Barack Obama, Đệ nhất phu nhân Michelle và con gái Malia chào cử tọa sau bài Diễn văn chia tay của ông tại trung tâm hội nghị McCormick Place ở Chicago, bang Illinois ngày 10/1. (Ảnh: John Gress/Reuters)
Đúng vậy, chặng đường của chúng ta đã có những khúc gập ghềnh. Con đường của nền dân chủ lúc nào cũng khó khăn, gây tranh cãi, và có lúc máu đã phải đổ. Mỗi khi ta tiến được 2 bước, thì có cảm giác như ta lại lùi 1 bước. Nhưng trải dài chặng đường nước Mỹ luôn được định nghĩa bởi một mũi tên hướng về phía trước, một sự mở rộng không ngừng của những nguyên tắc được đặt ra khi đất nước thành lập để chấp nhận tất cả chứ không phải chỉ một số.
8 năm trước, nếu tôi nói với các bạn rằng nước Mỹ sẽ vượt qua được khủng hoảng, hồi sinh nền công nghiệp sản xuất ô tô, và có quãng thời gian tạo được nhiều công ăn việc làm dài nhất trong lịch sử...
Nếu tôi nói với các bạn rằng chúng ta sẽ mở ra một chương mới trong quan hệ với người dân Cuba, đặt dấu chấm hết cho tham vọng vũ khí hạt nhân của Iran mà không phải bắn một viên đạn, và tiêu diệt kẻ đứng sau vụ 11/9...
Nếu tôi nói với các bạn rằng chúng ta sẽ có được đạo luật hôn nhân bình đẳng, đưa hơn 20 triệu người dân vào nhóm được hưởng bảo hiểm y tế...
... có lẽ các bạn sẽ nói rằng tôi đặt mục tiêu hơi cao.
Nhưng đó là những gì chúng ta đã làm được. Không, đó là những gì chính các bạn đã làm được. Các bạn đã tạo ra sự thay đổi. Các bạn đã đáp ứng được kì vọng của người dân, và nhờ các bạn, mà xét trên hầu hết mọi phương diện, nước Mỹ ngày nay tốt đẹp hơn, mạnh mẽ hơn thời điểm chúng ta bắt đầu.
10 ngày nữa, thế giới sẽ được chứng kiến một nét đặc trưng cho nền dân chủ của chúng ta: Đó là sự chuyển giao quyền lực trong hòa bình từ một Tổng thống do người dân bầu cho người kế nhiệm.
Tôi đã đảm bảo với Tổng thống đắc cử Trump rằng chính quyền của tôi sẽ giúp việc chuyển giao diễn ra một cách trơn tru nhất có thể, đúng như những gì Tổng thống Bush đã từng làm giúp tôi khi xưa. Chúng ta sẽ là những người có trách nhiệm phải làm sao để chính phủ có thể giúp chúng ta đương đầu với những thử thách đang phải đối mặt.
Chúng ta có đầy đủ những gì cần thiết để làm được điều đó. Bởi suy cho cùng, chúng ta vẫn là quốc gia giàu nhất, hùng mạnh nhất, và được tôn trọng nhất trên Trái đất này. Tuổi trẻ, động lực, sự đa dạng và cởi mở, cùng khả năng chấp nhận rủi ro và sự thay đổi một cách không giới hạn, tất cả cho thấy tương lai thuộc về chúng ta.
Nhưng tiềm năng ấy chỉ có thể trở thành hiện thực nếu nền dân chủ của chúng ta được vận hành. Chỉ khi chính trị phản ánh tốt hơn sự đứng đắn của người dân. Chỉ khi tất cả chúng ta, bất chấp đảng phái hay lợi ích riêng, có thể hồi sinh những suy nghĩ hướng về một mục đích chung, điều mà chúng ta rất cần vào lúc này.
Đó cũng là điều mà tôi muốn tập trung nhấn mạnh trong buổi tối hôm nay - thực trạng về nền dân chủ của chúng ta.
(Ảnh: Scott Olson/Getty Images North America)
Chúng ta phải hiểu rằng, dân chủ không nhất thiết cần phải tán đồng. Những ông tổ lập quốc của chúng ta đã tranh luận, thậm chí cãi vã, và rồi cuối cùng đi tới thỏa hiệp. Họ cũng nghĩ chúng ta sẽ làm như vậy. Nhưng những ông tổ lập quốc hiểu rằng một nền dân chủ vẫn cần có một sự thống nhất nhất định, rằng dù chúng ta có khác biệt thế nào đi chăng nữa, thì tất cả chúng ta đều chung một chiến hào, thắng cùng thắng, bại cùng bại.
Lịch sử đã chứng kiến nhiều giai đoạn mà tính thống nhất ấy bị đe dọa. Những năm đầu của thế kỉ này là một trong số đó. Một thế giới ngày một thiếu cởi mở, bất bình đẳng gia tăng, thay đổi cơ cấu nhân khẩu học và bóng ma khủng bố -- tất cả không chỉ đang thách thức an ninh và thịnh vượng của chúng ta, mà thậm chí cả nền dân chủ nữa.
Và cái cách chúng ta đương đầu với những thách thức đối với nền dân chủ sẽ quyết định chúng ta sẽ giáo dục con cái ra sao, sẽ tạo công ăn việc làm hay bảo vệ đất nước như thế nào. Nói cách khác, cái cách chúng ta đương đầu với những thách thức đối với nền dân chủ sẽ quyết định tương lai của chúng ta.
Nền dân chủ của chúng ta sẽ không thể vận hành nếu thiếu đi khái niệm rằng tất cả đều có cơ hội làm giàu. Ngày nay, nền kinh tế đang phát triển trở lại: Mức lương, thu nhập, giá nhà đất, và lương hưu đang tăng; và đói nghèo đang giảm trở lại.
Giới nhà giàu cao đang phải gánh phần thuế tương xứng với mức thu nhập của họ, dù các thị trường chứng khoán vẫn đang phá nhiều kỉ lục. Tỉ lệ thất nghiệp đang gần mức thấp nhất trong 10 năm qua. Tỉ lệ người không có bảo hiểm đang ở mức thấp nhất trong lịch sử. Chi phí y tế đang tăng ở mức thấp nhất trong 50 năm qua.
Và nếu ai đó có thể đưa ra một phương án có khả năng đem lại những cải thiện còn tốt hơn những gì chúng ta đã làm được với ngành y tế trong thời gian qua, thì tôi sẵn sàng công khai ủng hộ.
Bởi suy cho cùng, đó là lý do tại sao chúng tôi làm việc công -- để cải thiện đời sống của người dân.
Nhưng dù chúng ta đã có được những bước tiến thật sự, chúng ta cũng biết rằng như vậy là chưa đủ.
Nền kinh tế không thể vận hành tốt hay phát triển nhanh khi chỉ một số người hưởng lợi còn giới trung lưu vốn đang ngày một gia tăng về số lượng lại phải chịu thiệt. Sự bất bình đẳng rõ rệt cũng làm xói mòn những nguyên tắc dân chủ của chúng ta.
Trong khi 1% người giàu nhất đang thu về lợi nhuận ngày càng lớn, thì còn quá nhiều những hộ gia đình ở nội thành hay các khu xa xôi hẻo lánh đang bị bỏ lại phía sau -- và thế là anh công nhân xí nghiệp mất việc hay chị bồi bàn làm việc quần quật nhưng vẫn không đủ tiền chi tiêu lại nghĩ rằng chế độ này đang chống lại họ, rằng chính phủ chỉ phục vụ lợi ích của người giàu kẻ mạnh -- đây cũng chính là tác nhân gây chia rẽ trong nền chính trị của chúng ta.
Không có một cách xử lý nhanh gọn nào cho xu hướng dài hơi này. Tôi đồng ý rằng thương mại cần phải công bằng chứ không thể chỉ tự do. Nhưng làn sóng chuyển biến kinh tế sắp tới sẽ không xuất phát từ nước ngoài, mà sẽ đến từ tốc độ tự động hóa ngày một gia tăng, khiến nhiều công ăn việc làm cho tầng lớp trung lưu trở nên thừa thãi.
Và như vậy chúng ta phải tạo ra một khế ước xã hội mới -- để đảm bảo rằng tất cả con cái chúng ta đều được giáo dục đầy đủ, tạo điều kiện cho người lao động lập ra hiệp hội để có mức lương tốt hơn, cập nhật mạng lưới an sinh xã hội để phản ánh cách sống hiện nay, và tiến hành cải cách thuế sao cho các tập đoàn và cá nhân hưởng lợi lớn nhất từ cơ cấu kinh tế mới không thể né tránh nghĩa vụ đối với đất nước đã giúp họ có được thành công như vậy.
Chúng ta có thể tranh cãi về việc làm cách nào để đạt được những mục tiêu ấy. Nhưng chúng ta cũng không thể chủ quan với những mục tiêu đã đặt ra. Bởi nếu chúng ta không thể tạo cơ hội cho tất cả mọi người, thì sự bất bình và chia rẽ vốn đã và đang cản trở bước tiến của chúng ta trong thời gian qua sẽ còn trở nên nghiêm trọng hơn trong thời gian tới.
Còn một mối đe dọa thứ hai đối với nền dân chủ của chúng ta -- một mối đe dọa đã gắn liền với chiều dài lịch sử đất nước.
Sau khi tôi nhậm chức, đã có nhiều người nói đến một nước Mỹ phi sắc tộc (post-racial America). Tuy có ý tốt, nhưng đó là một cái nhìn không thực tế, bởi vấn đề sắc tộc vẫn là một thế lực hùng mạnh và gây chia rẽ trong xã hội chúng ta.
Tôi sống cũng đủ lâu để biết rằng quan hệ giữa các sắc tộc ngày nay tốt hơn so với 10, 20, hay 30 năm trước -- bạn có thể thấy được điều đó không chỉ qua các con số thống kê, mà cả trong thái độ của giới trẻ nước Mỹ trên khắp bình diện chính trị.
Nhưng chúng ta vẫn chưa đến được nơi cần đến. Tất cả chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm. Bởi suy cho cùng, nếu mỗi vấn đề kinh tế lại được quy về tranh chấp giữa giới da trắng trung lưu làm việc chăm chỉ với những nhóm thiểu số không xứng đáng, thì người lao động của mọi màu da đều sẽ đến nước phải tranh nhau đến từng mảnh vụn trong khi giới nhà giàu tiếp tục an nhàn trong những ốc đảo riêng của họ.
Nếu chúng ta không đầu tư vào con cái của người nhập cư chỉ vì chúng trông không giống mình, thì chúng ta cũng đang làm tổn hại đến tương lai của chính con cái chúng ta -- bởi những đứa trẻ da màu ấy sau này sẽ chiếm tỉ trọng lớn hơn trong cơ cấu lao động của Mỹ.
Và nền kinh tế của chúng ta đâu nhất thiết phải theo kiểu có kẻ được lợi thì phải có người bị thiệt như vậy. Năm ngoái, thu nhập tăng ở mọi nhóm sắc tộc, mọi nhóm tuổi, cho cả nam lẫn nữ cơ mà.
Trong tương lai, chúng ta phải giữ vững các luật lệ chống lại các hành vi phân biệt -- trong tuyển mộ, trong nhà đất, trong giáo dục, và trong hệ thống tư pháp. Hiến pháp và những lý tưởng cao đẹp nhất của chúng ta phụ thuộc vào điều đó.
Nhưng luật lệ không thôi chưa đủ. Chính trái tim con người cũng phải thay đổi.
Nếu muốn giữ vững nền dân chủ trong một đất nước ngày một đa dạng sắc tộc này, mỗi chúng ta cần nghe và cố gắng làm theo lời khuyên của một trong những nhân vật vĩ đại nhất trong làng tiểu thuyết viễn tưởng Mỹ, Atticus Finch.
Nhân vật này nói rằng: "Bạn sẽ không bao giờ hiểu được một người cho đến khi bạn nhìn sự vật từ quan điểm của người đó... cho đến khi bạn hóa thân vào hình hài người đó và đi lại xung quanh".
Với người da đen và các nhóm thiểu số khác, điều đó đồng nghĩa với việc móc nối những đấu tranh vì công lý của chính chúng ta với những thách thức mà rất nhiều người trên đất nước này đang phải đối mặt -- người tị nạn, người nhập cư, người nghèo, người chuyển giới, và cả một người đàn ông da trắng trung niên mà nhìn bề ngoài dường như đang có mọi lợi thế, nhưng thực ra cuộc sống đang bị đảo lộn bởi những thay đổi về kinh tế, văn hóa, và khoa học kĩ thuật.
Với người da trắng, điều đó đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng những hệ lụy của thời nô lệ và bộ luật Jim Crow không cứ thế mà biến mất hoàn toàn trong thập niên 1960; rằng khi những nhóm thiểu số thể hiện sự bất bình, họ không phải đang thực hiện cái gọi là phân biệt chủng tộc ngược (reverse racism) hay chỉ nói vậy cho đúng ý thức chính trị (political correctness) thôi; rằng khi họ biểu tình trong hòa bình, họ không đòi được đối xử đặc biệt, mà chỉ muốn được đối xử công bằng như những gì các ông tổ lập quốc của chúng ta đã cam kết.
Với người thổ dân, điều đó đồng nghĩa với việc tự nhắc nhở mình rằng những nhận xét mang tính khuôn mẫu về người nhập cư ngày nay, khi xưa cũng từng được dùng gần như y hệt để nói về người nhập cư gốc Ireland, Ý, hay Ba Lan. Nước Mỹ không yếu đi vì sự hiện diện của những gương mặt mới này. Họ đều tôn trọng những nguyên tắc của mảnh đất mới, và khiến nước Mỹ mạnh lên.
Vậy nên dù có thuộc nhóm nào đi nữa, thì chúng ta cũng phải cố gắng hơn, hãy bắt đầu với suy nghĩ rằng mỗi người dân Mỹ đều yêu đất nước này như chúng ta; rằng họ đề cao sự chăm chỉ và gia đình như chúng ta; rằng con cái họ cũng tò mò, cũng tràn đầy hi vọng, và cũng xứng đáng được yêu thương như chính con cái chúng ta.
Tất cả những điều này đều không dễ thực hiện. Với quá nhiều người trong chúng ta, cách an toàn hơn là cứ chui vào những quả bong bóng của riêng mình, quả bong bóng ấy có thể là khu dân cư nơi ta sống, khu kí túc xá đại học, nơi cầu nguyện, hay trên mạng xã hội, những nơi mà xung quanh đều là những người trông giống chúng ta, có cùng quan điểm chính trị với chúng ta, và không bao giờ đặt dấu hỏi với những gì chúng ta luôn mặc định là đúng.
Sự nổi lên của tư duy định kiến đảng phái một cách công khai, sự phân tầng kinh tế và khu vực ngày một rõ rệt, và sự phân hóa truyền thông ra thành từng mảng phục vụ mọi thị hiếu -- tất cả đều khiến chia rẽ dường như trở thành lẽ tự nhiên, thậm chí không thể tránh khỏi.
Và cứ thế, chúng ta cảm thấy an toàn trong những quả bong bóng của riêng mình, để rồi chỉ chấp nhận thông tin, bất luận đúng hay sai, miễn sao phù hợp với quan điểm của mình, thay vì thiết lập quan điểm dựa trên những bằng chứng rõ ràng.
Xu hướng này cũng chính là mối đe dọa thứ ba đối với nền dân chủ của chúng ta. Chính trị là một cuộc chiến giữa các ý tưởng, và trong một cuộc tranh luận có ích, chúng ta đề cao những mục tiêu khác nhau, và đưa ra những phương án khác nhau để đạt được mục tiêu.