguyễn Quang Chơn
16.8.16
Kỷ niệm ngày anh Du Tử Lê về thăm ĐN
(*) những cách nói/viết chấm như vầy là của DTL




Monday, August 15, 2016

Anh Đỗ Hồng Ngọc

Mình có tật tối đi ngủ sớm nên hay trở giấc giữa khuya. Điều đầu tiên là quờ chiếc iphone và bật lên. Trước hết là xem giờ. Rồi...check mail. 

Hôm nay cũng thế. 3:00 sáng, nhận một lô thư bạn bè, anh em ở trời xa gởi về. Có một cái thư nho nhỏ, của một người nho nhỏ, viết "len lén". Anh Chơn ơi. Nguyệt Mai muốn làm một surprised birthday cho anh ĐHN. Anh có bài, hình vẽ chi thì gởi cho Mai. Bí mật. Đừng nói anh Ngọc biết nhé!

Đúng là Trần Thị Nguyệt Mai. Một con người dễ thương mà ai cũng quí mến. Chị là người yêu văn chương hết mực. Quí trọng văn nghệ sĩ hết mực. Chị giúp anh THT làm Thư Quán Bản Thảo để lưu giữ những bài vở và hình ảnh văn nghệ sĩ miền Nam trước 1975. Chị lập blog TTNM để post bài của anh em bằng hữu như một sự trân trọng tình cảm của nhau. Nhớ một lần lên Đà Lạt với hoạ sĩ Đinh Cường. Ngày nào anh cũng viết một đoạn ghi, theo thứ tự "đoạn ghi 1", "đoạn ghi 2"... như một nhật ký thơ. Rồi anh nhờ tôi typing lại trên iphone và gởi Mai Trần. Anh nói mình quí cô này lắm mặc dầu chưa gặp mặt. Cổ đã tập hợp tất cả các bài viết, tranh của mình để lưu giữ trên internet... TTNM là vậy. Người nhỏ bé nhưng tâm hồn rộng lớn, đôi mắt vô tư luôn mở to ngơ ngác với cuộc đời...

Tôi gọi vui anh ĐHN là "sư thầy". Sư là vì anh thấu hiểu và giảng giải kinh Phật "siêu" như sư trong chùa. Thầy là vì anh thực hành y khoa giỏi như...thầy thuốc ( hic !). Anh Ngọc hay tếu táo, vui đùa, nhưng kỹ tính lắm à nha. Chụp cho sư thầy bức hình nào là săm soi rất kỹ. Phải cắt sửa gọn, đẹp, cân đối mới cho tung lên mạng. Mình hay viết nhanh và ẩu. Viết xong là send ngay cho anh đọc. Vậy là bị anh chỉnh hoài. Với anh chữ nghĩa phải đúng. "Biên cương hành" là "Biên cương hành", không thể "Hành biên cương" được. Trích thơ, trích nhạc cũng phải đúng từng từ, từng dấu chấm phẩy. Thậm chí anh còn edit cả đoạn mà theo anh không nên gởi cho đại chúng, sợ những hiểu lầm. Tôi thích lắm nên lâu lâu không thấy anh reply mấy comments là tôi...cố tình sai cho anh sửa. Để thấy lòng vui. Được ĐHN sửa chữ thì cũng như được ĐC bày pha màu. Còn gì bằng!...

Ngày xưa đức Thích Ca mỗi lần xuống phố không biết có chăm chút áo cà sa không chứ  ĐHN ra đường thì áo quần giày dép thận trọng lắm. Anh hay dùng trang phục màu trắng, sạch sẽ, chỉnh tề.  Tuổi 76 rồi mà bước chân còn rất trầm ổn. Bức hình nào cũng cười tươi thân thiện. Hình như anh muốn kiểu "niêm hoa vi tiếu" của Phật... 

Anh sướng một cái là đi đâu cũng được người đời ái mộ. Từ em nhỏ học sinh đến các cô sồn sồn. Từ sinh viên y dược đến mấy ông cụ heo may. Từ bác xích lô đến sư trụ trì các chùa...Bởi, những bài viết của anh đến được mọi tầng lớp nhân gian, được các giới tìm đọc và nghiền ngẫm. Anh làm cái chi cũng giỏi, nhưng tôi thích nhất là những bài anh viết về kinh Phật. Anh viết tưng tửng, nhẹ nhàng, dễ hiểu nên thấy "Cõi Phật đâu xa" thật!...

Vậy là ngày 15 tới, anh sắp bước được thêm một tuổi nữa. Nói như anh. Bạn bè gặp, khen. Tôi thấy ông không khác chi cả. Đúng rồi. Bởi vì mình già sớm, già nhanh, già tới nóc, hết chỗ già rồi nên các bạn thấy lúc nào cũng vậy. ( nhơ nhớ đọc ĐHN viết ở đâu đó, không thể đúng nguyên văn được, anh Ngọc đọc có thấy sai thì thông cảm nhé). Riêng tôi thì thấy ĐHN rất trẻ. Anh trẻ ở phong cách đời thường. Ở lối hành văn. Ở tâm hồn, trái tim đầy y đức. Và tôi thấy anh có cái tai to, dài, rất Phật. Theo thầy tướng. Thọ lắm đó à nghe!

Nguyễn Quang Chơn
Nhân sinh nhật bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc
8/2016

Tuesday, August 9, 2016

Cùng chị Thu Vàng thăm nhà thơ Phạm Ngọc Lư

Bệnh của anh Lư phiền hung. Trong não xuất hiện thêm hai cục u khó chịu. Vậy là bệnh viện quyết định xạ trị. Xạ ngay vào trong mấy cục u trên đầu anh để  chúng đừng phát triển, chèn ép não...

Thấy cuộc gọi của chị Thu. Thu Vàng. Chơn có ở ĐN không. Chiều đưa mình đi thăm anh PNL được không? Trời đất. Mới gọi ảnh hôm kia. Biết phòng 919. Biết từ hoá trị chuyển sang xạ trị. Bạn bè xa muốn thăm mà không đưa đi thì đâu phải NQC. Gọi anh Lư. Chiều nay khoảng 3 giờ em và Thu Vàng vào thăm anh đó nhé. Giọng anh sang sảng cười vui!...

Chị Thu. Quen thân từ thuở "ấu thơ". Chị học trên mình một lớp. Gọi ông anh rễ bằng chú. Chị hát hay từ hồi rất nhỏ. Chị ca bài Thu Vàng của CT làm nỗi danh ở Tam Kỳ trước 1975 và chị bị chết tên "Thu Vàng" từ đó! Bây giờ thì chị "free". Giang hồ một cây. Ở đâu có văn nghệ, có văn chương là thấy chị. Ông anh đồng hương Đặng Tiến của tôi lâu lâu mới về VN, nói chuyện văn nghệ với bà con cũng thấy chị hát phụ hoạ. ĐT tưởng mình không biết TV. Tặng một đĩa nhạc và bảo. Ông nói bạn bè tiêu thụ giùm. Cô này hát hay. Hay lắm! Rồi "sư thầy" ĐHN. Cũng thấy gởi hình "đoàn lữ nhạc" có HQB, TV...

Bà này thiệt kỳ tài. Qua Mỹ cũng làm show văn nghệ với bạn bè. Đọc bài Khánh Minh viết đêm nghe TV hát đến ...rợn người mà tự hào vì mình...quen Thu Vàng!

Đỗ Hồng Ngọc gởi tặng PNL một bó hoa (Thu Vàng chọn lựa, sắp đặt) đẹp, thơm phức! Bước vô phòng. Giật mình khi có một "đồng bệnh" của anh Lư lại là người Tam Kỳ, bạn thân chị ruột mình, anh Thanh, cũng y chang anh Lư. Đã sáu lần hoá trị. Nay sang xạ trị. Đùa giới thiệu PNL với anh Thanh. Ngày xưa ảnh nổi tiếng với Biên Cương Hành. Nay ảnh lận đận với Ung Thư Hành! Cười vui mà lệ ngấn trong khoé mắt!...

Nói qua nói lại. Anh Lư vẫn là người rất khuôn sáo. Anh mời xuống canteen uống nước. ( Cái ông thật lạ. Bịnh thì nằm giường bịnh. Cứ có bạn đến thăm lại rủ la cà!). Tôi đề nghị ngồi tại chỗ và xin chị TV hát một bài tặng PNL, tặng anh Thanh, chị Quí!...

Tội nghiệp, TV đang viêm họng. Ậm ừ một chút rồi cũng hát không đàn không trống. Bài "Tạ Ơn Đời" của nhạc sỹ Phạm Duy. Chị hát. Tôi quay cảnh ghi lời. Hay. Hay thật. Bất ngờ và thân thương. Thu Vàng hát đắm say như muốn qua lời ca cám ơn đời cho chúng ta còn được gặp hôm nay. Tiếng hát, sắc hoa thắm đẫm tình bạn mặn nồng. Anh PNL rưng rưng nước mắt. Anh bảo cho mình nói đôi lời. Những lời ứa lệ cám ơn bè bạn xa gần. Và. Một clip nhỏ, bất ngờ, đã ghi dấu những tình cảm chân thành thân thương của những con người văn nghệ trước 1975. "Tim vang còn giây lát. Hơi run còn thơm ngát. Dương gian còn trong mắt. Nghe tiếng hát chưa nhạt tan..."

Rồi chia tay. Ôi, sao lòng thấy ngậm ngùi!

Nguyễn Quang Chơn
08/8/16