Tuesday, May 31, 2016

Bạn và bè


Đời người chắc thật nhạt nhẽo nếu sống không có bạn bè! Bạn bè đến với ta từ thuở ấu thơ cho đến lúc qua đời. Ta có bạn trong học tập. Trong vui chơi. Trong làm việc. Trong sáng tạo. Trong sướng. vui. đau khổ. hoan lạc...

Bạn bè đôi khi gần gủi chúng ta hơn cha mẹ, vợ chồng, con cái. Có thật nhiều điều chúng ta chỉ tâm sự, chia sẻ được với bạn bè. Bạn bè quan trọng biết bao, quí giá biết bao!

Nhưng tiếng Việt mình rất phong phú, thâm trầm. Ông bà ghép chữ bạn với chữ bè. Bạn thì được rồi. Bạn thân, bằng hữu, bạn lớn, bạn nhỏ.., nghe dễ thương, chân tình. Còn bè thì chỉ có bè lũ, bè bọn.., nghe...ghê ghê! Vậy đó. Ý ông bà nhắc nhở rằng. Bạn thì cần thiết lắm rồi. Nhưng coi chừng, nó hổng hẳn là bạn mà chỉ là bè thì cẩn thận. Bè thì kinh lắm. Bè là ăn theo. Là a dua đám đông. Là làm ăn. Là lợi ích... Rủi thằng (con) đó mà ta tưởng là bạn. Thổ lộ hết gan ruột. Đưa cho hết của cải. Chỉ cho đường làm ăn. Là rồi đời!...

Bởi vậy trong bạn bè. Bè rất nhiều hơn bạn. Để tìm ra một đúng bạn, khó khăn vô cùng. Nhất là ở thời buổi kim tiền, mạt pháp bây giờ, tìm ra một bạn đúng nghĩa lại càng khó hơn. Mà lại còn có bạn thâm giao, bạn tri kỷ nữa mới là mệt. Bạn thâm giao thì là bạn lâu năm. Còn tìm thấy được. Chứ bạn tri kỷ thì, đáy bể mò kim!...

Tôi là người quảng giao. Hay tình thiệt với bạn bè. Ai cũng bảo tôi sướng, nhiều bạn. Nhưng đường đời dài đi đến khi còn ngắn, mới thấy ra ồ, bạn đâu mất rồi, bạn ít rứa mà bè sao nhiều thế!...

Hồi xưa. Thấy bạn có vẻ không vui khi gặp, là về lòng băn khoăn. Khi bạn có cử chỉ không thân thiện với mình, là về buồn đến bỏ ăn. Chừ. Thấy nhiều quá. Đường trần dài quá nên những cái mặt nạ lộ dần ra. Khuôn mặt thật của những "bạn tưởng" hiện ra đúng bản lai diện mục. Rồi thì xa dần. Rồi thì mất. Nhưng, cứ như một định luật bảo toàn năng lượng vậy. Cái này mất đi thì cái khác bù vào. Mất cái ông thâm giao thì lại có ông cạn giao. Hồi xưa dễ buồn. Bây giờ dễ vui. Hồi xưa hay chấp cứ. Bây giờ nhẹ nhàng buông. Cứ thế cuộc đời vẫn đầy bạn. Đầy bè. Vẫn vui tươi, ấm áp...

Ông trời thương cho khi tuổi về già lòi ra những bè tưởng bạn, để cạn tình. Thì lại cho những người tưởng xa lắc, xa lơ thành những tri âm, thành những ông bạn già. Rồi tri kỷ với nhau để thành như bạn trẻ. Trẻ như Đỗ Hồng Ngọc nói trong " Già sao cho sướng". Như chị Tôn Nữ Hỷ Khương "Còn gặp nhau thì hãy cứ vui. Chuyện đời như nước chảy hoa trôi. Lợi danh như bóng mây chìm nổi. Chỉ có tình thương để lại đời"...

Sài gòn, 31.5.16
Nguyễn Quang Chơn
Kỷ niệm bữa trưa vui cùng vợ chồng thi sĩ Tôn Nữ Hỷ Khương và bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc



Wednesday, May 25, 2016

Lan man chuyện Tổng Thống Obama thăm Việt Nam



Ông chỉ có hơn hai ngày đến thăm Việt Nam. Chào xã giao và làm việc với bốn vị nguyên thủ xong, ông đi ăn tối ở một quán ăn bình dân. Ngày hôm sau ông nói chuyện với hơn một ngàn người về chuyến viếng thăm, về các quan điểm và tình cảm của ông đối với đất nước này rồi ông lên xe ra sân bay bay vào Sài gòn. Trên đường đi ông chống dù che mưa, ghé thăm nhà một người dân bình thường ven lộ. Ông hỏi thăm đời sống, chụp hình chung với họ... Tại SG, ông thắp hương một ngôi chùa cổ trước khi đi gặp gỡ các nhà lãnh đạo ở đó. Ông nói chuyện với những con người trẻ tuổi của một phong trào lập nghiệp ở khu vực được hình thành trên sáng kiến của ông... Rồi ông bay đi Nhật để hội đàm với 7 nước có nền kinh tế hùng mạnh nhất toàn cầu.... Chưa tròn 3 ngày với lịch trình kín mít, ông đã để lại cái gì cho đất nước Việt nam?...

Cái quà mà ông tặng chính là lệnh dỡ bỏ cấm vận hoàn toàn khi ông thay mặt chính phủ Mỹ tuyên bố VN được quyền mua vũ khí sát thương để bảo vệ tổ quốc mình. Ông còn hứa sẽ tặng một số thuyền để giám sát lãnh hải biển Đông. Và chắc còn nhiều thứ nữa ông tặng nhân dân Việt nam, được giữ kín trong các cuộc hội đàm...

Thế nhưng đối với tôi, đối với người dân Việt, cái mà ông Obama đem đến chính là phong cách của ông, con người của ông. Những người dân Việt nam từ Hà nội đến Sài gòn đã đứng đón ông từ sân bay trở về và tiễn ông đi dẫu khuya, dẫu mưa, dẫu nắng. Họ tự nguyện xếp hàng, cầm cờ hoa, băng rôn, hình ảnh. Họ đón ông như đón một người thân, một anh hùng của VN đi xa về. Không phải như những trường hợp chính phủ bắt người dân vẫy cờ đón nguyên thủ XHCN  ngày xưa, họ đón ông với một tình cảm chân thành tự nguyện với niềm tin, hy vọng...

Và sự thật như vậy. Bản thân con người ông cùng những lời nói của ông đã truyền cho người ta những niềm tin và hy vọng. Tôi có cảm tưởng những hình thức đón tiếp trang trọng của nhà nước, những chiếc áo vest và cà vạt cứng đơ khiến ông ngột ngạt. Ông có vẻ thích áo sơ mi, quần jeans hơn. Và thật vậy. Ông đi ăn tối tại một quán bình dân, ngồi trên một ghế nhựa không có lưng ghế. Ăn bún chả. Cầm chai bia nội địa uống ngon lành như...tôi hay ngồi với bạn bè. Rồi ông móc túi trả tiền. Rồi ông chào, chụp hình với mọi người, mua thêm vài xuất mang về rồi ra đi... Ôi, ông "đẹp" đến ngỡ ngàng. Ông là con người quyền lực nhất thế giới kia mà. Đại diện cho một nước Mỹ vĩ đại mà đi ăn bún chả bình dân, lại còn mua mấy suất đem về, lại tự rút ví trả tiền? Có phải ông diễn không? Có phải ông muốn tỏ ra muốn gần dân như thi thoảng một vài vị quan trong nước tôi vẫn làm để tự lăng xê mình? Không. Tôi thấy ông dung dị lắm và tôi biết trong nước ông ông cũng vậy. Ông thích...ăn hàng. Ông thích ăn bánh mì săng uýt và tôi cũng đã thấy những hình ảnh này của ông nhiều lần. Và, ẩm thực địa phương cũng chính là văn hoá địa phương. Ông ăn bún chả là ông đang thưởng thức văn hoá Hà nội đó chứ. Hãy nhìn những bước ông đi. Những cái bắt tay và cái nhìn thân thiện của ông với người dân. Hãy nhìn và so sánh cách ông cho cá ăn trong ao nước vườn ông Hồ cùng bà chủ tịch quốc hội nước tôi. Ông thả những nắm cám một cách nhẹ nhàng, rồi khi bước đi, ông quay mặt lại lưu luyến vẫy chào đàn cá đang đớp mồi. Ông chân thực và duyên dáng làm sao!...

Rồi bài phát biểu của ông giữa thủ đô Hà nội. Đây có phải là bài phát biểu chính trị của tổng thống một cường quốc lớn nhất thế giới không? Đúng. Bài phát biểu của một ông tổng thống thì phải ẩn chứa nhiều công hàm chính trị, mà sao tôi lại thấy như của một nhà văn hoá. Ông không răn đe ai, không dạy bảo ai. Ông nhắc lại cái tình của con người với con người. Ông lấy ngay câu thơ hàng ngàn năm trước của dân tộc VN để hàm chứa sự khẳng định và hứa hẹn rằng. Nước VN là để dân Việt ở. Không ai được quyền lấn áp hiếp đáp. Ông còn trích dẫn lời nhạc của người viết quốc ca VN, của nhạc sĩ phản chiến nổi tiếng, để nói với nhau rằng từ đây chúng ta đã rút bỏ hết mọi rào cản để yêu thương nhau, giúp đỡ nhau, nối lại một vòng tay lớn...

Ông nói hay quá. Ông nói nhẹ nhàng quá. Và một lần nữa tôi thấy ông đẹp. Ông đẹp khi ông chào mọi người và e rằng mọi người chưa tin những điều ông nói nên ông dùng đến một câu Kiều. Của tin có một chút này làm ghi! Trời. Trái tim tôi muốn bay ra khỏi lồng ngực khi ông kết thúc buổi nói chuyện. Bài nói thật sự bao trùm tất cả mọi vấn đề thời sự nóng bỏng mà tôi nghe chừng như lời tâm sự của một người bạn đến với một người bạn. Mong người bạn mạnh mẽ lên. Thức tỉnh lên. Tôi sẽ ở bên bạn. Tôi đã quên những gì bạn không tốt với tôi. Tôi với bạn hãy cùng làm một điều gì tốt đẹp cho loài người, cho thế giới. Bạn đừng sợ. Đã có tôi bên mình!

Ông Obama là thế đấy. Đặc biệt bên những doanh nhân trẻ ông lại càng trẻ trung. Ông từ một người diễn thuyết lại biến thành một MC để hoà quyện mọi người và cùng gởi đến giới trẻ, đến các doanh nhân VN những thông điệp chung cho tương lai sáng lạn ngày mai. Ông thật thông minh. Tự tin. Dí dỏm. Giữa đám đông. Trên diễn đàn. Ông tự cởi chiếc áo vest nặng nề nóng bức để thoải mái trò chuyện cùng giới trẻ trên các lĩnh vực, kinh doanh, văn hoá, công nghệ... Tôi thực sự ngỡ ngàng khi ông giỏi và trẻ đến không ngờ! Ôi bao giờ trên đất nước tôi xuất hiện một người lãnh đạo có nhân cách, có văn hoá, có tài, có tình, như ông?

Và rồi ông chia tay đất nước tôi. Người dân lại đổ ra đường xếp hàng dưới nắng vẫy cờ hoa tiễn đưa ông. Họ đã thật sự rất yêu mến ông, tin tưởng ông. Đó là cái lớn nhất mà ông đạt được trong chuyến công du này!

Tôi nhớ cách đây không lâu. Lãnh tụ một nước láng giềng thật lớn cũng qua thăm VN. Nhà nước tổ chức đón rước linh đình. Đại bác bắn chào ầm ầm. Rồi chui vào chỗ quan chức họp để phát biểu những điều to tác, hứa hẹn linh tinh rồi lầm lũi ra đi. Về lại quê nhà thì quên hết lời hứa hẹn. Mèo lại hoàn mèo. Trâu lại hoàn trâu! Ôi lãnh tụ! Có là lãnh tụ nào đi nữa thì trước hết phải là một con người. Phải học làm người. Với lương tâm. Văn hoá. Tài năng!...

Xin cám ơn ông. Ông Obama. Tôi kính mến, quí trọng và muốn được học tập ông...

ĐN, 25/5/16
Nguyễn Quang Chơn

Friday, May 13, 2016

Biển khóc

    (Xác tranh Đinh Trường Chinh)

Chiều nay biển lặng khóc thầm
Hoang vu bờ bãi sóng ngầm cuộn trong
Một đời biển vốn thong dong
Chừ đây thắc thỏm. máu loang bốn bề...

Cá cua nức nỡ ê hề
Nửa say nửa tỉnh nửa mê nửa tàn
Đáy sâu hoang phế ngỡ ngàng
San hô chết cứng. Ngút ngàn phù du...

Biển buồn ôm bước mộng du
Gởi vô tận. Đến ngàn thu. Nỗi hờn...
Biển xanh. Con sóng dập dờn
Đâu người muôn thuở chập chờn cùng ta
Sao người đem bãi tha ma
Lạnh lùng trao biển mù sa tiếng buồn?!...

Chiều nay biển lắng vó buông
Thuyền trơ bãi cạn. Lưới luồn gió trăng
Lặng lờ cá khóc đêm đen
Biển âm ỉ hỏi. Ươn hèn vì đâu?!

Sóng xanh nhiễm bạc mái đầu
Còn ru ai nữa. Nỗi sầu tịch liêu!
Ngư dân gác mái đìu hiu
Biển vô vọng với tiêu điều trần ai...

Buồn thay một kiếp nhạt phai
Khóc người phụ bạc. Ngày mai. Biển tàn!....

Nguyễn Quang Chơn

ĐN, 13.6.16, nhớ biển của tôi. Tặng hội biển BL








Sunday, May 8, 2016

Người về



Nhà người 60 Lê Lợi
Đường xưa như đợi. như chờ
Ngày mai người về quê mẹ
Biết còn có mộng. có mơ?

Biết còn lang thang góc phố
Chén chè thơm bến sông Hoài
Chùa Cầu có ai đứng đợi
Người đi dạo ấy. đã lâu?

Biết còn nhớ hẻm Sika
Bún bò, cơm gà rộn rã
Ăn vui. quên nỗi nhớ nhà?

Ngày mai người về phố cũ
Bụi viễn phương vương gót chân
Lòng người có còn lấn bấn
Cười vui mà lệ nuốt thầm?

Mẹ già lưng còng tóc bạc
Em gái dáng heo hắt trông
Gác nhỏ ọp ẹp chờ đợi
Người về. Người đi. Nhớ không...???

Chủ nhật, 8/5/16
NQC
Về H.A với Tâm, nhớ PD mai về Hội An giỗ cha, viết tặng

Monday, May 2, 2016

Buồn vui tháng năm


Lâu rồi mình ít vướng bận sự buồn. Thường an trú trong những niềm vui. Vui với đời. Với mình. Với gia đình. Bè bạn...

Đời, thì trăm ngàn lối. Lối nào vui thì mình tới,  chỗ tối thui thì mình tránh ra...

Với mình, thì như thế này vui rồi, chưa thấy đói khát, chưa thấy ốm đau, sáng tung tăng xuống biển lội bơi, chiều lang thang lên rừng "cuốc đất"... 

Gia đình thì niềm vui vô tận. Hai con đã học hành giỏi giang tới nơi tới chốn. Công việc ổn định, vững vàng. Vợ thì tấm lòng vô lượng... 

Bè bạn thì đủ loại, đủ bè. Cũng không phải không có kẻ ganh ghét tị hiềm, tìm cách hại mình, đã còn bon chen trong cõi ta bà thì sao tránh khỏi. Biết, thì tránh sang một bên. Sông chảy đường sông, suối trôi đường suối. An nhiên mà về biển, buồn giận làm chi! Một thằng làm mình buồn. Nhưng cả trăm thằng làm mình vui. Nên vứt, không lợn cợn so đo!...

Với xã hội thì mới hết quí một, công ty mình đã đủ doanh số của  năm. Các kỹ sư tất tả bận rộn, vào Nam ra Bắc. Không mừng vui mới lạ!...

Vậy mà tháng 5 năm nay mình lại buồn! Buồn vì cái biển miền Trung bị ô nhiễm nặng, cá chết phơi xác nơi nơi, biển vẫn bình yên mà đầy hiểm nguy ẩn nấp. Mình vốn yêu biển, biển ôm ấp mình cả chục năm nay. Bốn mùa mưa nắng. Cứ 4:00 sáng là ra biển. Đi bộ rồi bơi. Mình được anh em phong làm chủ tịch hội BL (bơi lội). Khoẻ và vui là chính. Vậy mà tuần trước mới đi xa về, háo hức ùm xuống biển. Tắm xong lên bờ mới biết cá chết đã lan đến biển quê hương, anh em phát hiện cá và mực chết. Mình hoảng hồn. Về thấy ngứa đầu và xốn mắt. Vậy là ngừng tắm, ngừng ăn thuỷ sản....

Mình vốn thích cá. Mùa nào cá nấy. Mình ở đây vui sướng với cá tươi quanh năm. Đâu cần cá tầm, cá mú đắt tiền. Cứ có mùa cá mới là ăn, cá nục, cá ngừ, cá thu, cá chuồn..., bây chừ phải vào siêu thị mua cá hộp. Làm sao khỏi buồn!

Biển vẫn chập chùng. Sóng vẫn lan man. Mình nhìn biển mà ứa nước mắt. Biển như đang quằn quại!...

Ôi. Bao giờ cho đến tháng 10! Bao giờ mình mới được trở lại tươi vui hồn nhiên với biển, với quê hương?!!!

Đà nẵng, May 3, 16

NQC