Monday, May 18, 2015

NGÀY MAI TÂM RA VIỆN


Buổi tối uống rượu một mình
Nhà vắng
Chai rượu ngon Dũng gởi
Như mang về...

Uống mừng Tâm cơn bịnh ngặt đã đi qua
mai sẽ về 
căn nhà lại ấm...

Buổi tối uống rượu một mình
chai rượu ngon và đượm hương yêu...

14 ngày Tâm nằm nhà thương
Nhà trắng. Tường trắng. Trần trắng. Trắng sa mạc
hay trắng tuyết lạnh băng...

Những giọt dịch chuyền rơi chậm
như đếm thời gian một đời người
Những cơn đau quặn thắt
tiếng rên 
như tiếng kêu thương xót trần gian...

Ống sonde thải ra nước dịch màu vàng màu xanh màu trắng
như những sắc màu ghê rợn của bức tranh đời...

Những veine máu nát mũi kim tiêm
bầm đỏ...
14 ngày đêm 
Của quỉ
Của màu trắng lạnh lùng
nếp nhăn lo âu
tiếng rên đau đớn...

Đêm nay uống rượu một mình
căn nhà rộng vắng
thiếu người...
Nhưng biết ngày mai nắng ấm
Tâm lại về 
Buổi cơm chiều sẽ có ba, có mẹ, có Như...

18.5.15
Tặng MT, QD, QN

Thursday, May 14, 2015

KHÔNG ĐỀ


Không làm chi cũng làm răng
Không làm răng cũng băn khoăn, cũng là
Quẫn quanh trong nỗi thiệt thà
Mưa lên nắng xuống cũng qua một ngày!...

Không làm chi cũng ở đây
Giương đôi mắt ngắm tù đày quanh ta
Không làm răng cũng rất là
Một câu nhân thế rườm rà tự xưa

Giang tay với mấy cho vừa
Tử sinh ly biệt hương thừa đâu đây
Không làm chi cũng một mai
Một mai mai một vắn dài nhân sinh

Chẳng làm chi cũng thình lình
Nghe thiên thu gọi. Biết mình còn, không?!...

NQC
Bệnh viện Đa khoa ĐN, 14.5.15

Tuesday, May 12, 2015

ĐAU

Đời người ai không bị đau! Tạo hoá thật là hay khi cho con người biết đau. Cái đau hạnh phúc nhất là cái đau đẻ của người phụ nữ. Còn lại chỉ toàn là đau...đớn!...

Nhưng biết đau là điều may mắn. Bởi thử hỏi, rủi một ai đó bị liệt mất dây thần kinh đau. Khi té ngã trầy tay đổ máu, tai nạn bể đầu bể phổi, ruột gan lòng thòng..., mà không đau thì biết đường mô chữa. Chỉ có chết sớm. Vậy chính đau là con đường cứu sinh chứ không phải con đường... hộ tử!...

Tôi đã chứng kiến nhiều người thân bị đau vì tật bệnh. Qui luật SINH LÃO BỆNH TỬ có thể chua thêm, SINH: hạnh phúc, khổ đau, LÃO: buồn phiền, chán nản, BỆNH: đớn đau, tiều tuỵ, TỬ: an nhiên, siêu thoát. Dẫu có kiến thức, dẫu có điều kiện kinh tế, quan hệ, thuốc men, vẫn phải bất lực nhìn nhiều người thân của ta chống chọi, rên xiết vì cái đau hành hạ thể xác, nhìn những người bạn chết rồi mà vẫn còn đau!...

Hôm nay tôi lại bất lực đứng nhìn người bạn đời của mình, Minh Tâm, đau....

...Một ngày vẫn trôi bình thường trong cuộc đời. Buổi chiều Tâm đưa mẹ đi khám bệnh. Ăn cơm chiều xong đi bộ thể dục. Buổi tối  xem TV bộ phim dang dở..., bỗng thấy bụng đau. Đau. Xoa bóp bụng. Đau. Mỗi lúc mỗi đau hơn. 0:00 giờ. Tôi phải đưa Tâm vào nhà thương cấp cứu. Bác sĩ khám, đo huyết áp, đo nhịp tim, siêu âm. Chẩn đoán: Viêm dạ dày. Chích một mũi giảm đau. Cho một toa thuốc lớn và cho về. Về nhà. Uống thuốc vào. Vẫn đau. Nôn thốc nôn tháo. Đau càng đau hơn. Lại đưa vào cấp cứu...

Phòng cấp cứu thấy thế bảo không dùng thuốc này nữa và cho nhập viện. Mới 6:00 sáng. Phải chờ 8:00 bác sĩ mới đến xem. Chích một mũi giảm đau. Càng đau hơn. Bác sĩ đến. Chuyền một bịch giảm đau. Tâm vẫn rên hừ hự. Nhìn Tâm đau mà sốt ruột. Bảo y tá. Hỏi bác sĩ phải làm sao chứ đau thế này ai chịu được. Một mũi thuốc an thần được tiêm. Tâm khoan khoái ngủ. Khuôn mặt hiền dường như quên hết sự đời, không màng đến sướng khổ đớn đau!...

10:00. Sốt ruột gọi phone phàn nàn với bác sĩ Giám đốc. Ông đang ở SG. Một lát có bác sĩ đến và quyết định thử máu, chụp X ray, chụp CT. 12:00 ông BS khác đến báo. Bệnh nhân bị viêm tuỵ cấp! Đau thế này mà không viêm tuỵ cấp mới lạ!

Rồi bệnh nhân tiếp tục được chuyền các bình nhỏ bình to, bình màu trắng màu vàng... Tuy nhiên cái đau vẫn dai dẵng...
Tối đau không ngủ được, rên rĩ cả đêm. Bác sĩ đặt sonde lỗ mũi và hút dịch ra. Dịch ra được thì sẽ đỡ đau. Bụng Tâm chướng to, căng cứng. Tôi đứng nhìn bất lực. Tôi lại nghĩ đến một vị quan nỗi tiếng trong thành phố vừa mới qua đời. Khi ông bịnh, cái đau của ông rất khủng khiếp. Chung quanh ông là những chuyên gia y khoa giỏi nhất thế giới. Tiền bạc ông chắc cũng ngút ngàn. Vậy mà tất cả đành bất lực để ông chịu đựng nỗi đau đến lúc ra đi...

Bao người mẹ, người cha sẵn sàng hy sinh cả thân mình để con cái khỏi những giờ phút đớn đau khi bịnh, mà có được đâu! Trời kêu ai nấy dạ!...

Tôi nhìn Tâm đau mà lòng tôi quặn xót. Bất lực, và chỉ mong các bác sĩ biết phương cách điều trị. Để Tâm bớt đau. Để bệnh sẽ giảm. Chỉ mong vậy thôi. Đứng trước nỗi đau đớn. Đứng trước ngõ tử sinh. Thấy mọi thứ trên đời chẳng ý nghĩa gì!...

Nguyễn Quang Chơn
ĐN, Bệnh viện Hoàn Mỹ, 9/5/15

Sunday, May 10, 2015

CHIỀU TRONG NHÀ THƯƠNG

Chán chi như ở nhà thương
Khoanh tay nhìn nỗi vô thường đi qua! 
Xót người thay cõi ta bà
Thương thân thay giữa bóng tà huy bay...

Chán chi như ở nơi này
Có không. Không có. Tháng ngày phù du. Tiếng kinh rời rạc âm u
Giang tay níu giấc thiên thu hạnh tràn!...

Gọi em trong giấc mơ màng
Chiều loang loang nắng mây ngàn suối xanh
Hoang vu giữa chốn thị thành
Nhà thương qua lại cũng đành xót thương
Dìu em đi cuối con đường
Nắng mưa là tiếng đoạn trường đó em...

NQC 10.5.15
BV đa khoa ĐN
Tặng MT

Thursday, May 7, 2015

Nhân đọc tin và chúc mừng anh Bửu Ý

Search trên internet
Thấy có hai công dân Huế được chính phủ Pháp tặng huy chương
Về những thành tựu trong lĩnh vực văn hoá và giáo dục Pháp-Việt...
lòng đã nghĩ về ông anh thân thương
chàng hoàng tử cuối cùng
Petit Prince (*)
Giáo Sư Bửu Ý...

Và thật vậy
Giải CÀNH CỌ HÀN LÂM do Đại Sứ Đặc Mệnh Toàn Quyền Pháp tặng 
trao
thật là vinh dự,
Bộ vest trắng
Cành cọ bên trái tim
Đẹp và hãnh diện...

Gọi điện cho anh chúc mừng
vẫn một giọng hào sảng, cười hồn nhiên
"vui thôi Chơn..."
Không phải vui thôi đâu anh
Đó chính là một niềm vinh dự
niềm kiêu hãnh
của tài năng, trí tuệ
Và sự tự hào bè bạn
bên anh!....

Email gởi ĐC, LQ báo tin
và thấy như mình vừa được
tặng Bắc Đẩu Bội Tinh...

Chúc mừng anh
Nhà giáo, nhà văn, dịch giả, nhà ngiên cứu, kịch tác gia..., giáo sư Bửu Ý...
Khoẻ nghe anh
Khoẻ nghe anh 
để còn giữ mỗi cuối tuần ở số 9 Phạm Ngũ Lão còn nghe giọng hò, nhịp phách
điệu Nam Ai
của những nghệ nhân Huế...

Và hẹn Chơn về
Với mệ (*)
cụng ly!...

05.5.15
NQC
Kính tặng anh Bửu Ý, ĐC, LQ, QD
(*) chữ của ĐC gọi BY



Saturday, May 2, 2015

Nhân đọc bài thơ Đinh Cường nhớ ngày giỗ Hoàng Cầm


 Vậy là năm năm anh đi rồi
Nhớ 23 năm trước
Trên Chòi Ngăn Sóng, bãi Hồ Tây
Uống rượu cùng anh, Trọng Khôi và Phùng Quán
Rượu thì rượu Khổ Sâm
Cá thì cá chép mua chợ Châu Long
anh Quán nấu...

Rượu uống say khi nghe các anh kể chuyện
đời mình
cá câu trộm. rượu nấu chui...
mấy mươi năm trôi. một đời bội bạc...

Anh Phùng Quán đọc thơ
" có những phút ngã lòng, tôi lại vịn câu thơ mà đứng dậy.."
Rồi tấm tắc khen Bên Kia Sông Đuống
bài thơ định mệnh của thi sĩ Hoàng Cầm
Và câu thơ theo anh tâm đắc nhất
" tiểu đội anh, có ai còn ai mất? Không ai còn ai mất, chỉ chết cả mà thôi..."
Mà bây chừ tôi không nhớ ở đâu!...
...
Và tôi khóc cho những con người tài hoa
tâm huyết một đời với non nước với thơ ca
Tuổi bảy mươi vẫn hào sảng vẫn tài hoa
Dẫu cho đời vùi dập...

Tôi hỏi anh về bài Tình Cầm Phạm Duy phổ nhạc
" nếu có một ngày em quay gót
Lui về thăm lại bến sông xa
Thì đôi mái tóc không còn xanh nữa..."

Anh cười bảo không nhớ
Ngày xưa trên đường kháng chiến
Mình có viết bài thơ đưa Duy
Có thể là bài này
Rồi cúi đầu trầm lắng
Như mơ về những mịt mờ năm tháng...

Và tôi vẽ các anh trong nhạt nhoà khoé mắt
Trong lãng đãng khói sương Hồ Tây
Trong xâu xé tâm hồn kẻ hậu sinh với người, với rượu...

Bức thứ nhất anh bảo được hai con mắt
Bức thứ hai anh nói đỡ dữ dội hơn
và thấy hình như còn khao khát sống
Tôi vẫn nhớ đôi mắt anh sâu như có lửa
Soi ấm hồn người...
Tuổi bảy mươi
Anh vẫn còn trẻ lắm
Rượu say anh đọc những bài thơ mới viết
Những bài thơ tình yêu
Nóng bỏng...


Anh Quán nói nhỏ với tôi
Hoàng Cầm còn sung lắm
cứ mãi hai mươi...
Nhớ câu thơ Quang Dũng
" em mãi là 20 tuổi
ta mãi là mùa xanh xưa..."


Mà đã qua rồi mấy mùa tiễn đưa
Anh đi về xa vắng
Thắp nén hương lòng 
giữa hè nắng nóng
Còn có bao người lẵng lặng
Đi tìm,
Đi tìm chiếc lá diêu bông?...

04.5.15
Nhân đọc bài thơ ĐC trên trang PCH
Kính gởi hương hồn anh PQ, HC
Kính tặng anh ĐC