Friday, November 27, 2015

Thanksgiving

Cám ơn Trời Phật cho tôi vẫn
Tung tẩy hồn nhiên giữa cuộc đời!
Cám ơn em vẫn cho tôi vẫn
Đập nhịp yêu thương ánh rạng ngời...

Cám ơn những sáng bình minh vẫn
Cho tôi thức dậy niềm hoan ca
Cám ơn bè bạn cho tôi vẫn
Góp sắc cùng đời những hương hoa

Cám ơn trái tim em hiền diệu
Cám ơn nụ cười em từ bi
Cám ơn ánh mắt em âu yếm
Giúp ta hạnh tràn. quên nỗi sân si...

Cám ơn anh đã cho tôi biết
Những oán hờn ghen của cuộc đời
Cám ơn ngươi đã cho ta biết
Căm hận ganh đua đốt cháy người!...

...

Cám ơn trời đất cám ơn ai
Đã đến bên tôi cuộc đuổi dài
Những thương những nhớ. nồng ân ái
Ngan ngát hương tình những sớm mai

Và cám ơn con. những vì sao
Lấp lánh trong ba nét ngọt ngào
Để đêm thương nhớ. ngày hy vọng
Để tháng đợi chờ. năm ước mong...

Cám ơn ta. và. ta cám ơn ta
Những tối mênh mông. sáng nhạt nhoà
Khắc vui. trồng hạnh. tim thân ái
Nhịp khúc ân tình. tha thiết tha!...

Nguyễn Quang Chơn
Mùa thanksgiving 2015


Monday, November 23, 2015

Đà Lạt, mùa dã quỳ


Tháng 11, dã quỳ nở vàng rực trên các triền đồi, bên lề những con đường, bên cổng những căn nhà, bên mọi ngõ ngách bình dân Đà Lạt...

Dã Quỳ. Nhớ đến những cụm dã quỳ trong Le petit prince. Nhớ đến PCT với Quỳ Vàng. Nhớ đến ngày còn tuổi trẻ lái xe máy đi từ Nha Trang lên Đà Lạt để tìm kiếm một bóng hình...

Và rủ Tâm cùng vợ chồng người bạn đi thăm Đà lạt. Chao ôi. Vừa bước xuống cầu thang chiếc máy bay ATR cánh quạt. Mọi người đã thốt lên. Dã Quỳ. Dã quỳ kìa. Dã quỳ vàng rực chung quanh sân bay Liên Khương, nhỏ mà nên thơ vùng đồi núi. Sân bay không có xe đưa, phải đi bộ vào terminal nên mọi người mặc tình mà giơ máy ảnh, iphone chụp cảnh thiên nhiên với dã quỳ vàng...

Trưa ĐL đầu tiên ở quán Long Hoa đường 3/2, nhớ anh ĐC và Bửu Ý, nhớ bữa ăn BY nhận ra bạn đồng môn ở Lycée Đà Lạt là ông bà chủ người Huế lịch lãm, tặng chúng tôi mấy ly rượu vang tự nấu thật ngon...

Buổi chiều, luật sư Minh, chủ trang trại cà phê chồn ở Trại Hầm, gọi phone mời về uống rượu Đông Trùng Hạ Thảo, tôi bảo, thôi ông làm mồi tôi đem rượu, chứ mấy rượu ngâm tào lao tôi sợ lắm! Nào ngờ thằng này đang cấy nuôi Đông Trùng Hạ Thảo made in VN, dự định sẽ xuất xưởng vào cuối năm. Hết biết với ông bạn toàn làm những chuyện khác thường!...
 
Chiều ĐL se se lạnh. Trang trại của Minh đẹp lãng mạn, làm nhớ Bửu Ý vui với con chồn trên vai cùng tôi say những ly rượu cognac ĐC xách tay từ Mỹ mang về, bên hương cà phê Moka Chồn thơm ngát, mới đó mà đã đúng 2 năm...

     
     Bửu Ý, Chơn vẽ 2013

Hai năm, ngày 23. 11. 2013, Đinh Cường về bày tranh ở Huế và Đà Lạt. Mấy ngày ngắn ngủi ở ĐL sao mà vui. Tôi được gặp hầu hết những nhân vật nổi tiếng trong giới văn nghệ trước 1975 và, tôi đặc biệt với thầy Tuệ Sỹ, trong một đêm hạnh ngộ ở Đào Nguyên Dạ Thảo. Thầy mắt sáng như sao, cười như Như Lai, mảnh dẽ như sương khói..., tôi vẽ thầy mà run run, rồi sáng cà phê Tùng, tôi thấy thầy đi như bay. Dáng vóc nhỏ bé. Thầy đi như có gió phía sau đẩy tới, để nâng cánh nâu sồng thấp thoáng, để thầy nhẹ nhàng ngao du trên cõi ô trọc trần ai này...

Và nhớ chuyến lên đại ngàn Blao thăm Sơn Núi. Vẽ anh trên võng giữa rừng thông anh trồng mấy mươi năm chừ cao to ngạo nghễ, ăn cơm chay rồi về dốc Sơn Núi

"Lên dốc Sơn Núi
Bên thơm bên thúi
Tình thức không còn
Đầu ngẩng đầu cúi"  (*)

Rồi nhớ chuyến về Đơn Dương Dran chiều xuống. Chúng tôi lặng theo những tình cảm man man của ĐC, BY, chúng tôi nhìn, chúng tôi nghe, chúng tôi cảm, những suy tư, những vọng tưởng, những kỷ niệm của các anh về một ký ức mờ xa mà thấm êm thương nhớ...

Đang mùa hồng giòn. Minh bảo người làm hái một rỗ đầy những trái hồng đỏ tươi thơm ngát. Tôi rót rượu uống một mình, chờ Minh loay quay với khách, một chút chạnh lòng, tôi lại nhớ Phùng Nguyễn, nhà văn Đà Nẵng hiền lành, từ Maryland lái xe qua Virginia tháng sáu, hẹn gặp tôi cuối năm Đà Nẵng, chừ đã đi xa...

...Cứ như thế. Đà Lạt dường như là vùng trời để chúng ta yêu. Để chúng ta nhớ. Và để chúng ta hoài niệm. Dẫu Đà Lạt chừ đã đổi thay. Đã khác lạ. Đã có lúc...vô tình...

Buổi trưa say với Phước Khùng trong tình yêu của bạn, trong hạnh phúc của người lần đầu được làm cha ở tuổi 60. Tôi bềnh bồng la đà như muốn tan trong mây chiều phố núi... Lang thang xuống chợ. Tìm mua mấy tấm áo len gởi về Virginia. Ngồi bệt bên vệ đường và xin giấy cùng vẽ với người hoạ sĩ trẻ vẽ tranh mưu sinh trên đường phố. Bà con bu quanh ngạc nhiên không biết ai là hoạ sĩ ai là khách? Đêm lạnh dần. Trời Đà Lạt không một vì sao...


Đêm trước ngày chia tay. Gặp lại nhóm MPK. Có thêm những gương mặt mới quen. Bùi thanh Tuấn của "Hà nội mùa vắng những cơn mưa", Quốc của hãng phim truyện SG đang lên ĐL làm phim, Hữu Cầm với nét phong lưu của một nhạc sĩ độc thân, lang bạt..., tôi cảm hứng vẽ mỗi bạn một bức xuất thần, hết giấy, vẽ Hữu Cầm trên giấy napkin bắt chước ĐC, lại thành sketch đẹp nhất...


    Hữu Cầm vẽ trên napkin 2015

Đêm ĐL vẫn ồn ào với cái rét đầu đông. Với mùi khoai lang nướng, bắp nướng thơm lừng. Tôi lang thang với dòng người đổ về khu chợ Hoà Bình, nhớ sáng nay ngồi cà phê Tùng, góc ngồi của Phạm Công Thiện có hai cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi, góc ngồi của Trịnh Công Sơn trống không, cô đơn, bức thiếu nữ trên tường ĐC vẽ những năm 60 giờ được thay bằng bức La joconde...

Còn mấy ngày nữa thôi, dã quỳ sẽ tàn, hoa sẽ héo. Con đường quanh co đẹp đẽ đầy thông đưa tôi lên sân bay Liên Khương đã bắt đầu nham nhở bởi những dự án dở dang. Mây vẫn sà thấp trên những ngọn cây. Vô tình đĩa nhạc trong xe taxi ca bài "Adieu Jolie Candy", tôi hát nhẩm theo và tạm biệt, tạm biệt Đà Lạt, dẫu sao Đà Lạt vẫn đẹp, vẫn mộng mơ của một nẻo đi về...

23.11.15
NQC
(*) thơ NĐS



Sunday, November 22, 2015

Nỗi lòng của người rừng hay Michael Phước Khùng đã thành người lớn

    Nguyễn Nam Tiến và Michael Phước


Tôi gặp lại Michael Phước một trưa cuối tuần Đà lạt đẹp trời. Tôi rủ anh dùng cơm cùng Tâm và vợ chồng người bạn. Phước vẫn rừng với tóc tai râu ria, vòng, nhẫn và khăn bịt đầu với ba lô, chân đất...

Biết Phước đã lập gia đình, tôi hỏi chuyện và một Phước Khùng rừng rú nguyên sơ hiện ra với câu chuyện về "con vợ" trẻ hơn 31 tuổi. Về duyên số. Về tiền kiếp và đặc biệt về hạt ngọc anh đặt trong tim. Bé Châu Tâm. Hạt ngọc vừa hai tháng tuổi, được anh nói đến say sưa như nói về một thiên thần, một ánh sáng, về nỗi đam mê mà anh từng trăn trở, tìm tòi, chắc lọc... gần hết cuộc đời nay mới tinh kết cho anh. Gương mặt và ánh mắt Phước đã khác khi nói về con. Cái chất rừng trong anh trở lại hiền dịu như cánh dã quỳ đong đưa trước gió. Như hạt sương long lanh trước nắng bình minh. Không còn bạt mạng như con sói hoang trên đỉnh Langbiang ngày nào. Phước không còn khùng nữa khi nói về Châu Tâm, không trẻ con nữa như những trận nhậu lang thang, hoang đàng, vô tư lự với bạn bè những quán bên đường..., tôi nói Phước Khùng đã thành người lớn. Anh bảo. Nhờ Châu Tâm là bồ tát. Bồ tát cứu rỗi đời tôi.... Và khuôn mặt, ánh mắt anh dịu dàng, từ bi khi diễn kiểu anh ôm con và hát ru nho nhỏ Án ma ni bát di hồng, để bé mĩm cười, đem nụ cười vào giấc ngủ trẻ thơ!...
    Michael Phước vẽ bởi NQC, Nov 15

Niềm vui trong anh trào dâng, tôi cũng hân hoan cùng anh và những ly bia bất tận với Phước Khùng...Chiều Đà lạt mây sà thấp se se lạnh. Tôi khoác chiếc áo ấm dõi theo dáng anh đi. Ba lô trên vai. Dáng hơi khòm. Anh bước xuống con dốc. Gặp những khách bộ hành, anh rộn ràng khoe bức chân dung tôi vừa sketch, khoa tay, nói cười ồn ả. Phước dường như đang muốn chia với mọi người trên đường những tình yêu đang tràn ngập, những hạnh phúc đang dâng đầy. Và anh đang tưởng đến vài phút nữa mình sẽ gặp lại bồ tát Châu Tâm, cô tiên Nguyễn Hồng Thuỷ Tiên trẻ trung hiền dịu...

Đà lạt, 22.11.15
Nguyễn Quang Chơn

Wednesday, November 18, 2015

Nhớ Phùng Nguyễn

Phùng Nguyễn   Nguyễn Quang Chơn
Virginia, June 2015

Thức giấc lúc hai giờ sáng
Theo thói quen bấm mở iphone xem giờ
Rồi check thử mail
Có hai cái một của con trai, một của Phạm Cao Hoàng
Và chợt bàng hoàng. không tin rằng mình vừa đọc
Lời chia buồn. chia tay Phùng Nguyễn...

Anh người Đà Nẵng
Anh ở Maryland
Anh lái xe lên đón anh Lữ Quỳnh và tôi
Chung vui trong Sài gòn quán
Anh hiền lành hay cười ít nói
Tôi nghe tim anh có vấn đề. chừ đã ổn...

Tháng 6. Virginia...

Anh hẹn cuối năm về VN. Đà nẵng
Tôi hẹn sẽ vẽ chân dung anh
Sắp cuối năm rồi anh
Sao anh đi mãi...

Bao giờ mới gặp lại anh
Đôi mắt cười hiền lành
Hay nhìn thẳng vào người đối diện
Ấm áp và phảng phất chút buồn...

Bây giờ mới ba giờ sáng Việt Nam
Maryland khoảng bốn giờ chiều
Tôi nhớ anh!

Ngủ ngon nhé anh Phùng Nguyễn
Thôi những giấc mơ chữ nghĩa
Thôi những đau nhói trong tim
Thôi những chiều lái xe từ Maryland qua Virginia thăm bạn...

Sao tôi thấy lạnh và bóng đen mênh mông. trời vẫn tối đen. chưa sáng
Làm sao thắp một nén hương....

Nguyễn Quang Chơn
3:00 sáng 19.11.15
Xót đau nhớ anh PN

Monday, November 9, 2015

Thơ ĐINH CƯỜNG Sáng sớm Virginia nhớ Nguyễn Quang Chơn

Photo by PCH – Scibilia, October 2015

Chút rượu cặn đêm hôm qua còn không 
Nguyễn Quang Chơn tự vẽ mình với bao 
nỗi nhớ. hai con cưng thì ở xa nửa vòng 
trái đất. bạn bè tứ xứ người còn người mất 

cũng buồn chứ. khi đêm khuya ở Đà Nẵng 
một mình thức dậy. gió thổi từ ngoài sông Hàn 
thăm thẳm bầu trời đêm xanh đầy sao mai
cô gái bán chè đẹp như trong tranh Rembrandt 

sao Chơn không vẽ. bây giờ tang điền dâu bể?
chỉ còn chiếc cầu với rồng bay phượng múa ...
làm sao Chơn không buồn để lại ly rượu cặn 
cho tôi muốn chấm vào đôi mắt em đen tròn 
như có đôi dòng lệ chảy. để nhớ những ngày xưa

những ngõ cà phê những ngõ bún bò thơm phức 
thời còn Luân Hoán và những giai nhân Đà Nẵng 
thời còn anh Nguyễn Văn Xuân hỏi gì cũng biết 
nay chỉ còn Nguyễn Quang Chơn tự vẽ mặt mình …

Virginia   November 9, 2015
Đinh Cường 


- Nguyễn Quang Chơn 
dinhcuong vẽ để nhớ San Francisco

Sunday, November 8, 2015

CHÂN DUNG


Tôi chưa tập được quán thở
Tôi chưa tập được an thiền
Nên tôi hay tự vẽ khuôn mặt mình khi vui hay buồn
Để thấy sắt son. để đừng vui quá nhiều. hay buồn quá thể...

Đêm nay chủ nhật buồn
Ly rượu độc ẩm. uống
Vẽ mình. Vẽ tâm tình trong cõi nhân gian
Màu nước mênh mang ly rượu đắng
Quyệc quạc trên trang giấy trắng
Tôi hiện nguyên hình...
Em ở đâu. Anh ở đâu. Con ở đâu. Bạn ở đâu. Ngày ở đâu. Đêm ở đâu...sao lạnh?!...

Tôi ở đây!...

Trời không mưa. trời không tạnh
Mấy giọt mưa rơi rả rích một mình
Lặng lẽ. giữa đêm...

Ly rượu buồn uống cạn cho em. cho tuổi ngút ngàn. hương cạn
Và cho tôi. cho bạn. rủ ngày mai...

Ngày mai hồng nhạt nắng phai
Còn bên nhau chút hình hài. xin vui!...

NQC
8.11.15

Saturday, November 7, 2015

Thơ qua lại Phạm Dũng-Nguyễn Quang Chơn


DECORATION (*)

Em chọn màu tím,tôi thích xanh
trắng hồng vàng đỏ vây quanh đời mình
Sắc màu nào của chúng mình
Mùa xuân biêng biếc lặng thinh fai tàn
Màu Từ bi ngập sắc vàng
Trắng, đen...IS ,ngổn ngang cõi đời
Mây chiều vẫn tím người ơi
Sắc môi hồng ấm khung trời chớm đông
Màu thời gian, sắc hư không
Đắm trong màu biếc mênh mông không màu
( Màu ân tình cho bền lâu
Thương anh, em quyết chọn màu.. rằn ri ! )
Màu tình yêu, sắc xuân thì
Đẹp như đàn sếu thiên di cuối trời
Màu nhớ nhung ơi người ơi
"Gió bên thềm thổi mãi..." lời tỉ tê
Sắc Pensé ngập lối về
Miên man tím ngắt những cơn mê đời
 
Xanh thăm thẳm mãi ngàn khơi
Sắc không , mình với đất trời vô biên...

PD, 7.11.15, gởi Chơn
(*) PD và D vừa xây xong, cùng trang trí nhà mới (NQC)


INSPIRATION

Miệt mài giữa chốn sắc. không
Đỏ đen một kiếp hồng trần chơi vơi
Nắng mưa rời rã bên đời
Em từ vô tận nối lời tử sinh
Mênh mông lả bóng với hình
Thênh thang gối mộng ân tình xiết bao!...

Em vàng sen. nét thanh tao
Anh hồng đào. giữ ngọt ngào cho nhau
Tóc anh. mây trắng một màu
Môi em. son nhạt mưa mau thuở nào...

Thiên Thư rạng cánh bay cao (*)
Cua Còng nhộn nhịp bước vào cõi mơ
Chung tay khẽ dệt bài thơ
Sắc màu trộn lại. tóc tơ xong rồi
Chỉ còn trái tim nhỏ thôi
Nhịp mình đập nhịp. mây trôi cuối trời...

Một đời nợ Duyên. em ơi!...

NQC, 7.11.15, tặng PD, cũng tặng MT và Duyên
(*) T Thư, Cua, Còng, Duyên là tên con và vợ PD