Sunday, November 5, 2017

Thu hoài



Có phải thu đã về không em
Mà vàng rơi, rơi kín bên thềm?
Mà hương thạch thảo thơm ghềnh đá
Và nắng gieo tình hương sắc thêm?...

Em có về bên tôi không em?
Chiều thu có mọng sắc môi mềm?
Gió thu có thổi niềm nhung nhớ?
Để em về, cho tôi làm thơ?

Em có về, để thu thêm mơ?
Để ngày lên, quyện gió ơ thờ
Cho người cuống quít hoàng hôn tới
Mộng dáng yêu kiều như áng  tơ?!

Có phải thu đã về đây chưa?
Hồn tôi, sao cứ nhớ nhung hoài?
Em đi chìm khuất ngàn lau ấy
Hẹn mấy thu rồi im bóng mây?!...

Thu về chưa mà sao tôi say
Mà sao vàng nắng ánh dương đầy
Mà sao lóng lánh ngàn hoa bướm
Để sóng ân tình ngây ngất ngây?!...

Thôi cứ ngàn thu em, mây bay
Người đi lẻ bóng tháng năm dài
Chiều im kẽ lá mờ sương lạnh
Đừng để thu buồn, vương ướt vai!....

18.10.17
NQC, tặng Phạm Dũng, cảm hứng qua bài thơ thu của bạn

Wednesday, October 18, 2017

Tử sinh


Hôm nay, đã 4 tháng rồi

Kể từ 4 phút bỏ đời đi hoang

Tưởng như được thấy thiên đàng

Tưởng quên được cõi bẽ bàng nhân gian...


Ngờ đâu mở mắt bàng hoàng. Thấy em. thấy bạn. thấy ngàn trùng xô!...


Để rồi 4 tháng hư vô

Đời trăm năm cũng ầm ào vây quanh

Nắng mưa rộn rã trăm ngành. Dẫu bao duyên phận cũng đành tịch liêu....


Mưa rơi gọi gió liêu xiêu

Hoang vu rồi cũng đánh liều cuộc chơi! 

Ngựa hoang xếp vó bên đồi

Chim bay mõi cánh giữa trời gió mây

Tử sinh một kiếp còn đây

Giơ tay thắp ngọn nến, lay bóng người!....


NQC

18.10.17, nhớ ngày 18.6.17


NQC, Self portrait, sơn dầu bằng ngón tay cái

Sunday, July 16, 2017

Ngày ấy tháng 7, đã là 7 năm...


Ngày ấy tháng bảy, hoạ sĩ Đinh Cường ghé Đà Nẵng thăm nhà, cùng đi có giáo sư Như Hạnh

 

Buổi trưa, những anh em văn nghệ đón anh, uống rượu và vẽ. Tình thân và vinh dự được anh đến chơi. Lần ấy vô tình có Dũng đang học ở Mỹ, về hè...


Tôi lấy canvas và sơn dầu, xin anh một bức chân dung của Tâm . Cũng muốn nhìn một hoạ sĩ, giáo sư dạy sơn dầu, vung bút...


Chẳng nề hà, dẫu đà trưa, anh cũng mệt. Tâm ngồi mẫu hồn nhiên. Anh cầm peinture khổ lớn. Chấm vào màu. Rồi anh nói. Mình vẽ hỗn hợp cả chì và màu cho nhanh nhé...


Bàn tay tài hoa của người hoạ sĩ tài danh chỉ mấy bệt sơn, chỉ mấy nét chì đã hiện cái thần người mẫu. Tâm, trên canvas trẻ trung, thanh thản, hồn nhiên...


Anh nói với tôi trước khi ký tên. Vẽ hỗn hợp mới nhanh được Chơn à. Rồi anh bỏ bút. Tâm có một chân dung thật tuyệt, bất ngờ. Rồi cũng thật hồn nhiên, anh nằm trên sopha nhắm mắt, nghỉ trưa...


Ba năm sau, hoạ sĩ cùng bạn thân Bửu Ý lại ghé nhà chơi. Nhìn bức chân dung Tâm treo trên tường. Anh và Bửu Ý ngạc nhiên, trầm trồ, ngắm nghía. Bửu Ý bảo ông vẽ bức này đẹp quá. Anh nói nhẹ nhàng, đôi khi một phút xuất thần!..., tôi mới thấy bức tranh quí giá làm sao!...


Hôm nay lại tháng 7. Mới đó đã 7 năm đời của một bức chân dung, và 1 năm 6 tháng anh đi xa. Chợt nhớ, chúng tôi thường gặp nhau vào tháng 5 tháng 6 hay tháng 7. Tôi qua Mỹ hoặc anh về VN, nhiều kỷ niệm nhớ nhau... Bây chừ anh ở miền miên viễn, tôi vừa bước qua một cuộc tử sinh. Đời người thì hữu hạn mà lòng người thì vô cùng...


Hôm nay, trời dầm dề cơn mưa giữa mùa hè nóng bức, đóng cửa một mình, ngắm bức chân dung, nhớ anh vô hạn. Một lần đi là mãi mãi. Một lần sống là nhớ thương. Một nét bút mới đó đà 7 năm. Một bệt màu tưởng chơi mà vĩnh cửu...


Anh Đinh Cường, còn hoài trong trí nhớ, trong trái tim gia đình chúng tôi, vĩnh viễn!...


Gate, gate, paragate, parasamgate, Bodhi Svaha!...


Nguyễn Quang Chơn

16.7.17

Nhớ hoạ sĩ Đinh Cường


Monday, July 10, 2017

Đêm uống rượu một mình nhớ bạn,


Chai rượu cognac XO, mang từ Mỹ về sau tết, chờ có đứa bạn thân nào tới chơi, khui ra cùng uống, có ý để dành...


Nào ngờ cơ tim nổi cơn nhồi máu cấp, đưa ta về cõi vô cùng, rồi trở về lại với trần gian, nhờ tiến bộ y khoa, sau 4 phút tịch nhiên, ...


Nếu không, đến hôm nay, theo thông lệ, gia đình cúng vong hồn tuần thứ 3, làm tuần 21 ngày!...


Thấy vui vui, cười cười. Nhìn chai rượu lặng thinh. Ta chết thì ai uống. Để dành làm chi. Bạn bè mấy khi. Thôi. Tới đâu hay đó!...


Lặng lẽ khui chai rượu. Rót một ly với đá, uống một mình. Căn hộ trên cao đầy gió. Trước mặt là sông, xa xa là biển. Chợt nhớ làm sao bè bạn bên kia bờ đại dương, ở California, Oregan, Texas... nhớ mới đó gặp nhau, tập trung ở Orange County, đón ta từ San Jose xuống...Nhớ thằng Minh thằng Định, thằng Khánh thằng Trung... Mà nhớ nhất thằng Đa, kẻ thăng trầm cung bậc, làm việc hết sức, bè bạn hết mình, rượu bia hết mực... Thấy Cognac XO Costco giá rẻ, nên mua một thùng, bỏ cốp xe, đón bạn về chơi!...


Ta bắt chước về San Jose mua vài chai đãi bạn, còn mua mấy chai đem về VN, để dành chờ khách lai rai!...


Đêm nay một mình mở chai kỷ niệm. Nhấp vào môi mà thấy rượu thật thơm, mà sao nhớ quá những bạn thật hiền!!!


Ở đây giờ đang tối. Ở bển, các bạn dậy chưa? Cuộc sống một ngày mới đong đưa, ngày đầu tuần hiển nhiên bận bịu, có đứa nào biết ở quê nhà vời vợi. Có thằng NQC đang nhớ về mình!...


Thôi bọn bây đón một ngày lên. Tau chờ ngày sắp hết. Bọn bây một ly cà phê cho tỉnh. Tau thêm một ly, hai ly nữa để ngủ ngon!...


Bọn bây đi công việc đi. Tau nhấp thêm ngụm nữa, cho say. Thôi. Hẹn ngày tao ngộ!...


NQC

10.7.17, nhớ bạn MPC

Saturday, July 8, 2017

Tóc em


Những sợi tóc rụng trên nền nhà trắng

Anh khẽ khàng thu nhặt mỗi sớm mai

Sợ em thấy em sẽ buồn sẽ khóc

Bởi thương hoài tóc ngày xưa mây bay…


Mái tóc em ngày xưa ngang vai

Trong chiều nắng mang mang vui với gió

Anh đi qua. nghiêng nghiêng ngó ngó

Mái tóc dài xúi giục tim anh yêu…

Gần bốn mươi năm phố xá liêu xiêu

Bờ môi cũ hồng son xưa cũng nhạt

Hai đứa con bên đời buông tiếng hát

Anh mỏi nhịp chân,

em mỏi mắt nhìn theo…

Bốn mươi năm chừ cũng đã hắt heo

Có ai giữ được hoài đâu tuổi trẻ!…


Mỗi sáng mai anh thấy những sợi tóc

Trên nền nhà mà nước mắt rưng rưng

Anh thương em. Anh thương em quá chừng

Nhìn mái tóc mỗi ngày sao thưa thớt

Dẫu em vẫn như xưa (thời anh mới gặp)

Tuổi hai mươi. tóc xanhmướt ngang vai…

Chỉ sợ em thương nhớ sợi tóc mai

Sợi dài, vắn ngày xưa anh hôn khẽ

Nhưng bây giờ anh vẫn thường hôn khẽ

như xưa thôi,

dẫu môi mắt đã nhạt màu!

Rồi muốn nói với em. Ồ có nghĩa gì đâu

Tóc thưa thớt cho nghĩa tình mình nặng

Anh vẫn thường làm thơ tặng em trong đêm vắng

Khi xa em,

có khác gì xưa?…

Thì sá chi trời nắng hay mưa

Thì sá chi đời người bao nhiêu tuổi

Thì sá chi tháng ngày gấp ruỗi…

Em nhìn kìa. Mây hay tóc em bay!…



Nguyễn Quang Chơn

Sài gòn 8.10.14

Tặng MT



Bài thơ cũ

Saturday, July 1, 2017

Quỳnh Như


Quỳnh Như, vẽ bởi ba Chơn, chì than trên giấy

Friday, June 23, 2017

Nguyễn Quang Chơn

Tự vẽ NQC khi trái tim đập trở lại và về với trần gian 

Thursday, June 22, 2017

Trở lại trái tim

Hoa cẩm chướng. Sơn dầu trên canvas.          NQC

Vậy là sau 2 ngày nằm viện, bác sĩ cho tôi về nhà với lời dặn. "Chú phải hoàn toàn thư giãn, tĩnh dưỡng. Chỉ đi lại nhẹ nhàng trong nhà. Không gắng sức. Không chống tay phải (tay nội soi đặt stent). Không được xúc động. Không uống rượu bia. Không nghĩ ngợi nhiều. Cô đừng cho chú nghe phone, nói chuyện nhiều nhé!..." 

Trời đất. Vừa bước qua cuộc tử sinh. Chết khi đang sống. Bao nhiêu nghĩ suy về lẽ thường hằng, bao suy niệm về sự việc vừa trải nghiệm, bắt đừng suy nghĩ, thì làm răng? Với mình, thư giãn, là chơi thể thao, viết, vẽ, gặp bạn bè tếu táo và...nhậu. Chừ ông bác sĩ bắt làm ngược lại thì là căng thẳng chứ phải đâu thư giãn?

Thây kệ. Lén vợ typing (Tâm bảo, anh mà viết bài là em thu điện thoại). Bởi nghĩ cũng vui. Vui vì mình từng chết. Và muốn chia sẻ với người thân những cảm nhận khi đối diện với tử sinh. Và, muốn gởi sự cám ơn đến những bạn bè, anh em đã ân cần thăm viếng, sẻ chia...

Trước hết, mình muốn nói đến sự sắp xếp đâu đó của...ông trời. Đáng lẽ mình đi Mỹ ngày 7/6 và 21/6 mới về VN. Vé máy bay đã có. Chương trình đi đã được soạn đủ. Bạn bè đã chờ. Con cái đang mong...Đùng một cái, Tâm ôm bụng kêu nghe nhoi nhói ở trong, một hiện tượng tái phát bệnh viêm tuỵ hằng năm, mà lần đầu tiên 2015, nếu không có mình ở nhà thì chắc Tâm đã ra đi. Nên sợ, đành huỷ vé, bỏ chương trình!...

Tuần trước, vợ chồng người bạn ở Nghệ An mời về thăm quê. Tâm chưa biết vùng này nên cũng muốn đi. Mình cũng muốn nhân tiện xem thực địa bọn Formosa thế nào nên dự định thứ tư lái xe đi, chủ nhật về. Bỗng người bạn thân Tâm gởi tin mời đám cưới con trai. Vậy là hoãn cuộc đi để ở nhà dự đám cưới....

Chủ nhật 18/6, đám cưới tổ chức buổi trưa, trời nắng đổ lửa, nên một người bạn Tâm xin quá giang, mình đón bạn cùng đi. Lúc tiệc tan, người bạn bỗng dưng lại nhảy lên xe cô bạn khác. Và. Lúc ấy trái tim mình đang trở chứng. Rồi mọi việc diễn biến như mọi người đã biết trong thư trước. Mình đã được bệnh viện cứu sống khỏi cơn nhồi máu cơ tim, nhờ thời gian "4 phút vàng" quý báu kịp thời!...

Thử nghĩ, nếu mình đang ở Mỹ, đang nhậu, đang bay trên trời thì điều gì xảy ra? Nếu đi Nghệ An, chủ nhật đang trên đường lái xe về ĐN, điều gì xảy ra? Nếu mất 20' đưa người bạn về, rồi mới về nhà và đi cấp cứu, điều gì xảy ra? Chỉ một tích tắc mấy phút đồng hồ. Bác sĩ nói, nếu chú vào viện trễ khoảng mươi mười lăm phút, chúng cháu bó tay!...

Vậy sống chết có số. Và số đã được sắp xếp đến từng phút, từng giờ. Đúng không?

Và mấy phút trong cái chết ấy, xin được thưa rằng. Chẳng hề có linh hồn bay lên, chẳng có con đường sáng loà hay sâu hun hút, chẳng có ai dắt tay cầm đi..., như mọi người hay nói. Chết là hết. Là tịch mịch. Là hư không. Không biết chi hết. Đến khi sống. Mở mắt ra cũng đột ngột. Hư không. Không một cảm nhận gì mang về từ cõi chết. Cái sống hiển hiện như thị, con người lô nhô, tiếng khóc người thân văng vẳng!...

Bác sĩ bảo nếu chú vào trễ hơn, có cứu được chú thì cũng để lại những di chứng trên não, trên tim, đôi khi sống mà như chết, thà chết sướng hơn. Biết thế, nên ngay ngày hôm sau, mình đã vội ghi lại sự việc để gởi bạn bè, để post lên mạng, hầu bạn bè yên tâm, con cái phương xa không lo lắng, khi nghe tin lao xao, tam sao thất bổn..., và, lập tức, bị các thầy thuốc "nhắc nhở". BS ĐHNgọc gọi điện tức thì với Tâm. "Không biết Chơn có hư cấu không, chứ bệnh nặng vậy sao viết được chi tiết, đầy đủ vầy được, bảo Chơn phải nghỉ dưỡng". Mấy bác sĩ, y sĩ đang điều trị mình, đọc bài trên face book, vội khuyến cáo Tâm, "bệnh nhân đang giai đoạn điều trị tích cực, không được xúc động, gắng sức, viết lách, nói nhiều, không di chuyển. Chỉ nằm yên thư giãn, ăn, ngủ, tiêu, tiểu tại chỗ..."

Vậy là phone bị thu. Vậy là email bạn bè chỉ được đọc, không được trả lời. Phone gọi tới, Tâm nghe và báo lại. Anh ĐHNgọc gọi Tâm hoài nhắc nhở đủ thứ, lại email cho biết những lưu ý sau khi đặt stent. Anh NTNhân gọi nói với Tâm, trái tim Chơn nay đã có thêm platinium nên cứng rắn hơn, hết mềm yếu rồi, Tâm đừng lo lắng. Anh NLVỵ  và bạn bè từ Mỹ cũng gọi về... 

Hôm nay mình vẫn còn đi liêu xiêu. Nhưng chỗ đặt stent đã đỡ. Tâm đã giao điện thoại nhưng quản chặc như quản giáo trại giam quản tù nhân...

Tự thấy mình còn yếu nhưng trái tim dường như khoẻ hơn. Trước kia ngủ hay mơ, toàn mơ thấy những người chết và những người mình ít khi nghĩ về. Nay giấc ngủ rất ngon, không mộng mị... Không biết bao giờ mới có thể " trưa ấm trà, chiều chén rượu, chân tình vài kẻ bạn hiền. Sáng xuống biển, chiều lên rừng, rộn rã phường chơi mấy hội...."? (*)

Mạch vành đã thông suốt. Trái tim đã vui trở lại.... Các chiến hữu của tôi hãy chờ tôi nhé. Cuộc chơi còn dài lắm. Đời người chỉ một lần chết. Mà Chơn đây đã chết rồi. Không lo chi nữa!...
   
Nguyễn Quang Chơn
23.6.17
Để cám ơn các y bác sĩ khoa cấp cứu bệnh viện Hoàn Mỹ. Hai con Như Dũng và tất cả anh chị em bè bạn thân thương
Thư này thay cho trả lời email các anh chị, bạn bè đã gởi trong thời gian bệnh
(*) Học Uy Viễn. NQC

Sunday, June 18, 2017

Trái tim ngừng đập


Ngày chủ nhật, 18/6/17, là một ngày đặc biệt với tôi. Đó không phải là ngày father's day, mà là ngày kỷ niệm trái tim tôi đã một lần ngừng đập!...

Buổi sáng cà phê xong, tôi với Tâm về quê thắp hương bàn thờ ba mẹ. Nói thầm với ba lời chúc về ngày của cha. Rồi đi dự đám cưới con trai người bạn thân. Trong đám cưới nhiều người đề nghị tôi lên hát tặng một bài, và tôi hát bài Thoi Tơ của Đức Quỳnh. "Em lo gì trời gió, em lo gì trời mưa, em lo gì mùa hạ, em tiếc gì mùa thu. Em cứ yêu đời đi..." Rồi tiệc tan. Tôi bỗng thấy ngực mình thật nặng. Cứng ngắt và khó thở. Tôi lái xe chầm chậm về nhà. Vẫn thế. Ngực mỗi ngày mỗi nặng hơn, mồ hôi vả ra như tắm. Tôi biết mình đang bị vấn đề về tim. Nói với Tâm. Đưa anh đi cấp cứu. Anh sắp tắt thở rồi...

Ở phòng cấp cứu. Các bác sĩ nhanh chóng đo huyết áp, đo điện tâm đồ. Một y sĩ nói tôi nắm tay lại để anh tìm veine. Và từ đó tôi không biết gì. Khi tôi mở mắt. Thấy lô nhô những tấm áo blue. Và nghe tiếng Tâm đang khóc ngoài kia. Phía dưới chân ướt nước tiểu của tôi. Vị bác sĩ vui mừng. Qua rồi! Tôi ngước nhìn hỏi. Chú đang ở đâu? Chú đang phòng cấp cứu. Chú vừa chết xong phải không con. Dạ. Mà chừ thì chú sống rồi. Rồi họ gọi Tâm vào. Gương mặt Tâm chưa hết vẻ kinh hoàng...

Bác sĩ kể lại. Khi đang tìm veine thì chú bỗng xoè tay ra. Thở dốc. Rồi lịm im. Điện tâm đồ của chú chạy đường ngang. Vạch mi mắt. Chú đã đứng tròng. Chúng con phải hô 
hấp, sốc tim mà không được, phải sốc điện. Lần sốc thứ nhất không xong. Lần thứ ba thì tim chú đập lại. Thời gian khoảng bao lâu vậy con? Dạ, khoảng 3,4 phút. Vậy là chú đã chết 3,4 phút. Dạ, mà chừ chú sống rồi. Nếu chú vào viện trễ khoảng 15' chắc không cứu được chú đâu!

Hay thật. Vậy là mình cũng đã được chết. Cái chết thật nhẹ nhàng và chẳng có ý niệm gì. Có biết gì đâu! Té ra tử, sinh cũng dễ mà cũng khó!...

Bác sĩ tiếp tục đẩy tôi vào phòng chụp và đặt động mạch vành. Họ gây tê nơi cổ tay, luồn ống vào động mạch tay và bơm thuốc cản quang, rồi chụp động mạch vành. Có hai cái động mạch chính. Cái phía phải thì no tròn ngon lành. Cái phía trái thì một đoạn teo như sợi chỉ. Bác sĩ bảo phải đặt một stent chổ này. Nếu không chỉ một xúc động nhỏ chú có thể ra đi...

Bằng những thao tác thật chuyên nghiệp, tài tình. Khoảng 30' sau, một đoạn stent bằng platinum kích cỡ 3x16 mm đã được nong vào chỗ hẹp. Hình ảnh của hai động mạch đã được đẹp đẽ, thong dong. Tôi được đẩy vào phòng chăm sóc bệnh nặng. Lúc này cái ngực đã hết nặng thì hạ bộ bị căng cứng do căng nước không tiểu được. Lại khổ. Bể bọng đái như chơi! Bác sĩ cho đặt ống xông tiểu, dị òm. Nói với mấy cháu y tá. Trên sáu mươi rồi mà còn chưa biết đái. Khổ chưa!

Lại nhớ anh ĐHN kể chuyện trần truồng như đứa trẻ sau cơn tai biến. Lại nhớ chuyện anh ĐC nằm nhìn những giọt chemo mà viết những bài nhìn lên kệ sách 1...5....

Và vui. Nói với Tâm. Chết sướng lắm. Chẳng biết gì. Tâm bảo thấy tâm đồ anh nằm ngang và các y bác sĩ tập trung, kéo em ra ngoài, em biết nguy hiểm nên khóc quá chừng. Hi hi. Anh bị vậy là đúng rồi. Thượng đế phải công bằng. Ai có thể cho phép tôi vượt qua cái đau, chỉ sinh rồi tử! Ai như tôi ở tuổi U70 mà còn bơi 500 mét, còn chơi thể thao cùng bọn thanh niên, còn uống rượu bia chấp hết bọn trẻ. Ai cho phép trái tim anh hừng hực thế. Ngạo mạn thế! Vậy là bục, nằm đấy nhé anh bạn già. Bớt "trẻ trung" lại đi. Hãy đọc lại sách vở. Nhớ sống theo tuổi heo may!...

Ngoài trời còn nắng lắm. Mấy người bạn trẻ ở SG vẫn y cuộc hẹn sẽ ra chơi cuối tuần. Golf và nhậu. Thôi, hẹn bạn vài tháng nữa, khi trái tim tôi đã ổn. Đã biết đập nhịp bình thường!...

Nguyễn Quang Chơn
19/6/17
Cám ơn các bác sỹ, y sỹ khoa cấp cứu bệnh viện Hoàn Mỹ ĐN

Wednesday, June 14, 2017

Thursday, June 8, 2017

Nhậu trên bán đảo Sơn Trà

Đà Nẵng mấy tuần qua nóng. Nóng ghê, đổ lửa...

Và ĐN cũng nóng với câu chuyện Sơn Trà. Cần vài ngàn phòng cho du lịch hay giữ nguyên hiện trạng để bảo tồn thiên nhiên, để giữ lá phổi điều hoà của thành phố???

Nóng!...

ĐN với tôi là quê nhà thân thương, mấy ông quan cãi nhau nổ lửa về Sơn Trà cũng là bạn bè thân quen....

Hơn 20 năm trước. Đà nẵng nhếch nhác, lộn xộn và dơ bẩn. Sau đó thì đã phát triển rất nhanh, đẹp, xứng đáng là nơi để đến cho du khách, cho nhà đầu tư nhờ sự thông thoáng, an ninh, đẹp đẽ.... 

Nhanh thì tốt, nhưng "dục tốc" cũng sẽ có những cái " bất đạt", tránh làm sao được. Sơn Trà đã được giới lãnh đạo cũ quy hoạch từ 2012. Đã lô nhô bao dự án bạt núi, phá rừng làm du lịch. Nhỏ to, bầy hầy, đẹp xấu..., đều có cả. Và, còn mấy chục dự án khác trùm mền vì kinh tế đi xuống, nay mới có điều kiện tái khởi động. Thì, um sùm, ồn ào. Trên mạng xã hội bê nguyên hình ảnh ST bị bê tông hoá do người anh cô vợ bé ông chủ tịch thi công (?). Rồi tâm thư gởi thủ tướng của ông chủ tịch hiệp hội du lịch xin giữ ST nguyên vẹn. Hàng chục hội nghị, toạ đàm về bán đảo ST. Ông Phó Thủ tướng nhân về ĐN công tác, không nói không rằng, vác ba lô một mình đi thực địa ( một mình mà cũng được chụp hình đưa lên báo) Ồn ào quá, khó giải quyết quá, ông bảo giao 3 tháng, ĐN phải trả lời! Họp hội đồng nhân dân thành phố, ông bí thư trẻ bảo. Qui hoạch Sơn Trà đã có từ 2012. Lúc đó ai cũng im re, răng chừ lại um sùm!?!... Chưa hết. Mời nhau ra Hà nội toạ đàm về ST xong. Ông thứ trưởng "văn thể du" ra công văn đòi kiểm điểm ông chủ tịch hiệp hội du lịch ĐN vì đã phát ngôn sai quan điểm. Hai ngày sau lại chính ông xin lỗi, gởi công văn rút lại quyết định này, đổ lỗi, vì lính tráng tham mưu thảo công văn sai, không đúng...ý PTT!...

Hết biết cho các quan cai trị nước nhà, cho những người quản lý văn hoá, du lịch. Mới ông cục trưởng "cấm và cho" câu chuyện hát hò. Chừ đến ông thứ trưởng "ra và rút" tự do ngôn luận!...

Thưa các anh, biết sao được thời thế, biết sao được lòng người? Trước, ĐN như cái lỗ mũi cáu bẩn. Có người dọn sạch, mở mang. Sẵn đà, họ mở đường lên Bà nà, lên Sơn trà, lấy đất kinh doanh du lịch thì cũng đúng thôi. Lòng người đang ngất ngây, ngưỡng mộ, có ai để ý đến môi trường, với lá phổi, lá gan làm chi... Mười năm sau thiên hạ phồn vinh. Biển đồng núi đồi đã đủ. Phá rừng, phá chỗ ở mấy con vọc chà vá tóc bạc chân nâu làm chi nữa. Cứ thế mà lùm sùm. Cứ vậy mà ồn ào...

...

Hôm nay, ông bạn già tôi bảo. Lên Sơn trà uống rượu không? Có thằng gần nhà mở trang trại, chăn nuôi heo gà sạch trên đó. Lên chơi?

Và tôi lên chơi. Sơn Trà thật đẹp trong cái nắng chói chang đầu hạ. Một bên xanh của rừng. Một bên xanh của biển. Men theo một con suối nhỏ, chúng tôi leo bộ lên rừng. Một vách nhà nho nhỏ như lều trại với mít, đu đủ, xoài, chen trong những cây rừng..., một trại chăn nuôi với khoảng chục con heo mọi và vài chục con gà. Một lò nấu rượu nho nhỏ. Điện từ thành phố. Nước từ suối trên nguồn. Ông bạn giáo viên người xứ Nghệ, chừ như một nông dân thứ thiệt, khoe với tôi những thành quả anh gây dựng được, tôi nhìn anh, thấy anh như...Robinson một mình trên hoang đảo quá!...

Một con gà luộc thiệt ngon, tự xé, chấm muối tiêu với lá chanh trong vườn, nhâm nhi ly rượu gạo thơm lừng, ngọt ngào trong cổ họng. Gió thổi qua những tàng lá bập bùng. Ông bạn Robinson vẫn mở đĩa hát từ lúc chúng tôi chưa lên với những bài bolero mùi mẫn... 

Tôi uống rượu nhiều, ngà ngà. Nằm trên võng đu đưa, bình yên. Nhìn tàn cây cổ thụ lâu năm rủ bóng chập chờn với gió. Tôi hỏi ông bạn. Ở đây có khỉ không? Ối chào, nhiều lắm. Và sóc, chồn nữa. Khỉ kéo về cả đàn, chọc phá tôi và lũ chó giữ nhà. Cây trái ở đây phải bọc lại kỹ càng chứ không chúng vặt hết. Rau trồng muốn giữ được cũng rất khó trừ những loài rau các anh chị (khỉ,sóc...) không ăn được. Tôi phải làm rào lưới bảo vệ mà có được đâu, có hôm, bắt được cả một con trăn to. Thôi thì vốn mê rừng núi, bỏ công lên đây trồng trọt khai hoang, được chi hay nấy, vui là chính!...

Sơn trà đẹp thật. Tôi nhớ ngày xưa theo mấy ông anh sĩ quan VNCH đi cano ra bãi biển Sơn Trà, bây chừ là KS Intercontinental nổi tiếng. Bãi đẹp như cõi thần tiên. Cát trắng mịn màng thoi thỏi, sóng vỗ êm ái nhẹ nhàng. Không gian mênh mông chỉ có những sĩ quan Mỹ, Việt, những giai nhân tuyệt sắc, với rừng, với biển, và...tôi!...

Lại nhớ ngày xưa khi làm ở Cảng ĐN, phụ trách các phao đăng tiêu và đèn hải đăng. Mỗi tháng tôi đi tàu vòng qua hòn Nghê lên núi Sơn Trà. Thật hoang sơ, tĩnh mịch. Anh Sáu, người miền Tây lưu lạc, trực giữ ngọn hải đăng, đúng là Robinson trên bán đảo, đón tôi, luôn có thịt khỉ, cao trăn, thịt mang, thịt rắn khô, rượu dầm, mỗi lần đi "công tác" là mất hơn nửa ngày với bao "chiến lợi phẩm"...

Bây giờ xe chạy một vèo gần hết bán đảo. Bãi Bụt ngày xưa là một cái am nho nhỏ thờ Phật, hiện đã thành một điểm du lịch với chùa lớn, chùa nhỏ dọc ngang, tượng Phật bà to lớn uy nghi, người, xe, nườm nượp!...

Tôi nằm lim dim. Đã giữa trưa mà Sơn Trà vẫn không cho tôi thấy nắng. Gió lùa qua bóng lá thì thầm, tiếng suối đổ rì rầm. Tôi mơ một giấc mơ ngon...

Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì. Sơn Trà ơi. Làm sao đừng nóng !?!?!...

Nguyễn Quang Chơn
08.6.17
Tặng 9 Nghệ và Trưng






Vẽ 9 Nghệ bằng than củi trên nắp thùng xốp

Tuesday, May 30, 2017

Một chút mồng năm

              Hình internet

Mồng năm tháng năm âm lịch gọi là tết Đoan Ngọ. Tết của người Tàu. Sách thì nói là ngày giỗ ông Khuất Nguyên người Sở. Truyện thì nói tết giết sâu bọ sau một mùa xuân hè bội thu. Chúng tôi thì từ nhỏ, mồng năm là được mẹ cho ăn thịt vịt, ăn thơm (dứa), mít, ăn bánh ú tro chấm đường cát hoặc ăn với cục đường đen....


Mồng năm chúng tôi hay rủ nhau đi tắm sông và bắt mấy con thằn lằn (thạch sùng). Mẹ nói nếu mồng năm mà nuốt sống được con thằn lằn thì sẽ thông đàm sáng mắt, mà, mồng năm đố tìm ra lũ thằn lằn, thường vẫn trèo trên tường bắt kiến, đớp muỗi...

Mồng năm mẹ hay ngắt trong vườn (và mua) lá mồng năm nấu cho tôi tắm. Mẹ nói tắm lá mồng năm sẽ trừ cảm cúm và chốc lở ngoài da. Chẳng biết có phải nhờ mồng năm nào cũng tắm mà thịt da tôi chừ vẫn chắc gừ!...

Sau này cha mẹ già yếu. Trưa mồng năm nào cũng chạy về quê với chùm bánh ú tro, với đĩa thịt vịt, cúng ông bà xong ngồi với ba mẹ, nhìn thời gian hằn trên khuôn mặt, dáng vẻ mẹ cha, nghe tuổi thơ trôi xa bằn bặt...

Rồi cha mẹ mất. Vườn xưa nhà cũ rỗng hươ. Mồng năm cũng bánh ú tro mua đặt bàn thờ thắp nén hương, sao lòng lạnh lẽo!...
...
Năm nay, thời gian đi sao nhanh quá. Mới đón tết Đinh Dậu với các con ở San José nước Mỹ, pháo nổ đì đùng, chừ đã đến mùng năm, đã sắp nửa năm!...

Vợ chồng mua bánh ú tro, hoa quả về đặt bàn thờ, thắp một nén hương mà lòng buồn rười rượi. Năm tháng úa tàn. Ba mẹ miên viễn. Anh chị em xa rời. Người theo ông bà. Người tuổi già héo úa. Kẻ miền hương xa. Người thân nặng nợ... Không còn trẻ nữa. Tất cả đã già. Đã lệ thuộc vào thời gian, vào bệnh tật, vào con cháu. Tất cả như những áng mây mờ nhạt cuối chân trời!...

Thế hệ tiếp theo nghĩ gì về ngày tháng ghi dấu cha ông này? Chắc một ngày vui cho vũ trường, cho cà phê đường phố, cho ồn ả cụng ly...

Có ai về mua một đĩa thịt vịt, vài khoanh dứa vàng tươi, mấy chiếc bánh ú tro mỏng manh sương khói, một mảnh nhỏ mít thơm, nói với ba mẹ là, con về để cúng mồng năm??!!...

Nguyễn Quang Chơn

30.5.17 (mồng năm tháng năm Đinh DẬu)
Tặng LTTrưng, TLĐỉnh, TNTuấn, PDũng và MTâm




Friday, May 26, 2017

Vĩnh biệt nhà thơ Phạm Ngọc Lư

Vậy là anh ra đi
lúc mười tám giờ năm lăm phút ngày thứ sáu 26.5.17...

Sáng nay em đến thăm anh
Mang hoa ưu đàm ngàn năm mới nở để cầu cho anh một sự bình an
Anh nhìn em vui mừng mỉm cười
rồi phều phào nói mệt
Và đàm tràn lên khí quản, anh thở bằng oxy mà vẫn nặng nề
Thấy anh mệt, em khuyên anh chợp mắt ngủ  ngon
Anh gật đầu cầm tay em siết chặt rồi nhắm mắt dưỡng thần
Em se sẻ bước đi
Gởi thư báo tin bè bạn
Ai cũng reply mong PNL qua cơn biến nạn...

Chừ anh nằm đó bình yên
như ngủ
Anh ngủ giấc ngàn năm quên "biên cương hành" bi tráng, quên "ngập ngừng sông núi", quên cõi mộng "phù dung", để ngày kia chị đưa anh về "trở lại bến Tam giang"... (*)

Thôi anh ngủ yên
Hôm nay trời mưa, gió mát
"Cố lý hành", thôi nhé "biệt cố nhân"!... (*)

Nguyễn Quang Chơn
Đà nẵng, 26.5.17
(*) những chữ in nghiêng là tựa đề thơ PNL
Nhà thơ sẽ được đưa về mai táng tại quê nhà Phú Vang Thừa Thiên Huế, ngày 31.5.17


Thursday, May 25, 2017

Hoa Ưu Đàm nở trên kính xe ngày mồng một

Ngày mồng một tháng năm trời bỗng mưa lâm thâm
sau những ngày đầu hè oi bức
Như nước Cam lồ đức Phật
rưới mát trần gian...

Tôi thức giấc bình an
tâm lành cho một ngày mới...

Trên cửa kính xe ô tô
bỗng xuất hiện những đóm li ti màu trắng
Cái gì đây? Ồ những nụ hoa tinh khiết,
những cánh Ưu Đàm
Ô! Những cánh hoa nghe đồn ngàn năm mới nở
Hoa của Phật
Hoa vô ưu...

Trời vẫn mưa mỗi lúc càng hạt lớn
Những cánh hoa vẫn bám chắc kính xe
Quả là điều kỳ diệu
Màu trắng tinh khôi
Mỏng manh mà vững chải
Như lời kinh sắc không mà diệu hữu
Như một ngày đầu tháng cũng bình an...

Những người thân bảo đây là điềm lành
Hãy ước một điều may mắn
Cầu trúng số đi anh!...

Tôi thầm niệm Phật từ bi
Hôm nay mồng một
Nếu có điềm lành
Xin may mắn đến những người thân đang bệnh trọng
Xin bình an cho con cái xứ xa
Xin cho trần gian quên thù hận
Người và người đến với thương yêu!...

Nguyễn Quang Chơn
27.5.17 (01.5. Đinh Dậu)




Hoa Ưu Đàm trên kính ô tô NQC

Sự sắp đặt của tự nhiên

         Photo by Đỗ Hồng Ngọc

Hai con chuồn chuồn đậu trên cọc nhọn
Hoa súng đã tàn soi hình bóng nước
Một chút ân tình cho đôi chuồn kia
Mặt hồ gợn sóng
Lòng ai lia chia...

Một sáng tháng năm 
Cà phê bè bạn
Một giờ thân ái
Tình là trăm năm
Anh gởi xa xăm vào trong bóng lá
Vào trong nắng lạ
Vào hạ đang về...

Hai con chuồn chuồn đậu trên cọc nhọn
Anh ngồi một mình vẽ bóng lung linh
Một chút xa xăm một đời tục luỵ
Một trang kinh vời mộng mị trôi xa
Một chút hoan ca gởi người lữ thứ
Mặt hồ lá rủ. Bạn mình nơi đâu?...

Ngày như vực sâu
Đời như bóng nắng
Lòng ta xa lắng
Đợi mùa trăng xa
Ngâm một lời ca
Ngựa về vó lặng
Em cười cay đắng
Ta cười như ru...
Ta vẽ mùa thu vào trong trời hạ
Em nghiêng bóng lá
Ta hồn nhiên reo
Mắt em trong veo
Tim ta nhàu nát
Mặt hồ bát ngát
Tìm đâu tình nhân?....

NQC
Tháng 5.17


Đã gửi từ iPhone của tôi

Ngày 25-05-2017, vào lúc 07:06, Ngọc Đỗ <dohongngocbs@gmail.com> viết:

Km và các bạn trẻ ơi,
Làm gì có chân nhện ở đây Km? Phóng lớn lên coi thử nhé. 
Trên hồ sen, một chiếc gáo dừa trôi lờ lững, một cánh phượng rơi níu vào và mấy cọng sen vướng theo. Hai con chuồn chuồn mỏi cánh đậu ké, hình như đã tán tỉnh nhau... hơi lâu mà chưa đâu vào đâu. 
Bóng và hình. Km nói đúng đó. aN thấy như có một sự ''sắp đặt'' của thiên nhiên... bèn chộp mấy tấm hình gởi các bạn coi vui.
Buổi sáng trời trong, ngồi cafe ĐH (nơi có lần ngồi với TD, với NM và NQC, rồi HC, KQ, rồi TV hát Mũi Né...) cùng với hai bạn thân thiết họa sĩ Thân Trọng Minh và Lê Ký Thương... (23.5.2017). 
TTMinh vừa đến đã kêu: "muốn nhớ mà không biết nhớ ai!" DHN hỏi: hay là không có ai để nhớ? hay là không dám nhớ ai?...
Rồi cùng bàn chuyện... hội họa. 
TTM nói: Moa thì vẽ để quên! Ngọc vẽ để vui, Thương vẽ để chơi... Còn có thứ vẽ để sướng nữa? 
Rồi chàng từ giã có việc phải về sớm.  
DHN

2017-05-25 3:46 GMT+07:00 Khanhminh <ngkhanhm@gmail.com>:
Mà km nhìn chưa ra nhũng chân nhện kia là gì? Hình chụp mà như tranh vẽ

Sent from my iPhone

On May 24, 2017, at 4:15 AM, Mai Tran <maitran1288@yahoo.com> wrote:

Wow! Đẹp quá anh Ngọc ơi...
Đẹp như một bức tranh vẽ.
Em chuẩn bị đi làm.
Để tối nay em sẽ post lên blog khoe.
Mình đặt tên tác phẩm là gì hở anh Ngọc?
NM


On Wednesday, May 24, 2017 7:09 AM, Ngoc Do <dohongngocbs@gmail.com> wrote:







Do Hong Ngoc



--