Thursday, August 29, 2013

NỢ VAY,

 

Vay em vay sut một đời,

Vay tiền vay bạc. Ai thời vay duyên!

Vay em cái nợ thuyền quyên,

Cái duyên con gái ước nguyền trúc mai.

 

Vay em vay mãi vay hoài,

Vay đôi mắt sáng. Tiếng cười lũ con.

Vay em giấc ngủ không tròn,

Dang tay ru giấc mơ ngoacho chồng.

 

Vay em cơm nước phập phồng,

Sáng mưa trưa nắng cõi lòng hắt heo.

Vay em. Con mắt trông theo,

Tóc mai hờ hững, trăng treo dáng người.

 

Vay em  úa héo nụ cười,

Ngàn năm nặng nợ một lời yêu em!

Vay em chín kiếp xa xăm,

Trời cao đất rộng dâu tằm nợ em.

 

Vay em mòn mỏi ngày đêm,

Tóc sương lả bóng. Môi mềm héo khô.

Vay em con sóng nhấp nhô,

Xô đời ta đến hư vô. Mệt nhoài!

 

Vay em vay mãi vay hoài.

Vay từ vô tận đến trời tử sinh!

Bao giờ khép ánh bình minh,

Thì ta trả nợ ân tình cho em!...

 

Tặng MT, PD

7.10.2012 – 29.8.2013,

NQC  

 


NỢ VAY,

 

Vay em vay sut một đời,

Vay tiền vay bạc. Ai thời vay duyên!

Vay em cái nợ thuyền quyên,

Cái duyên con gái ước nguyền trúc mai.

 

Vay em vay mãi vay hoài,

Vay đôi mắt sáng. Tiếng cười lũ con.

Vay em giấc ngủ không tròn,

Dang tay ru giấc mơ ngoacho chồng.

 

Vay em cơm nước phập phồng,

Sáng mưa trưa nắng cõi lòng hắt heo.

Vay em. Con mắt trông theo,

Tóc mai hờ hững, trăng treo dáng người.

 

Vay em  úa héo nụ cười,

Ngàn năm nặng nợ một lời yêu em!

Vay em chín kiếp xa xăm,

Trời cao đất rộng dâu tằm nợ em.

 

Vay em mòn mỏi ngày đêm,

Tóc sương lả bóng. Môi mềm héo khô.

Vay em con sóng nhấp nhô,

Xô đời ta đến hư vô. Mệt nhoài!

 

Vay em vay mãi vay hoài.

Vay từ vô tận đến trời tử sinh!

Bao giờ khép ánh bình minh,

Thì ta trả nợ ân tình cho em!...

 

Tặng MT, PD

7.10.2012 – 29.8.2013,

NQC  

 


Saturday, August 17, 2013

NHỚ BẠN TRẦN TRỌNG PHƯỚC,


Mi đi nhanh rứa Phước,
Răng không hẹn hò nhau?
Dẫu biết mi đi trước,
Bọn tau cũng theo sau!

Mà sao mi đi vội,
Mới đó còn hứa tau,
Mình có một chai rượu, 
Gặp nhau ta sẽ say!

Chừ mi đi tít tắp,
Tau lẫn thẩn nơi này,
Ly  rượu kia tau uống,
Giọt nào cho mi đây?

Sài gòn phố vẫn đông,
Bạn bè vẫn hội họp,
Đời vẫn cứ nhảy nhót,
Mà không mi. Buồn trông!

Thôi thì mi ở đó,
Anh em còn ở đây,
Cách nhau bờ sinh tử,
Thì nghĩa nhân vẫn đầy!

Mi đi là mi khoẻ,
Bọn tau tràn nhân gian,
Những nhọc nhằn thế sự,
Những bàng hoàng hoang mang!..

Thôi hẹn nhau Phước nhé,
Dẫu đứa trước thằng sau,
Thì mình vẫn lã lướt,
Những niềm vui ban đầu!

Như thuở trời đại học,
Cứ ngu ngơ hồn xanh,
Cứ gặp một ánh mắt,
Là thấy đời mông mênh!

Thôi mi ở đó hỉ,
Mấy thằng đang nói nhau,
Mai mốt Phước với Nhạn,
Sẽ đón mình lao xao!...

NQC, 16.8.13

Bạn bè MPC đang hội ở Cali chợt nhớ những đứa ra đi Trần Trọng Phước, Hồ Hữu Nhạn,

NHỚ BẠN TRẦN TRỌNG PHƯỚC,


Mi đi nhanh rứa Phước,
Răng không hẹn hò nhau?
Dẫu biết mi đi trước,
Bọn tau cũng theo sau!

Mà sao mi đi vội,
Mới đó còn hứa tau,
Mình có một chai rượu, 
Gặp nhau ta sẽ say!

Chừ mi đi tít tắp,
Tau lẫn thẩn nơi này,
Ly  rượu kia tau uống,
Giọt nào cho mi đây?

Sài gòn phố vẫn đông,
Bạn bè vẫn hội họp,
Đời vẫn cứ nhảy nhót,
Mà không mi. Buồn trông!

Thôi thì mi ở đó,
Anh em còn ở đây,
Cách nhau bờ sinh tử,
Thì nghĩa nhân vẫn đầy!

Mi đi là mi khoẻ,
Bọn tau tràn nhân gian,
Những nhọc nhằn thế sự,
Những bàng hoàng hoang mang!..

Thôi hẹn nhau Phước nhé,
Dẫu đứa trước thằng sau,
Thì mình vẫn lã lướt,
Những niềm vui ban đầu!

Như thuở trời đại học,
Cứ ngu ngơ hồn xanh,
Cứ gặp một ánh mắt,
Là thấy đời mông mênh!

Thôi mi ở đó hỉ,
Mấy thằng đang nói nhau,
Mai mốt Phước với Nhạn,
Sẽ đón mình lao xao!...

NQC, 16.8.13

Bạn bè MPC đang hội ở Cali chợt nhớ những đứa ra đi Trần Trọng Phước, Hồ Hữu Nhạn,

Friday, August 16, 2013

BỘC BẠCH TỬ SINH,

Đời người. Ai cũng có một lần ra đi vĩnh viễn. Mà cuộc đi ấy chính là cuộc trở về, trở về nơi khởi thuỷ của sinh và diệt...

Nhiều người không muốn ra đi dẫu cuộc sống tàn tệ đến thế nào. Họ bấu víu cuộc sống vì không muốn rời xa gia đình, con cái.
Nhiều người không muốn ra đi vì tiếc nuối một đời lợi danh, của cải, bạc tiền...

Nhiều người than khóc khi người thân ra đi. Họ lập đàn cầu kinh để linh hồn người thân được về cõi niết bàn, về chốn thiên đàng, về nơi cực lạc...

Họ đâu biết được rằng, thiên đàng hay địa ngục, cực lạc hay cùng khổ, duy nhất là những khái niệm chỉ có trên trần thế, trong mơ ước không cùng của mỗi con người!

Ta đang sống an vui trong vòng tay gia đình bè bạn. Ta đang hân hoan cùng những thành quả ta đem đến cho đời, đang chia sẻ niềm yêu thương đến những  người thân. Há ta không phải đang ở trên thiên đường sao?!

Sắp đi hết trọn đời người  lắm kẻ vẫn còn toan tính. Vẫn lập kế lập mưu. Đêm đêm giấc ngủ chập chờn, lương tâm day dứt. Quả là họ đang sống trong địa ngục chớ chi?!

Rồi đến một ngày ta sẽ cũng ra đi. Ta có thể bị một cơn bịnh kéo dài. Ta cũng có thể bất đắc kỳ tử trước lúc lâm chung không kịp một lời từ biệt. Nhưng dẫu với một trường hợp nào đi nữa thì sự ra đi đó cũng là niềm hạnh phúc. Bởi không ai có thể níu mãi sự trường sinh. Không ai có thể sống mãi với mình đồng da sắt. Thì bấu víu làm gì? Thì tiếc  rẻ làm chi?...

Ta khởi thuỷ là một con số không tròn trĩnh, là cát bụi hư vô!
Ta lớn lên và sống một vòng đời bởi qui luật vô hình của tạo hoá bắt con người phải ăn, phải thở, phải yêu ghét , phải  mưu sinh tồn tại.

Tiền bạc. Nhà cửa. Bè bạn. Gia đình được sinh ra từ đó và tất cả rồi cũng sẽ ra đi. Cái có đó sẽ mất đó. Rồi ta sẽ bước lên đường với tấm thân trống không ruổng  nát!

Ta một đời chân tình với gia đình,  bè bạn, anh em. Ta đam mê cuộc sống. Ta mưu sinh cho ta, cho người. Ta dâng tặng cho đời trái tim nhân ái. Ta gom góp với đời những trí huệ, tài hoa. Ta không cần người trả ơn. Ta cũng không oán người phản trắc. Đời cho ta cuộc sống đủ đầy, tấm thân vui khoẻ. Được sống chín mươi năm, bảy mươi năm hay bao mươi năm trong cõi đời này, ta nghĩ, cũng đã là quá đủ! 

Mà thiết tưởng tuổi đời có quan trọng gì đâu! Quan trọng là với bấy nhiêu tuổi sống ta đã làm được bao nhiêu cho đời?!

...

Không một tôn giáo nào có thể đưa con người vào cõi vĩnh hằng! Không một sự tụng niệm nào có thể đưa con người vào nơi siêu thoát!

Ta không tin một người đang sống có thể giúp đỡ linh hồn của một người đã chết!
Ta không tin một câu kinh tiếng kệ có thể giải toả mọi tội lỗi một con người!

Chỉ có ta mới có thể đưa ta vào cõi vĩnh hằng. Chỉ có ta mới có thể đưa ta vào nơi siêu thoát!

Vĩnh hằng! Đó chính là tâm hồn ta trong cõi sống. 
Siêu thoát! Đó chính là quan niệm sống chết của ta trong cuộc trần ai!

Sống. Đã  sống an vui. Thì chết. Cũng chẳng có chi lại phải buồn phiền!

Mà tại sao phải buồn phiền khi ta đã chu toàn trách nhiệm đời người, với gia đình, bạn bè, xã hội. Khi
những lừa lọc gian manh đến với ta, ta cũng bỏ qua. Những gian dối đê hèn đến với ta, ta cũng không lưu lại...?

Cuộc sống đẹp nhưng cũng chẳng có cái đẹp nào là vĩnh cữu. Vậy nếu phải chia tay cuộc sống này thì hà tất gì ta phải nuối tiếc?!

Ai cũng phải một lần ra đi tìm lại khởi nguồn. Vậy ta phải lấy làm vui khi ta đã đi suốt cuộc tồn sinh bằng lòng nhân ái. Khi ta đã dứt bỏ được những phiền toái mà ta sẽ gieo cho người thân nếu ta sống lất lây với cái tuổi trời bệnh tật, héo úa, già nua...

Hãy reo vui  niềm vui giải thoát. Hãy mỉm cười giã từ cuộc đời bằng  ánh mắt yêu thương...

Và vì vậy tại sao phải khóc thương ta? 
Tại sao  phải tụng niệm cho hồn ta siêu thoát? 

Mà siêu thoát về đâu? Tâm hồn ta đã từ lâu siêu thoát khi ta sống không sân hận. Khi ta đã xem lợi danh như bóng phù vân!

Tấm thân ta bây giờ vô nghĩa. Nó sẽ thối rữa hôi hám giòi bọ nên xin hãy đốt nó đi. Cho nó hoá thành tro. Hoà nó vào trong đất, trong nước, trong cỏ, trong cây hay giữ nó bên mình như một dấu tích kỷ niệm rằng, ta đã từng hiện hữu trên đời thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Như nhau hết. Tất cả là hư không!...

NQC, mùa Vu Lan 2013, 

Cảm từ đám tang thân mẫu Tạ long Đỉnh.

BỘC BẠCH TỬ SINH,

Đời người. Ai cũng có một lần ra đi vĩnh viễn. Mà cuộc đi ấy chính là cuộc trở về, trở về nơi khởi thuỷ của sinh và diệt...

Nhiều người không muốn ra đi dẫu cuộc sống tàn tệ đến thế nào. Họ bấu víu cuộc sống vì không muốn rời xa gia đình, con cái.
Nhiều người không muốn ra đi vì tiếc nuối một đời lợi danh, của cải, bạc tiền...

Nhiều người than khóc khi người thân ra đi. Họ lập đàn cầu kinh để linh hồn người thân được về cõi niết bàn, về chốn thiên đàng, về nơi cực lạc...

Họ đâu biết được rằng, thiên đàng hay địa ngục, cực lạc hay cùng khổ, duy nhất là những khái niệm chỉ có trên trần thế, trong mơ ước không cùng của mỗi con người!

Ta đang sống an vui trong vòng tay gia đình bè bạn. Ta đang hân hoan cùng những thành quả ta đem đến cho đời, đang chia sẻ niềm yêu thương đến những  người thân. Há ta không phải đang ở trên thiên đường sao?!

Sắp đi hết trọn đời người  lắm kẻ vẫn còn toan tính. Vẫn lập kế lập mưu. Đêm đêm giấc ngủ chập chờn, lương tâm day dứt. Quả là họ đang sống trong địa ngục chớ chi?!

Rồi đến một ngày ta sẽ cũng ra đi. Ta có thể bị một cơn bịnh kéo dài. Ta cũng có thể bất đắc kỳ tử trước lúc lâm chung không kịp một lời từ biệt. Nhưng dẫu với một trường hợp nào đi nữa thì sự ra đi đó cũng là niềm hạnh phúc. Bởi không ai có thể níu mãi sự trường sinh. Không ai có thể sống mãi với mình đồng da sắt. Thì bấu víu làm gì? Thì tiếc  rẻ làm chi?...

Ta khởi thuỷ là một con số không tròn trĩnh, là cát bụi hư vô!
Ta lớn lên và sống một vòng đời bởi qui luật vô hình của tạo hoá bắt con người phải ăn, phải thở, phải yêu ghét , phải  mưu sinh tồn tại.

Tiền bạc. Nhà cửa. Bè bạn. Gia đình được sinh ra từ đó và tất cả rồi cũng sẽ ra đi. Cái có đó sẽ mất đó. Rồi ta sẽ bước lên đường với tấm thân trống không ruổng  nát!

Ta một đời chân tình với gia đình,  bè bạn, anh em. Ta đam mê cuộc sống. Ta mưu sinh cho ta, cho người. Ta dâng tặng cho đời trái tim nhân ái. Ta gom góp với đời những trí huệ, tài hoa. Ta không cần người trả ơn. Ta cũng không oán người phản trắc. Đời cho ta cuộc sống đủ đầy, tấm thân vui khoẻ. Được sống chín mươi năm, bảy mươi năm hay bao mươi năm trong cõi đời này, ta nghĩ, cũng đã là quá đủ! 

Mà thiết tưởng tuổi đời có quan trọng gì đâu! Quan trọng là với bấy nhiêu tuổi sống ta đã làm được bao nhiêu cho đời?!

...

Không một tôn giáo nào có thể đưa con người vào cõi vĩnh hằng! Không một sự tụng niệm nào có thể đưa con người vào nơi siêu thoát!

Ta không tin một người đang sống có thể giúp đỡ linh hồn của một người đã chết!
Ta không tin một câu kinh tiếng kệ có thể giải toả mọi tội lỗi một con người!

Chỉ có ta mới có thể đưa ta vào cõi vĩnh hằng. Chỉ có ta mới có thể đưa ta vào nơi siêu thoát!

Vĩnh hằng! Đó chính là tâm hồn ta trong cõi sống. 
Siêu thoát! Đó chính là quan niệm sống chết của ta trong cuộc trần ai!

Sống. Đã  sống an vui. Thì chết. Cũng chẳng có chi lại phải buồn phiền!

Mà tại sao phải buồn phiền khi ta đã chu toàn trách nhiệm đời người, với gia đình, bạn bè, xã hội. Khi
những lừa lọc gian manh đến với ta, ta cũng bỏ qua. Những gian dối đê hèn đến với ta, ta cũng không lưu lại...?

Cuộc sống đẹp nhưng cũng chẳng có cái đẹp nào là vĩnh cữu. Vậy nếu phải chia tay cuộc sống này thì hà tất gì ta phải nuối tiếc?!

Ai cũng phải một lần ra đi tìm lại khởi nguồn. Vậy ta phải lấy làm vui khi ta đã đi suốt cuộc tồn sinh bằng lòng nhân ái. Khi ta đã dứt bỏ được những phiền toái mà ta sẽ gieo cho người thân nếu ta sống lất lây với cái tuổi trời bệnh tật, héo úa, già nua...

Hãy reo vui  niềm vui giải thoát. Hãy mỉm cười giã từ cuộc đời bằng  ánh mắt yêu thương...

Và vì vậy tại sao phải khóc thương ta? 
Tại sao  phải tụng niệm cho hồn ta siêu thoát? 

Mà siêu thoát về đâu? Tâm hồn ta đã từ lâu siêu thoát khi ta sống không sân hận. Khi ta đã xem lợi danh như bóng phù vân!

Tấm thân ta bây giờ vô nghĩa. Nó sẽ thối rữa hôi hám giòi bọ nên xin hãy đốt nó đi. Cho nó hoá thành tro. Hoà nó vào trong đất, trong nước, trong cỏ, trong cây hay giữ nó bên mình như một dấu tích kỷ niệm rằng, ta đã từng hiện hữu trên đời thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Như nhau hết. Tất cả là hư không!...

NQC, mùa Vu Lan 2013, 

Cảm từ đám tang thân mẫu Tạ long Đỉnh.

Thursday, August 8, 2013

CHÍNH DẮT CHÓ ĐI CHƠI,


Em dắt chó đi chơi,
Giữa đất trời phố rộng,
Gió cuối năm lồng lộng,
Lá bay đầy trời Đông!... 

Em dắt chó em cười,
Nụ vô vi bồ tát,
Em yêu đời ngơ ngác,
Như nước hồ tịnh tâm!

Em ôm chó vào lòng,
Hoa tâm em ngào ngạt,
Chữ tình dâng bát ngát,
Em vui đời hư vô...

Em chào anh hiền khô,
Em yêu đời phiền muộn,
Em nhắc anh trời lạnh,
Anh Mười mặc áo vô!...



Em nhắc anh mặc áo,
Trong khi em vô tư,
Với quần đùi áo ngắn,
Với cuộc đời vô ưu,

Em dắt chó dạo chơi,
Giữa phố phường đô hội,
Anh nhìn em bối rối,
Cuộc đời buồn hay vui?!
      
Em tôi em anh  ơi,
Anh chắp tay lạy Phật,
Muốn ôm em thật chặt,
Em bồ tát đời anh...!


NQC tặng em Chính 27/12/12

CHÍNH DẮT CHÓ ĐI CHƠI,


Em dắt chó đi chơi,
Giữa đất trời phố rộng,
Gió cuối năm lồng lộng,
Lá bay đầy trời Đông!... 

Em dắt chó em cười,
Nụ vô vi bồ tát,
Em yêu đời ngơ ngác,
Như nước hồ tịnh tâm!

Em ôm chó vào lòng,
Hoa tâm em ngào ngạt,
Chữ tình dâng bát ngát,
Em vui đời hư vô...

Em chào anh hiền khô,
Em yêu đời phiền muộn,
Em nhắc anh trời lạnh,
Anh Mười mặc áo vô!...



Em nhắc anh mặc áo,
Trong khi em vô tư,
Với quần đùi áo ngắn,
Với cuộc đời vô ưu,

Em dắt chó dạo chơi,
Giữa phố phường đô hội,
Anh nhìn em bối rối,
Cuộc đời buồn hay vui?!
      
Em tôi em anh  ơi,
Anh chắp tay lạy Phật,
Muốn ôm em thật chặt,
Em bồ tát đời anh...!


NQC tặng em Chính 27/12/12

Saturday, August 3, 2013

NHỚ TAM KỲ

Nếu ai hỏi tôi không gian nào tôi yêu quí nhất. Tôi sẽ không ngần ngại trả lời : thị trấn Tam kỳ của tuổi thơ và suốt thời trung học của tôi.

Tôi sinh ra ở nhà hộ sinh tư Bà Sâm. Tôi nghe chị tôi nói mẹ sinh tôi khó, bị băng huyết, không có sữa, phải gởi đi bú nhờ mẹ đứa bạn, sau này thành bạn thân tôi.

Ba tôi vất vả bương chải sinh nhai trên những chuyến xe Tam kỳ- Trà my- Tiên phước. Chị hai tôi vừa chăm một lũ em, vừa may vá thêm giúp mẹ ốm đau...

Chị kể, tôi ốm như con mắm, đen thui, biết thân biết phận,  con mắt mở to ( như cái chén!), nằm chơi tự thân suốt ngày!

Khi bắt đầu đi học, được bà chị thứ sáu dắt vào lớp vỡ lòng thì tôi thấy mình sướng lắm. Đã không thấy ba tôi vất vả mưu sinh, đã không thấy anh chị tôi nhọc nhằn cuộc sống...

Chị dắt tôi đi bộ lên trường tiểu học Tam kỳ. Mà không hiểu sao bây chừ tôi còn nhớ. Chị đưa tôi vào lớp, cái lớp cuối cùng của dãy hàng ngang, phía trước có cây bàng với bồn gốc được khoanh bằng mấy viên gạch đỏ lát xéo, rồi đứng ngoài cửa chờ xem tôi có chịu học không? Tôi bíu tay chị. Cô giáo dỗ vô trong. Tôi khóc ầm ỉ rồi tôi cũng nín. Không gian rộng với nhiều bạn bè khóc lóc làm tôi...vui với những bài tập viết đầu tiên...

Trường tiểu học Tam kỳ. Cái trường hiền hoà nhất trong các trường mà tôi biết. Vào cổng. Đi vào giữa cột cờ, hai bên là hai hàng dương liễu xanh xanh, cắt tỉa gọn gàng.  Phòng giám hiệu nhà trường phía bên tay trái. Dãy lớp học nằm ngang. Hai dãy đầu hồi nằm dọc. Bên tay phải là khoảng 4 phòng cho lớp nhứt, lớp nhì..

Phía bên trái của trường là khoảng đất trống và có "cái thành". Cái thành là chỗ chơi đùa của tôi giờ ra chơi ngoài đá kiện, đánh lộn, đuổi nhau...

Năm năm tiểu học với ngôi trường này mãi theo tôi cho đến bây giờ qua những giấc mộng bất chợt  với con đường đất nhỏ có lạch nước chảy ngang chỗ nhà thờ tin lành, với  không gian trước trường là kẽm gai đồn lính...mà tôi đã viết trong tạp văn Ký ức Tam kỳ...

Năm năm tiểu học với kỷ niệm những cuộc xô thành, với những bài văn được thầy Lễ khen, có con Bích Vân người Huế từ bé đã biết làm duyên (?), có thằng Phước vật nhau té bây chừ còn dấu sẹo...

Rồi trường trung học đệ nhất cấp  Trần cao Vân trên đường TCV, nhà tôi đi lại chừng 200 bước chân. Tôi đi bộ đi học với đồng phục áo trắng quần xanh, bảng tên xanh (so sánh với cấp ba bảng tên màu đỏ) đầy kiêu hãnh...

Trường tôi đẹp lắm với các thầy cô tuyệt vời. Thầy Tài hiệu trưởng thấp bé mà oai phong, có cô vợ đài các người Huế. Thầy Vàng giám thị người Quảng ngãi hiền lành, Cô Huệ với đôi mắt thật to rất đẹp. Thầy Huấn, thầy Bổn dạy sử cùng những bài giáo dục công dân để tôi biết mình yêu nước, mơ Quang Trung, Lê Lợi.., Cô Lan mảnh khảnh đã gieo vào tâm hồn mơ mộng của tôi những bài ca dao hôm qua tát nước đầu đình, trèo lên cây bưởi hái hoa.., những áng văn Thạch Lam, những bài thơ Quang Dũng..., để trái tim tôi đã biết nao nao trước một mái tóc dài, một vành nón nghiêng nghiêng...

Trường cấp ba TCV mới cứng đón chúng tôi niên khoá đầu tiên với thầy Hồng, thầy  Tro, thầy Mậu...

Tôi yêu TK như thế. Tôi yêu trường tôi như thế cho đến sau bảy lăm tất cả xáo trộn bát nháo làm tôi không còn trường cũ để về, lối cũ để thăm...

Trường xưa ngõ cũ chừ chỉ biết lục tìm trong ký ức...

...

Con sông TK vẫn chảy bình yên trong lắng sâu tâm hồn tôi với hoa sưa rực nắng. Những mái trường cổ tích vẫn dịu dàng đong đưa, những người bạn thân thương vẫn hò hẹn vui đùa, những thầy cô vẫn mong được một ngày tương ngộ...

Có lần một ĐN cuối tuần, mưa dầm dề hẩm hiu làm nhớ TK quay quay quắt quắt, tôi đã ôm đàn thốt lên bài Nhớ Tam Kỳ mà lần nào tập trung bạn TK tôi lại say sưa hát...

Nhớ Tam Kỳ,

Đôi khi chợt nhớ Tam kỳ,
Nhớ bún buổi sáng, nhớ mỳ buổi trưa,
Nhớ bè bạn, nhớ nắng mưa,
Nhớ cơm gà nay bà Ký, nhớ bún bò xưa bà Tề,

Nhớ Tam kỳ, nhớ não nề,
Nhớ ca, nhớ hát,  nhớ về nhớ nhau,
Nhớ TK nhớ bạc đầu,
Nhớ tràn ly rượu đắng, nhớ nhạt nhoà từng câu thơ...

Đôi khi chợt nhớ TK,
Nhớ vui buổi trước, nhớ buồn buổi sau,
Nhớ kỷ niệm, nhớ chiêm bao,
Nhớ em đi mãi mà sao chưa về,
Nhớ TK nhớ bộn bề,
Nhớ lên, nhớ xuống, nhớ về nhớ nhau,

Nhớ TK! nhớ TK!
Có câu thơ cũ, có gì mà nhớ ghê???

Nguyễn Quang Chơn, tháng 12/2012


NHỚ TAM KỲ

Nếu ai hỏi tôi không gian nào tôi yêu quí nhất. Tôi sẽ không ngần ngại trả lời : thị trấn Tam kỳ của tuổi thơ và suốt thời trung học của tôi.

Tôi sinh ra ở nhà hộ sinh tư Bà Sâm. Tôi nghe chị tôi nói mẹ sinh tôi khó, bị băng huyết, không có sữa, phải gởi đi bú nhờ mẹ đứa bạn, sau này thành bạn thân tôi.

Ba tôi vất vả bương chải sinh nhai trên những chuyến xe Tam kỳ- Trà my- Tiên phước. Chị hai tôi vừa chăm một lũ em, vừa may vá thêm giúp mẹ ốm đau...

Chị kể, tôi ốm như con mắm, đen thui, biết thân biết phận,  con mắt mở to ( như cái chén!), nằm chơi tự thân suốt ngày!

Khi bắt đầu đi học, được bà chị thứ sáu dắt vào lớp vỡ lòng thì tôi thấy mình sướng lắm. Đã không thấy ba tôi vất vả mưu sinh, đã không thấy anh chị tôi nhọc nhằn cuộc sống...

Chị dắt tôi đi bộ lên trường tiểu học Tam kỳ. Mà không hiểu sao bây chừ tôi còn nhớ. Chị đưa tôi vào lớp, cái lớp cuối cùng của dãy hàng ngang, phía trước có cây bàng với bồn gốc được khoanh bằng mấy viên gạch đỏ lát xéo, rồi đứng ngoài cửa chờ xem tôi có chịu học không? Tôi bíu tay chị. Cô giáo dỗ vô trong. Tôi khóc ầm ỉ rồi tôi cũng nín. Không gian rộng với nhiều bạn bè khóc lóc làm tôi...vui với những bài tập viết đầu tiên...

Trường tiểu học Tam kỳ. Cái trường hiền hoà nhất trong các trường mà tôi biết. Vào cổng. Đi vào giữa cột cờ, hai bên là hai hàng dương liễu xanh xanh, cắt tỉa gọn gàng.  Phòng giám hiệu nhà trường phía bên tay trái. Dãy lớp học nằm ngang. Hai dãy đầu hồi nằm dọc. Bên tay phải là khoảng 4 phòng cho lớp nhứt, lớp nhì..

Phía bên trái của trường là khoảng đất trống và có "cái thành". Cái thành là chỗ chơi đùa của tôi giờ ra chơi ngoài đá kiện, đánh lộn, đuổi nhau...

Năm năm tiểu học với ngôi trường này mãi theo tôi cho đến bây giờ qua những giấc mộng bất chợt  với con đường đất nhỏ có lạch nước chảy ngang chỗ nhà thờ tin lành, với  không gian trước trường là kẽm gai đồn lính...mà tôi đã viết trong tạp văn Ký ức Tam kỳ...

Năm năm tiểu học với kỷ niệm những cuộc xô thành, với những bài văn được thầy Lễ khen, có con Bích Vân người Huế từ bé đã biết làm duyên (?), có thằng Phước vật nhau té bây chừ còn dấu sẹo...

Rồi trường trung học đệ nhất cấp  Trần cao Vân trên đường TCV, nhà tôi đi lại chừng 200 bước chân. Tôi đi bộ đi học với đồng phục áo trắng quần xanh, bảng tên xanh (so sánh với cấp ba bảng tên màu đỏ) đầy kiêu hãnh...

Trường tôi đẹp lắm với các thầy cô tuyệt vời. Thầy Tài hiệu trưởng thấp bé mà oai phong, có cô vợ đài các người Huế. Thầy Vàng giám thị người Quảng ngãi hiền lành, Cô Huệ với đôi mắt thật to rất đẹp. Thầy Huấn, thầy Bổn dạy sử cùng những bài giáo dục công dân để tôi biết mình yêu nước, mơ Quang Trung, Lê Lợi.., Cô Lan mảnh khảnh đã gieo vào tâm hồn mơ mộng của tôi những bài ca dao hôm qua tát nước đầu đình, trèo lên cây bưởi hái hoa.., những áng văn Thạch Lam, những bài thơ Quang Dũng..., để trái tim tôi đã biết nao nao trước một mái tóc dài, một vành nón nghiêng nghiêng...

Trường cấp ba TCV mới cứng đón chúng tôi niên khoá đầu tiên với thầy Hồng, thầy  Tro, thầy Mậu...

Tôi yêu TK như thế. Tôi yêu trường tôi như thế cho đến sau bảy lăm tất cả xáo trộn bát nháo làm tôi không còn trường cũ để về, lối cũ để thăm...

Trường xưa ngõ cũ chừ chỉ biết lục tìm trong ký ức...

...

Con sông TK vẫn chảy bình yên trong lắng sâu tâm hồn tôi với hoa sưa rực nắng. Những mái trường cổ tích vẫn dịu dàng đong đưa, những người bạn thân thương vẫn hò hẹn vui đùa, những thầy cô vẫn mong được một ngày tương ngộ...

Có lần một ĐN cuối tuần, mưa dầm dề hẩm hiu làm nhớ TK quay quay quắt quắt, tôi đã ôm đàn thốt lên bài Nhớ Tam Kỳ mà lần nào tập trung bạn TK tôi lại say sưa hát...

Nhớ Tam Kỳ,

Đôi khi chợt nhớ Tam kỳ,
Nhớ bún buổi sáng, nhớ mỳ buổi trưa,
Nhớ bè bạn, nhớ nắng mưa,
Nhớ cơm gà nay bà Ký, nhớ bún bò xưa bà Tề,

Nhớ Tam kỳ, nhớ não nề,
Nhớ ca, nhớ hát,  nhớ về nhớ nhau,
Nhớ TK nhớ bạc đầu,
Nhớ tràn ly rượu đắng, nhớ nhạt nhoà từng câu thơ...

Đôi khi chợt nhớ TK,
Nhớ vui buổi trước, nhớ buồn buổi sau,
Nhớ kỷ niệm, nhớ chiêm bao,
Nhớ em đi mãi mà sao chưa về,
Nhớ TK nhớ bộn bề,
Nhớ lên, nhớ xuống, nhớ về nhớ nhau,

Nhớ TK! nhớ TK!
Có câu thơ cũ, có gì mà nhớ ghê???

Nguyễn Quang Chơn, tháng 12/2012


Góc trời trong nhà tôi,




Nhà tôi giữa phố. Chung quanh bịt bùng nhà cửa, ngựa xe...  Đi làm về thay áo quần là sà vào căn phòng ngủ. Nếu không  đọc sách, không xem TV thì cũng chả làm gì. Tôi thường thích nằm yên để lắng nghe trong tâm mình tiếng nói. Những đúng sai. Những ghét yêu. Những bè bạn...,trong ngày!

Tôi cũng thích mở tủ lạnh rót một ly rượu. Độc ẩm và suy nghĩ vẫn vơ. Thường là về những phù du đời người và thường là về những đứa con. Những đứa con hồn nhiên đang ở xa tít tắp. Đang bước vào đời...

Không gian nhỏ của căn phòng ngủ dường như đã đủ rộng cho tôi. Hoạ hoằn tôi mới bước lên phòng thờ, mới bước qua phòng vẽ...

Chợt một chiều cuối tuần đang một mình nghĩ ngợi mông lung. Tôi nghe tiếng đập cánh và tiếng chim tíu tít nơi cánh cửa mở ra hành lang tiếp giáp mặt đường. 
Tôi mở cửa. Một khoảng không vỡ oà trước mặt. Những ánh sáng trời ấm áp tràn vào. Một chú chim non đang loay quay tìm lối. Cây bàng nhà láng giềng dập dìu lá to mơn mởn. Cây xà cừ trước nhà vươn cao. Cành nhánh xôn xao. Tôi đặt chú chim bé bỏng trên tay. Chú lao xao cuống quýt. Tôi nghe trên nhánh xà cừ tiếng chim mẹ gọi con. Chú chim chợt như được tiếp thêm sinh khí, bay lên. Tôi thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản!...

Tôi nhìn góc trời qua khung cửa và chợt thấy những màu xanh! Bầu trời trong  vắt lấp lánh sau  những chùm lá. Tiếng chim rối rít gọi nhau. Ồ. Nơi ồn ào phố thị vẫn có góc dịu dàng. Ồ. Nơi cuộc trần ai ngột ngạt cũng có chỗ thảnh thơi...

Hạnh phúc. Phải chăng là sự cảm nhận của ta đâu đó. Hạnh phúc không nắm được trên tay mà hạnh phúc bàng bạc trong trái tim, trong tâm hồn, trong nhân ái của một con người...

Tôi chợt thấy yêu cái góc nhìn rất nhỏ từ căn phòng ngủ. Thấy yêu mảng màu xanh cây lá ngoài kia và chú chim bé bỏng....
Chim hãy về đây chơi trên hành lang nhà tôi bên phố. Cánh lá bàng, nhành xà cừ xin hãy cứ tươi xanh!...

NQC, chiều cuối tuần mông mênh 03/8/13

Góc trời trong nhà tôi,




Nhà tôi giữa phố. Chung quanh bịt bùng nhà cửa, ngựa xe...  Đi làm về thay áo quần là sà vào căn phòng ngủ. Nếu không  đọc sách, không xem TV thì cũng chả làm gì. Tôi thường thích nằm yên để lắng nghe trong tâm mình tiếng nói. Những đúng sai. Những ghét yêu. Những bè bạn...,trong ngày!

Tôi cũng thích mở tủ lạnh rót một ly rượu. Độc ẩm và suy nghĩ vẫn vơ. Thường là về những phù du đời người và thường là về những đứa con. Những đứa con hồn nhiên đang ở xa tít tắp. Đang bước vào đời...

Không gian nhỏ của căn phòng ngủ dường như đã đủ rộng cho tôi. Hoạ hoằn tôi mới bước lên phòng thờ, mới bước qua phòng vẽ...

Chợt một chiều cuối tuần đang một mình nghĩ ngợi mông lung. Tôi nghe tiếng đập cánh và tiếng chim tíu tít nơi cánh cửa mở ra hành lang tiếp giáp mặt đường. 
Tôi mở cửa. Một khoảng không vỡ oà trước mặt. Những ánh sáng trời ấm áp tràn vào. Một chú chim non đang loay quay tìm lối. Cây bàng nhà láng giềng dập dìu lá to mơn mởn. Cây xà cừ trước nhà vươn cao. Cành nhánh xôn xao. Tôi đặt chú chim bé bỏng trên tay. Chú lao xao cuống quýt. Tôi nghe trên nhánh xà cừ tiếng chim mẹ gọi con. Chú chim chợt như được tiếp thêm sinh khí, bay lên. Tôi thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản!...

Tôi nhìn góc trời qua khung cửa và chợt thấy những màu xanh! Bầu trời trong  vắt lấp lánh sau  những chùm lá. Tiếng chim rối rít gọi nhau. Ồ. Nơi ồn ào phố thị vẫn có góc dịu dàng. Ồ. Nơi cuộc trần ai ngột ngạt cũng có chỗ thảnh thơi...

Hạnh phúc. Phải chăng là sự cảm nhận của ta đâu đó. Hạnh phúc không nắm được trên tay mà hạnh phúc bàng bạc trong trái tim, trong tâm hồn, trong nhân ái của một con người...

Tôi chợt thấy yêu cái góc nhìn rất nhỏ từ căn phòng ngủ. Thấy yêu mảng màu xanh cây lá ngoài kia và chú chim bé bỏng....
Chim hãy về đây chơi trên hành lang nhà tôi bên phố. Cánh lá bàng, nhành xà cừ xin hãy cứ tươi xanh!...

NQC, chiều cuối tuần mông mênh 03/8/13