Friday, June 23, 2017

Nguyễn Quang Chơn

Tự vẽ NQC khi trái tim đập trở lại và về với trần gian 

Thursday, June 22, 2017

Trở lại trái tim

Hoa cẩm chướng. Sơn dầu trên canvas.          NQC

Vậy là sau 2 ngày nằm viện, bác sĩ cho tôi về nhà với lời dặn. "Chú phải hoàn toàn thư giãn, tĩnh dưỡng. Chỉ đi lại nhẹ nhàng trong nhà. Không gắng sức. Không chống tay phải (tay nội soi đặt stent). Không được xúc động. Không uống rượu bia. Không nghĩ ngợi nhiều. Cô đừng cho chú nghe phone, nói chuyện nhiều nhé!..." 

Trời đất. Vừa bước qua cuộc tử sinh. Chết khi đang sống. Bao nhiêu nghĩ suy về lẽ thường hằng, bao suy niệm về sự việc vừa trải nghiệm, bắt đừng suy nghĩ, thì làm răng? Với mình, thư giãn, là chơi thể thao, viết, vẽ, gặp bạn bè tếu táo và...nhậu. Chừ ông bác sĩ bắt làm ngược lại thì là căng thẳng chứ phải đâu thư giãn?

Thây kệ. Lén vợ typing (Tâm bảo, anh mà viết bài là em thu điện thoại). Bởi nghĩ cũng vui. Vui vì mình từng chết. Và muốn chia sẻ với người thân những cảm nhận khi đối diện với tử sinh. Và, muốn gởi sự cám ơn đến những bạn bè, anh em đã ân cần thăm viếng, sẻ chia...

Trước hết, mình muốn nói đến sự sắp xếp đâu đó của...ông trời. Đáng lẽ mình đi Mỹ ngày 7/6 và 21/6 mới về VN. Vé máy bay đã có. Chương trình đi đã được soạn đủ. Bạn bè đã chờ. Con cái đang mong...Đùng một cái, Tâm ôm bụng kêu nghe nhoi nhói ở trong, một hiện tượng tái phát bệnh viêm tuỵ hằng năm, mà lần đầu tiên 2015, nếu không có mình ở nhà thì chắc Tâm đã ra đi. Nên sợ, đành huỷ vé, bỏ chương trình!...

Tuần trước, vợ chồng người bạn ở Nghệ An mời về thăm quê. Tâm chưa biết vùng này nên cũng muốn đi. Mình cũng muốn nhân tiện xem thực địa bọn Formosa thế nào nên dự định thứ tư lái xe đi, chủ nhật về. Bỗng người bạn thân Tâm gởi tin mời đám cưới con trai. Vậy là hoãn cuộc đi để ở nhà dự đám cưới....

Chủ nhật 18/6, đám cưới tổ chức buổi trưa, trời nắng đổ lửa, nên một người bạn Tâm xin quá giang, mình đón bạn cùng đi. Lúc tiệc tan, người bạn bỗng dưng lại nhảy lên xe cô bạn khác. Và. Lúc ấy trái tim mình đang trở chứng. Rồi mọi việc diễn biến như mọi người đã biết trong thư trước. Mình đã được bệnh viện cứu sống khỏi cơn nhồi máu cơ tim, nhờ thời gian "4 phút vàng" quý báu kịp thời!...

Thử nghĩ, nếu mình đang ở Mỹ, đang nhậu, đang bay trên trời thì điều gì xảy ra? Nếu đi Nghệ An, chủ nhật đang trên đường lái xe về ĐN, điều gì xảy ra? Nếu mất 20' đưa người bạn về, rồi mới về nhà và đi cấp cứu, điều gì xảy ra? Chỉ một tích tắc mấy phút đồng hồ. Bác sĩ nói, nếu chú vào viện trễ khoảng mươi mười lăm phút, chúng cháu bó tay!...

Vậy sống chết có số. Và số đã được sắp xếp đến từng phút, từng giờ. Đúng không?

Và mấy phút trong cái chết ấy, xin được thưa rằng. Chẳng hề có linh hồn bay lên, chẳng có con đường sáng loà hay sâu hun hút, chẳng có ai dắt tay cầm đi..., như mọi người hay nói. Chết là hết. Là tịch mịch. Là hư không. Không biết chi hết. Đến khi sống. Mở mắt ra cũng đột ngột. Hư không. Không một cảm nhận gì mang về từ cõi chết. Cái sống hiển hiện như thị, con người lô nhô, tiếng khóc người thân văng vẳng!...

Bác sĩ bảo nếu chú vào trễ hơn, có cứu được chú thì cũng để lại những di chứng trên não, trên tim, đôi khi sống mà như chết, thà chết sướng hơn. Biết thế, nên ngay ngày hôm sau, mình đã vội ghi lại sự việc để gởi bạn bè, để post lên mạng, hầu bạn bè yên tâm, con cái phương xa không lo lắng, khi nghe tin lao xao, tam sao thất bổn..., và, lập tức, bị các thầy thuốc "nhắc nhở". BS ĐHNgọc gọi điện tức thì với Tâm. "Không biết Chơn có hư cấu không, chứ bệnh nặng vậy sao viết được chi tiết, đầy đủ vầy được, bảo Chơn phải nghỉ dưỡng". Mấy bác sĩ, y sĩ đang điều trị mình, đọc bài trên face book, vội khuyến cáo Tâm, "bệnh nhân đang giai đoạn điều trị tích cực, không được xúc động, gắng sức, viết lách, nói nhiều, không di chuyển. Chỉ nằm yên thư giãn, ăn, ngủ, tiêu, tiểu tại chỗ..."

Vậy là phone bị thu. Vậy là email bạn bè chỉ được đọc, không được trả lời. Phone gọi tới, Tâm nghe và báo lại. Anh ĐHNgọc gọi Tâm hoài nhắc nhở đủ thứ, lại email cho biết những lưu ý sau khi đặt stent. Anh NTNhân gọi nói với Tâm, trái tim Chơn nay đã có thêm platinium nên cứng rắn hơn, hết mềm yếu rồi, Tâm đừng lo lắng. Anh NLVỵ  và bạn bè từ Mỹ cũng gọi về... 

Hôm nay mình vẫn còn đi liêu xiêu. Nhưng chỗ đặt stent đã đỡ. Tâm đã giao điện thoại nhưng quản chặc như quản giáo trại giam quản tù nhân...

Tự thấy mình còn yếu nhưng trái tim dường như khoẻ hơn. Trước kia ngủ hay mơ, toàn mơ thấy những người chết và những người mình ít khi nghĩ về. Nay giấc ngủ rất ngon, không mộng mị... Không biết bao giờ mới có thể " trưa ấm trà, chiều chén rượu, chân tình vài kẻ bạn hiền. Sáng xuống biển, chiều lên rừng, rộn rã phường chơi mấy hội...."? (*)

Mạch vành đã thông suốt. Trái tim đã vui trở lại.... Các chiến hữu của tôi hãy chờ tôi nhé. Cuộc chơi còn dài lắm. Đời người chỉ một lần chết. Mà Chơn đây đã chết rồi. Không lo chi nữa!...
   
Nguyễn Quang Chơn
23.6.17
Để cám ơn các y bác sĩ khoa cấp cứu bệnh viện Hoàn Mỹ. Hai con Như Dũng và tất cả anh chị em bè bạn thân thương
Thư này thay cho trả lời email các anh chị, bạn bè đã gởi trong thời gian bệnh
(*) Học Uy Viễn. NQC

Sunday, June 18, 2017

Trái tim ngừng đập


Ngày chủ nhật, 18/6/17, là một ngày đặc biệt với tôi. Đó không phải là ngày father's day, mà là ngày kỷ niệm trái tim tôi đã một lần ngừng đập!...

Buổi sáng cà phê xong, tôi với Tâm về quê thắp hương bàn thờ ba mẹ. Nói thầm với ba lời chúc về ngày của cha. Rồi đi dự đám cưới con trai người bạn thân. Trong đám cưới nhiều người đề nghị tôi lên hát tặng một bài, và tôi hát bài Thoi Tơ của Đức Quỳnh. "Em lo gì trời gió, em lo gì trời mưa, em lo gì mùa hạ, em tiếc gì mùa thu. Em cứ yêu đời đi..." Rồi tiệc tan. Tôi bỗng thấy ngực mình thật nặng. Cứng ngắt và khó thở. Tôi lái xe chầm chậm về nhà. Vẫn thế. Ngực mỗi ngày mỗi nặng hơn, mồ hôi vả ra như tắm. Tôi biết mình đang bị vấn đề về tim. Nói với Tâm. Đưa anh đi cấp cứu. Anh sắp tắt thở rồi...

Ở phòng cấp cứu. Các bác sĩ nhanh chóng đo huyết áp, đo điện tâm đồ. Một y sĩ nói tôi nắm tay lại để anh tìm veine. Và từ đó tôi không biết gì. Khi tôi mở mắt. Thấy lô nhô những tấm áo blue. Và nghe tiếng Tâm đang khóc ngoài kia. Phía dưới chân ướt nước tiểu của tôi. Vị bác sĩ vui mừng. Qua rồi! Tôi ngước nhìn hỏi. Chú đang ở đâu? Chú đang phòng cấp cứu. Chú vừa chết xong phải không con. Dạ. Mà chừ thì chú sống rồi. Rồi họ gọi Tâm vào. Gương mặt Tâm chưa hết vẻ kinh hoàng...

Bác sĩ kể lại. Khi đang tìm veine thì chú bỗng xoè tay ra. Thở dốc. Rồi lịm im. Điện tâm đồ của chú chạy đường ngang. Vạch mi mắt. Chú đã đứng tròng. Chúng con phải hô 
hấp, sốc tim mà không được, phải sốc điện. Lần sốc thứ nhất không xong. Lần thứ ba thì tim chú đập lại. Thời gian khoảng bao lâu vậy con? Dạ, khoảng 3,4 phút. Vậy là chú đã chết 3,4 phút. Dạ, mà chừ chú sống rồi. Nếu chú vào viện trễ khoảng 15' chắc không cứu được chú đâu!

Hay thật. Vậy là mình cũng đã được chết. Cái chết thật nhẹ nhàng và chẳng có ý niệm gì. Có biết gì đâu! Té ra tử, sinh cũng dễ mà cũng khó!...

Bác sĩ tiếp tục đẩy tôi vào phòng chụp và đặt động mạch vành. Họ gây tê nơi cổ tay, luồn ống vào động mạch tay và bơm thuốc cản quang, rồi chụp động mạch vành. Có hai cái động mạch chính. Cái phía phải thì no tròn ngon lành. Cái phía trái thì một đoạn teo như sợi chỉ. Bác sĩ bảo phải đặt một stent chổ này. Nếu không chỉ một xúc động nhỏ chú có thể ra đi...

Bằng những thao tác thật chuyên nghiệp, tài tình. Khoảng 30' sau, một đoạn stent bằng platinum kích cỡ 3x16 mm đã được nong vào chỗ hẹp. Hình ảnh của hai động mạch đã được đẹp đẽ, thong dong. Tôi được đẩy vào phòng chăm sóc bệnh nặng. Lúc này cái ngực đã hết nặng thì hạ bộ bị căng cứng do căng nước không tiểu được. Lại khổ. Bể bọng đái như chơi! Bác sĩ cho đặt ống xông tiểu, dị òm. Nói với mấy cháu y tá. Trên sáu mươi rồi mà còn chưa biết đái. Khổ chưa!

Lại nhớ anh ĐHN kể chuyện trần truồng như đứa trẻ sau cơn tai biến. Lại nhớ chuyện anh ĐC nằm nhìn những giọt chemo mà viết những bài nhìn lên kệ sách 1...5....

Và vui. Nói với Tâm. Chết sướng lắm. Chẳng biết gì. Tâm bảo thấy tâm đồ anh nằm ngang và các y bác sĩ tập trung, kéo em ra ngoài, em biết nguy hiểm nên khóc quá chừng. Hi hi. Anh bị vậy là đúng rồi. Thượng đế phải công bằng. Ai có thể cho phép tôi vượt qua cái đau, chỉ sinh rồi tử! Ai như tôi ở tuổi U70 mà còn bơi 500 mét, còn chơi thể thao cùng bọn thanh niên, còn uống rượu bia chấp hết bọn trẻ. Ai cho phép trái tim anh hừng hực thế. Ngạo mạn thế! Vậy là bục, nằm đấy nhé anh bạn già. Bớt "trẻ trung" lại đi. Hãy đọc lại sách vở. Nhớ sống theo tuổi heo may!...

Ngoài trời còn nắng lắm. Mấy người bạn trẻ ở SG vẫn y cuộc hẹn sẽ ra chơi cuối tuần. Golf và nhậu. Thôi, hẹn bạn vài tháng nữa, khi trái tim tôi đã ổn. Đã biết đập nhịp bình thường!...

Nguyễn Quang Chơn
19/6/17
Cám ơn các bác sỹ, y sỹ khoa cấp cứu bệnh viện Hoàn Mỹ ĐN

Wednesday, June 14, 2017

Thursday, June 8, 2017

Nhậu trên bán đảo Sơn Trà

Đà Nẵng mấy tuần qua nóng. Nóng ghê, đổ lửa...

Và ĐN cũng nóng với câu chuyện Sơn Trà. Cần vài ngàn phòng cho du lịch hay giữ nguyên hiện trạng để bảo tồn thiên nhiên, để giữ lá phổi điều hoà của thành phố???

Nóng!...

ĐN với tôi là quê nhà thân thương, mấy ông quan cãi nhau nổ lửa về Sơn Trà cũng là bạn bè thân quen....

Hơn 20 năm trước. Đà nẵng nhếch nhác, lộn xộn và dơ bẩn. Sau đó thì đã phát triển rất nhanh, đẹp, xứng đáng là nơi để đến cho du khách, cho nhà đầu tư nhờ sự thông thoáng, an ninh, đẹp đẽ.... 

Nhanh thì tốt, nhưng "dục tốc" cũng sẽ có những cái " bất đạt", tránh làm sao được. Sơn Trà đã được giới lãnh đạo cũ quy hoạch từ 2012. Đã lô nhô bao dự án bạt núi, phá rừng làm du lịch. Nhỏ to, bầy hầy, đẹp xấu..., đều có cả. Và, còn mấy chục dự án khác trùm mền vì kinh tế đi xuống, nay mới có điều kiện tái khởi động. Thì, um sùm, ồn ào. Trên mạng xã hội bê nguyên hình ảnh ST bị bê tông hoá do người anh cô vợ bé ông chủ tịch thi công (?). Rồi tâm thư gởi thủ tướng của ông chủ tịch hiệp hội du lịch xin giữ ST nguyên vẹn. Hàng chục hội nghị, toạ đàm về bán đảo ST. Ông Phó Thủ tướng nhân về ĐN công tác, không nói không rằng, vác ba lô một mình đi thực địa ( một mình mà cũng được chụp hình đưa lên báo) Ồn ào quá, khó giải quyết quá, ông bảo giao 3 tháng, ĐN phải trả lời! Họp hội đồng nhân dân thành phố, ông bí thư trẻ bảo. Qui hoạch Sơn Trà đã có từ 2012. Lúc đó ai cũng im re, răng chừ lại um sùm!?!... Chưa hết. Mời nhau ra Hà nội toạ đàm về ST xong. Ông thứ trưởng "văn thể du" ra công văn đòi kiểm điểm ông chủ tịch hiệp hội du lịch ĐN vì đã phát ngôn sai quan điểm. Hai ngày sau lại chính ông xin lỗi, gởi công văn rút lại quyết định này, đổ lỗi, vì lính tráng tham mưu thảo công văn sai, không đúng...ý PTT!...

Hết biết cho các quan cai trị nước nhà, cho những người quản lý văn hoá, du lịch. Mới ông cục trưởng "cấm và cho" câu chuyện hát hò. Chừ đến ông thứ trưởng "ra và rút" tự do ngôn luận!...

Thưa các anh, biết sao được thời thế, biết sao được lòng người? Trước, ĐN như cái lỗ mũi cáu bẩn. Có người dọn sạch, mở mang. Sẵn đà, họ mở đường lên Bà nà, lên Sơn trà, lấy đất kinh doanh du lịch thì cũng đúng thôi. Lòng người đang ngất ngây, ngưỡng mộ, có ai để ý đến môi trường, với lá phổi, lá gan làm chi... Mười năm sau thiên hạ phồn vinh. Biển đồng núi đồi đã đủ. Phá rừng, phá chỗ ở mấy con vọc chà vá tóc bạc chân nâu làm chi nữa. Cứ thế mà lùm sùm. Cứ vậy mà ồn ào...

...

Hôm nay, ông bạn già tôi bảo. Lên Sơn trà uống rượu không? Có thằng gần nhà mở trang trại, chăn nuôi heo gà sạch trên đó. Lên chơi?

Và tôi lên chơi. Sơn Trà thật đẹp trong cái nắng chói chang đầu hạ. Một bên xanh của rừng. Một bên xanh của biển. Men theo một con suối nhỏ, chúng tôi leo bộ lên rừng. Một vách nhà nho nhỏ như lều trại với mít, đu đủ, xoài, chen trong những cây rừng..., một trại chăn nuôi với khoảng chục con heo mọi và vài chục con gà. Một lò nấu rượu nho nhỏ. Điện từ thành phố. Nước từ suối trên nguồn. Ông bạn giáo viên người xứ Nghệ, chừ như một nông dân thứ thiệt, khoe với tôi những thành quả anh gây dựng được, tôi nhìn anh, thấy anh như...Robinson một mình trên hoang đảo quá!...

Một con gà luộc thiệt ngon, tự xé, chấm muối tiêu với lá chanh trong vườn, nhâm nhi ly rượu gạo thơm lừng, ngọt ngào trong cổ họng. Gió thổi qua những tàng lá bập bùng. Ông bạn Robinson vẫn mở đĩa hát từ lúc chúng tôi chưa lên với những bài bolero mùi mẫn... 

Tôi uống rượu nhiều, ngà ngà. Nằm trên võng đu đưa, bình yên. Nhìn tàn cây cổ thụ lâu năm rủ bóng chập chờn với gió. Tôi hỏi ông bạn. Ở đây có khỉ không? Ối chào, nhiều lắm. Và sóc, chồn nữa. Khỉ kéo về cả đàn, chọc phá tôi và lũ chó giữ nhà. Cây trái ở đây phải bọc lại kỹ càng chứ không chúng vặt hết. Rau trồng muốn giữ được cũng rất khó trừ những loài rau các anh chị (khỉ,sóc...) không ăn được. Tôi phải làm rào lưới bảo vệ mà có được đâu, có hôm, bắt được cả một con trăn to. Thôi thì vốn mê rừng núi, bỏ công lên đây trồng trọt khai hoang, được chi hay nấy, vui là chính!...

Sơn trà đẹp thật. Tôi nhớ ngày xưa theo mấy ông anh sĩ quan VNCH đi cano ra bãi biển Sơn Trà, bây chừ là KS Intercontinental nổi tiếng. Bãi đẹp như cõi thần tiên. Cát trắng mịn màng thoi thỏi, sóng vỗ êm ái nhẹ nhàng. Không gian mênh mông chỉ có những sĩ quan Mỹ, Việt, những giai nhân tuyệt sắc, với rừng, với biển, và...tôi!...

Lại nhớ ngày xưa khi làm ở Cảng ĐN, phụ trách các phao đăng tiêu và đèn hải đăng. Mỗi tháng tôi đi tàu vòng qua hòn Nghê lên núi Sơn Trà. Thật hoang sơ, tĩnh mịch. Anh Sáu, người miền Tây lưu lạc, trực giữ ngọn hải đăng, đúng là Robinson trên bán đảo, đón tôi, luôn có thịt khỉ, cao trăn, thịt mang, thịt rắn khô, rượu dầm, mỗi lần đi "công tác" là mất hơn nửa ngày với bao "chiến lợi phẩm"...

Bây giờ xe chạy một vèo gần hết bán đảo. Bãi Bụt ngày xưa là một cái am nho nhỏ thờ Phật, hiện đã thành một điểm du lịch với chùa lớn, chùa nhỏ dọc ngang, tượng Phật bà to lớn uy nghi, người, xe, nườm nượp!...

Tôi nằm lim dim. Đã giữa trưa mà Sơn Trà vẫn không cho tôi thấy nắng. Gió lùa qua bóng lá thì thầm, tiếng suối đổ rì rầm. Tôi mơ một giấc mơ ngon...

Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì. Sơn Trà ơi. Làm sao đừng nóng !?!?!...

Nguyễn Quang Chơn
08.6.17
Tặng 9 Nghệ và Trưng






Vẽ 9 Nghệ bằng than củi trên nắp thùng xốp