Friday, January 30, 2015

NĂM ẤT MÙI NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI TUỔI ẤT MÙI


Còn mấy ngày nữa là ông 60 rồi đấy. Nếu phải qua đời thì trên cáo phó được ghi thêm một tuổi : thọ 61 (theo tuổi ta). Vậy là ông thọ rồi! Hồi xưa thì là đại thọ, vì như vua Đồng Khánh, 40 tuổi đã tổ chức tiệc mừng tứ tuần đại khánh. Sống được đến 40 ổng đã mừng húm lên rồi, huống chi ông, 60,61!...

Vậy ông có suy nghĩ chi không khi ông đã đi hết cuộc đời? ( bởi theo qui ước đời người chỉ 60 năm ). 

Tôi thấy ông còn máu me lắm nên chắc ông không để ý đến thời gian. Tôi thấy ông còn khoẻ mạnh lắm nên chắc ông không chạnh lòng trước bệnh tật. 

Giả sử một chủ nhật nào. Giã từ những ồn ào phố hội. Những khói bụi ngựa xe. Những rập rình thương trường. Ông tìm cách gặp một số bạn bè cùng học ngày xưa, cùng trèo cây hái trái, cùng câu cá, bắn chim..., hỏi thử còn được mấy thằng. Mấy thằng nghe phone tiếp chuyện ông. Mấy thằng đang bệnh ngật ngừ vợ phải trả lời giùm. Mấy thằng đang tiêu diêu đâu đó, phone ò í e..., thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được...

Bữa mô ông bỏ mấy hội họp tiệc tùng. Thử vào thăm bệnh viện hoặc nhà dưỡng lão. Trăm phần trăm những cụ già đang trở trăn ở đó, hơn phân nửa là tuổi Ất Mùi của ông. Để ông thấy mình rất còn may mắn. Để làm chi. Để thức tỉnh lại mình khỏi những đắm say hỉ nộ ái ố tham dục mà sửa chính mình!

Rảnh ông cũng nên đi thăm khám sức khoẻ coi thử ra sao. Cái con K hay núp đâu đó như bọn khủng bố IS. Đùng một cái chúng ra tay, chẵng biết đâu mà lường! Chúng mà chơi vào gan, vào phổi thì bao của nả ông dành dụm lâu ni cũng vất. Biệt thự đất đai ông ở cũng như không. Mấy tất đất ngoài rìa thành phố hoặc cái hủ sành ghi tên ông mới là của ông thật sự!..

Tôi thấy ông chẳng màng thể dục thể thao gì sất. Chỉ thích yến, sâm, bò úc, bò âu. Ông nghĩ chúng giúp ông sức khoẻ vĩnh cữu là ông sai rồi đó. Hãy bỏ bớt điều hoà máy lạnh mà ra với những môi trường tự nhiên trong lành. Với thiên nhiên hiền hoà. Với nắng và gió thân thiện, và, chọn cho mình môn thể thao thích hợp nhẹ nhàng. Đừng sợ tốn tiền. Vì cái thân ông mà quỵ xuống thì dẫu có sâm nhung yến huyết, ông nuốt cũng không nỗi, dẫu tiền ông trữ còn nhiều hơn quân Nguyên cũng thành vô dụng!...

Mà muốn được an cái thân thì hãy gắng làm cho lạc cái tâm trước đã. Cái này khó lắm à nghe. Tôi thấy ông còn hăng say thời cuộc lắm. Còn muốn đánh dập đầu thằng này. Muốn thâu tóm thằng kia. Muốn mở mang tiền đồ bao la cho con cái...  Thì khó. Ông phải thấy là ông được trời thương cho quá lắm thứ rồi. Chừ nên dừng lại. Nhìn đời bằng sự vị tha, nhân ái. Hơn thua chi nữa ông. Thêm chút kim ngân danh lợi thì cũng thế thôi. Con có đường con. Cái có đường cái. Ông mà bước qua được những vấn vương đó thì cái tâm ông mới hết xao động. Mới LẠC. Thì ông mới ăn ngon. Mới ngủ yên. Tấm thân tứ đại của ông bấy giờ mới có thể được AN!

Vậy nhé người tuổi Ất Mùi!

Tết Ất Mùi, tháng 2,2015
NQC

Wednesday, January 28, 2015

GOLF LÀ NGƯỜI TÌNH?


Tôi có người bạn trẻ golfer tên Chung. Chung là một người có năng khiếu và đam mê golf. Mới chơi có hơn một năm mà đã đạt handicap 10. Có hôm chơi tốt chỉ dương 5 gậy. 

Một chiều muộn, tôi và Chung lang thang trên sân Mongomerie Links Đà Nẵng. Start từ lỗ số 10. Chung par. Lỗ số 11, Chung cũng par. Rải bước trên fairway lỗ số 12 tôi bảo. Anh mê golf. Đối với anh. Golf vừa là một người thầy, vừa là một người bạn tri kỷ. Anh đã viết điều này gởi đăng trên báo. Chung nói. Với em, golf là người tình! Tôi cười, một người tình đỏng đảnh. Chung cãi. Không, một người tình thuỷ chung!...

Đến lỗ thứ 15. Phía bên trái là hố nước dài kéo đến tận green, bên phải là bunker và rừng cây. Chung dùng gậy gỗ phát bóng. Bóng bay lệch hướng sang trái vào nước. Chung bực, phát quả thứ hai..., cũng vào nước. Tôi cười. Em chăm chút hết mình vậy mà người tình em cũng đã phụ bạc, ngoại tình...

Chung không nói không rằng. Đến hố 17. Bên phải là rừng cây rậm rạp. Bên trái là nước. Cú driver của Chung đi rất mạnh, đẹp, nhưng chệch hướng, phi thẳng vào rừng. Tôi lại cười. Người tình em lại ngoại tình, buồn thật! Hố này Chung bể nặng...

Sang hố 18. Par 5. Chung phát bóng giữa fairway, gần 250 yards. Second shot đi xa thẳng tắp, chỉ còn khoảng 100 yards tới hố. Chung đưa bóng lên green gọn gàng, ôm cờ. Dĩ nhiên Chung được birdie. Ôm tôi, Chung cười sung sướng. Đó anh thấy chưa? Golf vẫn là người tình chung thuỷ của em. Nàng vẫn đem cho em những hạnh phúc bất ngờ. Lát nãy. Chẳng qua là những hờn ghen, nũng nịu, chuyện rất thường của những kẻ yêu nhau. Nàng đâu có phụ tình. Đâu có bội bạc em. Anh thấy đó!...

Chiều xuống rồi. Chung chia tay người tình. Tôi chia tay người thầy, người bạn. Nhớ lại trận golf, lòng lâng lâng...

Đà nẵng, 28.1.15
Thân tặng Trịnh Hữu Chung

NQC

Monday, January 26, 2015

GẶP NGƯỜI TRÊN BLOG


Mở trang Trần Thị Nguyệt Mai
Thấy ngay hình anh Cường, anh Châu ngày chủ nhật
Trước những nụ hoa hồng
Giống cây cao to, hoa lớn, trồng nhiều trước sân nhà anh PTC
Chắc các anh sắp sửa kéo đi đâu
Chắc Litle Sài gòn rồi Starbucks
Chắc sẽ có Nguyễn Mạnh Hùng, Như Hạnh
Hay có thêm Nguyễn Minh Nữu, Phạm Cao Hoàng?...

Nhìn anh Châu mập hơn ngày về Đà nẵng
Còn anh Cường thì gầy và có vẻ mệt
( hay là mình cứ tưởng tượng ra)
Đọc thêm đoạn ghi bên dưới
Mừng anh Châu mới ra sách mới
"Lời tỏ tình". Anh tỏ cho ai?
Chắc sẽ nói Dũng ngày mai
Phone lên xin anh một cuốn
Nhớ Tâm khóc khi khép lại " buổi chiều ở thị trấn Sông Pha"...

Hôm nay Việt nam sáng thứ ba
Virginia chiều tối thứ hai, các anh chắc đang trong phòng đóng chặc
Vì nghe tin cơn bão tuyết đang tràn qua nước Mỹ, vùng Đông Bắc...

Thôi thế cũng là vui rồi
Khi gặp các anh trên blog
Và cám ơn TTNM
Người bạn hiền dễ mến
Quí bạn bè và yêu văn học
Đã cho mình gặp các anh hôm nay...

Mong anh Châu tiếp tục tỏ tình
Mong anh Cường khoẻ hơn và vẽ
Dẫu mùa xuân tuyết còn rơi ở Virginia...
Cho Chơn gởi lời thăm cánh rừng Burke có những chú quạ đen, những con sóc và gia đình nai
Thăm chị Nhung, Châu và Chinh luôn khoẻ...

NQC


Friday, January 23, 2015

TẤT NIÊN Ở SÀI GÒN


Loáng một cái. Nhìn lịch chỉ còn đúng  một tháng nữa là Tết. Một lô giấy mời vào SG, HN, ĐN, dự tiệc tất niên...Nói với BGĐ PKH. Thôi, có lẽ chúng ta tổ chức tất niên chi nhánh Sài gòn sớm một chút, rồi sẽ tất niên Hà nội, rồi, cuối cùng về Đà nẵng...

Và, tôi vào SG. Đêm tất niên của công ty với những khách mời mà như những người thân thương gặp nhau nói chuyện cuộc đời. Như những người bạn gặp nhau để men say giải toả hết những gì còn đọng nặng lòng của một năm qua...

Rồi vui. Rồi say...  Mà, sao cứ say mãi những ngày cuối năm Giáp Ngọ giữa Sài gòn ?!!!

Chẳng biết vì sao lại say! Vì một thằng bạn thân thương ghé lại, uống một ly bia mà tay cứ vuốt ngực trái, phía trái tim. Nói đang phải uống viên trợ tim khi đến với ông? Vì thằng bạn nghĩa tình vừa đưa vợ đến bệnh viện đã chạy vội đến cụng vài ly cuối năm. Vì thằng đang dạy ở trường đại học xa lắc chạy đến chẳng nói năng gì chỉ bảo thôi bọn mình chừ đừng chấp nữa, hãy buông???...

Vì một góc phố ồn ào quen thuộc của một quán ngày xưa nghèo mà bây chừ đông vui? Vì những dòng ngựa xe xuôi ngược trên đời? Những con người đang tất bật trong tháng chạp, kiếm một chút tiền chuẩn bị về quê? Hay vì một thằng bạn đã ra đi và một thằng sắp mất? Hay vì mình. Đang chan hoà trong những cái mông lung cuối năm của đất trời. Của xa vắng, nhớ thương và những lăn tăn bên bờ dốc cuộc đời???

Đêm Sài gòn ở vùng đất mới còn có tiếng dế kêu. Tiếng côn trùng rền rĩ. Có con tắc kè ở đâu lạc lối kêu vang... Tôi rót ly rượu nói với Sài gòn. Thôi chào nhé. Một năm mới Ất Mùi đẹp đẽ hơn sẽ đến với người!..

Sài gòn, mồng 4 tháng chạp Giáp Ngọ
NQC

Tuesday, January 20, 2015

PHƯỚC KHÙNG MÀ ĐÂU CÓ KHÙNG


Tôi gặp MPK một sáng mù sương Đà Lạt, khi hắn bước vào quán cà phê Tùng với tóc râu ngổn ngang, áo xống xềnh xoàng,  nét hoang đàng, nụ cười ấm...

Hắn. Anh em giới thiệu, là Micheal Phước, giang hồ gọi là Phước khùng, kỳ nhân Đà lạt, nhiếp ảnh gia, kẻ bộ hành lang thang...

Bởi, Phước như từ trên núi cao bước xuống với khuôn mặt của người bản tộc, râu tóc loà xoà, dây nhợ lỏng chỏng, phục y bụi đời. Trời Đà Lạt lạnh hắn vẫn lộ đôi cánh tay trần, nhưng nụ cười lúc nào cũng tươi, đôi mắt lúc nào cũng lóng lánh. Hắn không vợ con, không xe cộ, chỉ biết lang thang với ba lô và máy ảnh...

Bạn bè hắn thì từ trời đến đất, từ quan đến dân, gốc cây ngọn cỏ, đông đúc lắm, rộn ràng lắm, nhưng hắn chỉ thích lang thang cùng mấy thằng văn nghệ nhâm nhi nơi con đường dốc, quán phở nhỏ, có những chai bia lạnh, gặm mấy sợi gân bò...

Phước chụp ảnh với một niềm đam mê riêng về thiên nhiên, bàng bạc siêu thực trong núi đồi Langbiang, trong những nụ hoa mới nở, giọt sương chưa tan, con bướm vừa hút nụ, con chim vừa bay lên, chiếc lá vừa khoe màu xanh trong nắng sớm...

Hắn ngủ lúc nào. Đi bao giờ. Ai biết được. Làm sao có thể uống say với bạn tới nửa đêm, để ngày mai, một giọt sương lung linh trên ngọn cỏ, một mầm lá mới nở cánh xuân, một con sâu vừa trườn khỏi tổ..., lại nằm trong khung ảnh hắn?...

Và, MPK, Micheal Phước Khùng cũng là một tay chụp chân dung tuyệt đẹp. Có một chân dung được Phước chụp tại Đà Lạt đã là một quà tặng quí hiếm. Mà, rủi có thấy hắn đang lang thang trên triền dốc Đà lạt bên những dã quì. Bảo, kìa người ấy đã chụp chân dung tôi đấy. Thì coi chừng. Bạn bè bạn sẽ bảo. Thôi cha  đừng xạo. Hắn. Một lão khùng!

Xem Phước triển lãm tranh bên bờ kênh Nhiêu Lộc Sài gòn tháng 12.2014, mới thấy còn lâu hắn mới khùng!"

NQC, 20.1.15
Thân tặng Phước khùng MPK, nhân đọc bài viết trên báo Lao Động cuối tuần 16.1.15 từ một người bạn


Monday, January 19, 2015

Thơ ĐINH CƯỜNG Thấy gì khi tự vẽ mình


Thấy gì không Chơn 
dưới cái bóng của ngọn đèn yếu ớt [1]
tôi cũng thường tự vẽ mình
những năm về trước 
để thử tìm mình là ai là ai 

mà sao cứ mê đắm hoài 
cơn ảo mộng. mê đắm hoài 
những sắc màu tê dại 
màu mây chiều miền đồi  núi 
như Utrillo yêu màu chiều xám Paris

và sao bỗng nhiên lại nhớ 
tháng Chạp rồi em hãy dậy 
sao ngủ hoài dưới mộ sâu  [2]
khi sáng nay Trương Vũ nhắc đến Lara 
nhắc đến Boris Pasternak

trong buổi ăn ở quán Little Saigon
có Phùng Nguyễn. Phạm Thành Châu . 
Nguyễn Hữu Bình. Nguyễn Minh Nữu, 
tiếc là thiếu Phạm Cao Hoàng…
để nghe các bạn nói chuyện qua lại 
về hai mươi năm văn học Miền Nam …

khi về tôi bấm blog TTNM xem bài thơ  
và cái chân dung Chơn tự vẽ mình 
mà sao  nhớ cái chân dung của 
Vitali Rusich vẽ B. Pasternak quá đỗi 
ở đôi mắt ấy. những nét chì than ấy 

nhớ bạn nơi xa. đêm khuya gió sông Hàn 
thổi mù mờ lắc lư ly rượu chưa uống hết 
như tôi. đêm khuya gió từ rừng cây khô 
và rừng nhìn bạn và bạn nhìn rừng [3] 

thì ra chúng ta cũng chỉ thấy mình là chiếc bóng.


Virginia, January 18, 2015 
Đinh Cường 

[1] thơ Nguyễn Quang Chơn
[2] thơ ĐC
[3] Thơ B. Pasternak

                   -Lara
           dinhcuong  2015


  
   -Chân dung B. Pasternak
    chì than của Vitali Rusich


Nguồn: Phạm Cao Hoàng blog

CUỐI NĂM SỚM

Chiều, người bạn ở Thăng Bình gọi phone
Đang ở Đà Nẵng chăm con bịnh
Chừ con đã đỡ
Gặp nhau một chút được chăng?!!!

Vậy là gọi nhau ba thằng
Chánh Chơn và Đỉnh
Quán nửa chiều còn vắng
Ngoài trời mưa lâm thâm
Ba thằng câu chuyện ran râm
Chuyện đời. Chuyện bạn bè. Tuổi cuối
Ly bia bỗng buồn rười rượi
Khi nhìn đoạn dốc cuộc đời...

Ngoài trời mưa vẫn rơi
Bạn bè còn mấy đứa
Mà sao thằng ni như rứa
Mà sao thằng nọ như kia...

Rồi bỗng thở dài, ô kìa
Nếu không là năm nhuận 
Thì chừ là chiều 30
Lại thêm một tuổi trời
kéo dài
Bóng vắng...

Tôi trở về với tôi trong im lắng
Rót thêm một ly rượu 
buồn
Đúng ra là buổi cuối năm
Vẫn một mình xa xăm
xa xăm...

Trời vẫn lạnh...

19.01.14 nhằm 29.11. Giáp Ngọ
Thân tặng Đỉnh và Chánh

Sunday, January 18, 2015

BỨC HOẠ HOẠ SĨ ĐINH CƯỜNG QUA HÌNH CHỤP CỦA NHÀ VĂN PHẠM CAO HOÀNG

Thưa anh Phạm Cao Hoàng,

Em nhận bức chân dung ĐC chụp bởi PCH trên blog của anh. Có lẽ, không bức hình nào của ĐC mà em đã biết, đẹp hơn bức hình này!...


Đẹp quá! Hình chân dung đen trắng chụp bởi một nhà văn nhưng dường như, chuyên nghiệp hơn rất nhiều, bức chụp của những photographier chuyên nghiệp!

Đã xem nhiều chân dung anh ĐC nhưng theo em, chưa bức nào tuyệt diệu như bức này...

Kinh khủng quá! Anh xem. Đôi mắt, dẫu ẩn sau một màu đen nhưng khi nhìn vào ta như đang thấy hết cái u hoài, cái ấm áp, cái mơ mộng..., trong cái nhìn của ĐC với đời, với bè bạn, và với chính mình... Và những nét nhăn trên trán. Những lọn tóc, sợi tóc. Thật rõ nét đến kinh người, để phác hoạ một ĐC hoạ sĩ tài hoa, lãng mạn, bềnh bồng...

Bức hình không còn là một bức chụp nữa mà là một bức tranh. Bức tranh chân dung vẽ bởi một hoạ sĩ giỏi  giỏi đến từng sợi tóc, từng khoé môi, từng ánh mắt..., mà, người hoạ sĩ này phải yêu thương lắm, phải chăm chút lắm mới vẽ được đó anh!...

Vì đẹp quá nên em mạo muội vẽ lại bức hình như một sự tri ân, một lòng ngưỡng mộ Phạm Cao Hoàng, văn sĩ,  thi sĩ, và.... "chụp ảnh sĩ"!...

Bức hoạ (hay bức tranh) của PCH đã quá hoàn chỉnh. Như nàng La Joconde của L. Da Vinci  thì em chỉ dám ghi lại như ghi dấu một niềm vui...

Anh Đinh Cường. Anh phải chiêu đãi anh PCH ít ra một chầu cà phê. Hay hơn thế nữa. Một bữa nhậu. Cho một chân dung tuyệt vời, dễ đâu có được!...

15Jan, 15
NQC

Saturday, January 17, 2015

TÔI VẼ TÔI

Đêm thứ bảy, trời lạnh buồn
Bạn bè xa. Con cái vắng
Ly rượu đơn côi
Nhớ mông lung. Hồn tịch mịch...
Hờn giận buồn vui. Tử sinh bỗng chốc
Trở về...
Biết thương ai. Biết ghét ai. Biết nhớ ai. Biết vẽ ai
Thôi thì vẽ lấy chính mình. Vẽ bản lai diện mục...


Lấy cái kính cận ra để vẽ mình cho đúng là mình
Ly rượu. Chiếc gương. Ánh đèn. Giấy và cây bút chì
Tôi nhìn mình và tôi vẽ tôi...

Để thấy mình còn đó
Còn rong chơi. 
Còn nhớ nhung và còn yêu  lắm loài người. 
Những con người gần và xa, đang bôn ba, đang giãy chết, đang sân hận, đang vuốt nanh, đang nhìn mình bằng ánh mắt của trần gian...

Đêm cuối tuần trời lạnh
Ly rượu một mình, quạnh,
Tôi nhìn mình, vẽ mình hoang vắng...
Tôi kéo những nét chì, nhạt nhoà khuôn mặt
Và tôi cố tìm tôi
Dưới cái bóng của ngọn đèn yếu ớt...

Đà nẵng, thứ bảy, 17.01.15
NQC



Tuesday, January 13, 2015

Tôi qua đời


Một ngày tôi bỗng qua đời
Giữa đất trời hoang vu
Sa mạc người...
Con chim đứng bên đồi thôi hót
Nụ hoa trong vườn mẹ rã nát úa tàn...

Linh hồn tôi bay qua con suối
Hỏi suối trôi về đâu
Giòng nước mênh mang lạnh lẽo lắc đầu
Tôi hỏi gió về đâu
Gió lạnh lùng không nói...

Tôi níu một nhành cây
Tôi thấy mẹ tôi đứng từ xa 
Tôi thấy ba tôi đưa tay vẫy

Tiếng kinh cầu siêu như lời ca
giã biệt
Đều đều
Đều đều
Đẩy tôi đi về phía mặt trời
màu đen
Gió hun hút lạnh
Có những cây xương rồng nở hoa màu tím
Gai xương rồng đâm gót chân tôi
Nhức buốt
Và 
Tôi thức giấc!

Nửa đêm...
Kéo tấm chăn đắp đôi chân trần
lạnh cóng
Có tiếng gió
Ngoài trời....
u u, u u...

NQC
1:30 sáng, mơ thấy tôi qua đời

Sunday, January 11, 2015

Nhớ mẹ

Dẫu không tháng bảy, không rằm
Không mưa ngâu, chẳng bông hồng tặng ai
Vẫn nhớ mẹ tháng năm dài
Câu ca dao, chuyện mẹ kể, còn hoài, mẹ ơi!
Theo con cuối bể, cuối trời
Theo con lúc khóc, lúc cười. Buồn. Vui...

Chắp tay. Nhớ mẹ xa vời
Tết này không mẹ. Đất trời lạnh tênh!..


Mẹ bạn TLĐ, arcrylic trên canvas, vẽ mẹ bạn và nhớ mẹ mình...

Thân tặng những bạn bè mồ côi mẹ

NQC, 11.01.15

Saturday, January 10, 2015

Tĩnh vật hoa

Lục tìm trong đống bùi nhùi
Bỗng dưng thấy bức tranh người vẽ hoa
Vẽ năm hai không không hai
Ghi tặng vợ, tám tháng ba năm nào...

Nhớ xưa hơn chục năm rồi
Ham chơi bè bạn chén vơi chén đầy
Say về, thấy nét bi ai
Vợ mình. Như rất u hoài chờ hoa...

Thì thôi. Cái lỗi do ta
Lấy giấy bút. Vẽ bông hoa. Tặng người!
Để rồi nhận một nụ cười
Cám ơn
Đẹp lắm
Say rồi
Ngủ đi!...

NQC 12.01.15
Nhân tìm thấy một bức tranh


Friday, January 9, 2015

Không đề

Em đâu phải kiếp tu hành
Nhưng nghèo đói quá nên thành thiền sư
Cơm canh thực thực hư hư
Chắp tay nhắm mắt tưởng như cơm gà
Nam mô Phật A di đà!!!


Wednesday, January 7, 2015

Nhậu trưa


Ba thằng nhậu ở quán nghèo
Dĩa thịt vịt luộc
Có bèo lắm không?

Vịt cỏ
Quán cóc Hoà Xuân
Ba thằng
Trời lạnh
Mịt mùng cơn mưa...

Gặp nhau một chút ban trưa
Lai rai câu chuyện lúc vừa đầu năm
Thằng thì nghĩ ngợi xa xăm
Thương ai đã sáu mươi năm cuộc đời
Mà sao còn đắm cuộc chơi
Còn sân còn hận còn khơi vạn sầu
Thằng thì cạn chén rượu sâu
Đời con đời cái bể dâu còn nhiều
Thằng thì ngửa mặt phiêu phiêu
Bạn bè mấy đứa. Có nhiều lắm đâu!
Cớ sao cứ phải sầu đau
Cớ sao cứ phải qua cầu phủi tay
...
Mưa rưng rức nhuốm cơn say
Cạn ly
Ba đứa
Một ngày dần qua

Chia tay nhìn lại, đã già
Còn ngồi. Cụng được. Cũng là còn vui!

NQC, 8.1.15
Tặng Tạ Long Đỉnh, Nguyễn Đình Kinh

Tuesday, January 6, 2015

KHÔNG ĐỀ

Nửa khuya thức giấc. Thình lình
Nghe đâu tiếng gọi tên mình. Hư vô
Ngoài khe song, gió ầm ào
Chắp tay. Lá rụng. Xạc xào. Còn, không!...

NQC

Monday, January 5, 2015

TRĂNG THÁNG 11




Trăng treo trên góc sân nhà
giật mình nhìn lại cũng đà hết năm

Chỉ còn thêm một cái rằm
là thêm một tuổi xa xăm với đời!...

Tháng năm ơi. Tháng năm ơi
trôi như vó ngựa cuốn người bạt theo

Người đi khuất bóng núi đèo
từ em phương cũ hắt heo tuổi trời...

Tiếng kinh khoan nhặt bên đời
hồn say khói sóng mệt vùi ngủ quên

Sững sờ một mảnh trăng lên
Chênh chênh gối mộng thênh thênh gọi về!...

Dang tay đón nỗi đam mê
yêu thương dệt lại câu thề điệu ru

Mênh mang sóng nước nghìn thu 
sông sâu vỗ giấc mịt mù bóng sương

Một mùa trăng. Hỏi vô thường
về đâu? lối cũ? sầu vương ngậm ngùi

Bước chân chậm, bước về xuôi
rủ em vẽ bức tranh màu nghênh xuân!

NQC,
Đêm Giáp Ngọ, rằm tháng 11


THĂM HUẾ ĐẦU NĂM DƯƠNG LỊCH

Đà Nẵng với Huế gần thế mà bạn bè hẹn nhau sao quá khó khăn! 

Cả năm qua. Hẹn thăm và vẽ một người anh thân thương. Hẹn gặp mừng giáo sư Bửu Ý vừa có cháu ngoại, các con vừa khai trương nhà hàng tại phố hàng me... Tự hẹn, tự khất, khất hoài, rồi khất đến cả năm!...

Đầu năm dương lịch. Thiên hạ được nghỉ 4 ngày rủ nhau chơi xa. Thành phố ĐN như chen cứng người với tiết trời se lạnh, đẹp... Mồng 3, tôi rủ Tâm và Đỉnh đi du xuân xứ Huế!

Chiều nhậu bên cầu Kim Long, một nhà hàng nên thơ trong một chiều tối đầu xuân với bạn Huế. Thức ăn thật ngon, không gian thật ấm. Gọi mời thêm mấy người bạn văn nhưng không bắt máy. Trời xuân mộng mị thế này chắc mấy nhà thơ còn đương say chưa tỉnh!...

Rồi về vườn cổ bên bờ An Cựu uống rượu với người anh thân kính, anh Trương Đình Luyện, nguyên giáo sư cấp 3 môn toán. Anh mới ở bệnh viện về, chân anh bước chậm mà ánh mắt rất tinh anh, giọng còn hào sảng!...

Chúng tôi hàn huyên với những ly rượu đêm trong khu vườn xuân lạnh. Nói đến người thân này. Nhắc đến bạn quen kia. Thấy cuộc đời trôi nhanh mà sao vẫn còn lắm những băn khoăn, lợn cợn trong lòng mấy người bạn thân thương nơi xa, làm ly rượu nâng lên cũng vướng chút buồn...

Uống rượu và vẽ anh. Lòng lâng lâng...

Đêm lang thang trên đường Lê Lợi. Khuya 13 âm lịch mà mây che kín mất trăng. Gió từ Hương giang thổi lên lành lạnh. Tô bún giò Huế ấm nóng, cay sè. Ly chè Huế thơm phức. Giọng cô em gái Huế ngọt ngào. Đêm dịu êm. Phiêu phiêu, lãng đãng chút liêu trai...

Sáng gọi sang thăm nhà prince Bửu Ý. Anh mừng. Ối chao. Ở Huế rồi hè?!!
Gặp anh, vẫn mượt mà rất mệ (*). Vẫn lịch lãm rất Tây. Vẫn nụ cười rất nhẹ. Và, cũng sôi nỗi chuyện văn chương, Quán Văn vừa mới ra một đặc san Bửu Ý...



Căn nhà quen cũ đã thay đổi hoàn toàn trong bộ mặt mới với tên Pub-Cafe- Restaurant Gecko được deseigned tươi trẻ, đẹp. Khách tây kéo đến đầy bàn. Bửu Ý trầm buồn khi ông nghe tôi đọc những email anh ĐC báo về căn bệnh vừa qua, về tháng 4, tháng 5 đến, ĐC chưa khoẻ nên không về Đà Nẵng bày tranh như dự định. Ông nói như nói thầm: nhiều người chờ mong ĐC về lắm!...

Với cái tuổi đời thất thập này. Tưởng sắp được gặp lại bạn từ phương trời xa. Nay lỡ hẹn. Chẳng không buồn được ru?!

Bữa ăn trưa nhẹ mà ngon dưới cây ngâu cũ, một ly bia đầu năm. Chung quanh bàn, những người khách tây trẻ rộn ràng. Mừng cho vợ chồng Mưa, cho Tây, với chuyện làm ăn táo bạo, khiến cha già theo dõi thót tim. Nay rõ ràng việc khởi nghiệp đã thành!



Nấn ná mãi rồi cũng phải chia tay. Trời bỗng hửng nắng. Con nắng mới mới lên  ấm áp cố đô, ấm áp tình người....

Con nắng mới ngập tràn sức sống đầu năm!

Huế 04.1.15,
NQC, tặng BY, ĐC, TĐL, TLĐ
(*) chữ ĐC hay dùng cho BY

Friday, January 2, 2015

NGUYỄN BÁ THANH

Trời mưa. Những ngày đầu năm Đà nẵng mưa, lạnh và buồn. Dân chúng xôn xao nhỏ to với nhau về một người con nổi tiếng của ĐN bị bệnh hiểm nghèo, chữa trị nơi xa, sắp đưa về quê hương để được nhắm mắt ở đây. Nhiều người nhắn tin, phone hỏi thăm thông tin trên mạng có chính xác không. Tôi chỉ biết báo là ông sẽ về. Và bệnh tình trầm trọng. Có người đã khóc khi nói về ông...

Ông là Nguyễn Bá Thanh, nguyên chủ tịch và bí thư thành phố Đà nẵng. Người ta biết đến ông như là một lãnh đạo quyết đoán, dám nghĩ dám làm, dám xé rào những nguyên tắc xơ cứng để đưa thành phố ngày một đẹp hơn, nhân dân ngày một sung sướng hơn. Và hơn ai hết. Ông là người của nhân dân. Dân ĐN mang ơn ông từ nhà doanh nghiệp cho đến người đạp xích lô, xe thồ, hàng xén. 

Thành phố dưới tài chỉ huy của ông khang trang rộng rãi, văn minh và nhân hậu. Người dân tụ họp đầy nhà ông để thưa gởi những điều chưa hợp lý trong các chính sách chủ trương. Ông tiếp hết. Rất tận tình!

Ông là người nông dân tài năng, chân chất. Trung thực và thẳng thắn. Nhưng nếu ông đừng bước cao lên nữa trên con đường chính trị, sẽ bớt những ồn ào và ông sẽ được sống những năm cuối đời thanh bình ấm êm trong vòng tay gia đình, bè bạn, nhân dân...

Chắc không cần dựng tượng đài cho ông nhưng tượng đài trong lòng người dân Đà Nẵng dành cho ông kia mới lớn lao, mới vĩnh cữu...

Trời Đà Nẵng mưa buồn. Người Đà Nẵng lặng buồn. Tên ông đã là niềm tự hào của người Đà nẵng. Là niềm chở che. Là chỗ dựa, niềm tin. Họ không muốn mất ông!...

Đà nẵng, 02.01.2015
NQC

Thursday, January 1, 2015

Đêm nằm mơ thấy Phật

Ngày đầu năm uống rượu say
Đêm ngủ giấc ngon lành
Mơ gặp thầy Tuệ Sỹ
Thấy cùng thầy và một vài đệ tử
Nói chuyện thi ca
Và lại xin vẽ thầy
Bức vẽ trong mơ, dáng gầy gò, đôi mắt sáng


Thức giấc thấy lòng vui tươi thanh thản
Nhớ Đà lạt Đào nguyên thầy ghé thăm hoạ sĩ Đinh Cường
Về từ Mỹ bày tranh
Nhớ thầy bước đi nhanh
Như lướt đi trong gió
Áo nâu phất phới bay...

Nhớ cà phê Tùng thầy ngồi bè bạn vây quanh
Thầy cười tươi, hồn nhiên, như Phật

Buổi sáng đầu năm hạnh phúc
Với giấc mơ thấy Phật đêm qua!...

02.01.15, NQC
Kính tặng thầy TS, hs ĐC

GHI NGẮN ĐẦU NĂM

Ngày cuối năm. Tiết trời se lạnh. Một chút nắng nhẹ, vàng mềm như tơ giăng giữa phố,

Tôi bay chuyến cuối năm từ Hà Nội trở về. Nhắm mắt giữa trời cao. Nghĩ đủ thứ về một năm đã qua. Thời gian bao giờ cũng thấy sao mà trôi đi nhanh quá. Chỉ có 365 ngày thôi mà đủ thứ buồn vui mừng giận vây quanh. Có những người thân yêu  hạnh phúc. Có những bạn bè giã biệt ra đi. Có những tình thân chợt thành xa lạ. Có những muộn phiền chợt hoá yêu thương...

Một năm. Tôi tiếp tục rong chơi đoạn cuối của đời. Không lo âu, không vội vã. Ôm ấp hạnh phúc của thì hiện tại. Phơi phới tình yêu bước đến tương lai. Không một chút âu sầu, chẵng chút vấn vương!...

Một năm. Trời cho nhiều hơn lấy.  PKH, công ty mình lập ra đã gặt hái bao nhiêu thành công! Anh em bôn ba trong nam ngoài bắc. Tên tuổi lẫy lừng giữa bao khó khăn. Nhìn những kỹ sư đàn em đầy tài năng ngày đêm miệt mài với công việc từ đầu năm đến tận cuối năm mà vui. Xin cám ơn trời đất. Cám ơn người!

Một năm con cái đã trưởng thành, rời đèn sách, bương chải với đời. 

Một năm mấy người thân ra đi, thành cát bụi. Một người bà con nổi tiếng đang quằn quại bên bờ tử sinh. Một người bạn văn tài ba thân thiết cũng từ giã cõi đời. Một người chú cuối cùng cũng bị tuổi trời khuất phục...

Một năm. Thật là ngắn. Thật là nhanh. Thật là vội vã!

Cuối năm. Thôi thì uống say mềm để giã biệt năm qua. Đầu năm. Thôi thì cũng say mềm để đón năm mới đến. Bạn bè đến chơi đầy nhà uống ăn ca hát!

Chào mọi người. Một năm mới bắt đầu. Happy New Year!

01.01.15 NQC