NGÀY CUỐI CÙNG CỦA NĂM 2015. GÓC BÈ BẠN XIN CHÚC BẠN HỮU KHẮP NƠI TRÊN THẾ GIỚI ĐƯỢC BÌNH AN VÀ HẠNH PHÚC TRONG NĂM MỚI 2016.
NGUYỄN QUANG CHƠN
Thursday, December 31, 2015
Monday, December 28, 2015
Tạm biệt 2015
Nguyễn Quang Chơn
Tạm biệt 2015. Một năm qua thật nhanh! Mới đó, mới đón năm mới với buồn vui lẫn lộn. Chừ đã phải chia tay năm cũ với lẫn lộn buồn vui!...
2015 đi nhanh như gió thổi, cộng theo những cơn lốc phũ phàng. Điều ấn tượng nhất của năm là giá dầu đi xuống. Đòn "Nhất Dương Chỉ Dầu Đá Phiến" của Hoa kỳ làm cho ngài Nhạc Bất Quần Putin điên đảo. "Thập nhị nhạc dầu phái" OPEC cũng xôn xao. Từ 70 đồng một thùng ở đầu năm. Đến cuối năm chỉ còn 36. Người tiêu dùng thế giới được lợi. Mà mấy anh chảnh choẹ theo dầu như Nga, Vénezuela... lãnh đủ!
2015 cũng là năm bạo tàn của bọn nhà nước Hồi giáo tự xưng IS. Tàn khốc. Tàn nhẫn. Vô lương tâm. Vô đạo đức..., không còn từ ngữ nào đáng khinh bỉ hơn để nói về tổ chức này. Hàng loạt vụ chặt cổ tù nhân, phiến quân. Những cuộc khủng bố man rợ ở Pháp, châu âu, Mỹ...Đồng minh lên tiếng tiêu diệt mà đến cuối năm chúng vẫn còn hung hăng, xem chừng khó mà tận diệt được gốc rễ của chúng, khi mà một tôn giáo đã bị lạm dụng để biến thành những hành động cuồng tín dã man...
Vấn đề di cư cũng là nỗi đau đầu cho các nước đồng minh Châu Âu khi hàng trăm ngàn người từ châu Phi và Trung Đông hàng ngày đồng loạt đổ bộ vào các vùng lãnh thổ. Hàng trăm thây người trôi giạt trên các bãi biển Địa Trung Hải. Hàng loạt những bất cập xảy ra cho các nước về chính trị, an ninh, nhân đạo..., thật là một thảm hoạ!
Biển Đông cũng nóng lên từng ngày với tham vọng bành trướng và cai trị khu vực của Tàu Cọng. Hải phận bị biến đổi. An ninh khu vực bị đe doạ. An toàn mưu sinh trên biển bị phá vỡ. Môi trường hải sinh bị tàn phá. Biển Đông không còn là "Pacific" mà đã thành "Terroric". Thật khó mà xoay chuyển được dã tâm của chính quyền một đất nước vốn ngàn đời đều ôm giấc mộng đồ vương!...
Trong nước, 2015 là năm dấu ấn của giết người hàng loạt! Nhân tính đã nhạt. Văn hoá đã mờ. Tín ngưỡng đã biến chất. Bạo hành và mê muội lên ngôi. Máu trong con người lạnh dần. Tâm hồn con người vô cảm dần. Nên ngày nào cũng có tin đâm chém, giết nhau. Cha giết con, vợ giết chồng, anh giết em..., và, giết người hàng loạt, hết Bình Dương đến Yên Bái, Nghệ An. Hết Gia lai lại Thái nguyên, Hà tĩnh..., loạn, kinh! Hàng loạt những băng nhóm tội phạm từ Bắc vào Nam đua nhau lập căn cứ trấn giữ, làm ăn. Người dân ra đường cứ lấm la lấm lét trước những ẩn hoạ rình rập...
Truyền hình báo chí vẫn rộng rãi ngày giờ với những phiên bản vui chơi tài năng, sắc đẹp, hết người mẫu này đến ca sĩ nọ. Hết hot girl này đến hot boy kia, thi nhau khoe thân thể nóng bỏng kích dục. Trẻ con cũng lên thi hát, thi múa, thi õng ẹo như người lớn..., một môi trường vui chơi rôm rả, thanh niên mải miết với câu chuyện siêu mẫu này, hoa hậu kia, ca sĩ nọ..., mà quên hết những đứa trẻ đang co ro lạnh, vét từng muỗng cháo lỏng bỏng ở miền cao miền xa, quên bao chất độc được nhập khẩu tràn lan từ địa đầu giới tuyến để đầu độc lũ trẻ người già và, ung thư đã không chừa ai, ngay cả đứa bé mới chào đời!...Quên cả biển Đông đang dậy sóng, quên cả các căn cứ quân sự tương lai được nguỵ trang bằng các dự án ở Hà Tĩnh, Huế, Đà Nẵng, Quãng Ngãi, quên những thành phố Tàu, những vợ Tàu vừa đồng hoá, những con nít Tàu vừa mới được sinh ra trên đất nước mình!... Tuổi trẻ đang say sưa với nhảy nhót, ôm ấp, áo quần, xe cộ hào nhoáng, với phim tình cảm Hàn, phim cổ trang Tàu đầy ắp trên các kênh truyền hình. Sử Việt cũng đã được ông bộ trưởng bộ giáo dục xem xét xoá bỏ. Trẻ con không còn biết đến ải Nam quan, đến mũi Cà Mau!...
Tai nạn giao thông thì đến hẹn lại lên. Cứ mỗi ngày có 30 người bước ra đường là không trở về nhà bởi tai nạn giao thông! Năm nào cũng lập đại đàn cầu siêu chẩn tế. Quan chức áo cao mũ dài quì lạy sì sụp mong những oan hồn được siêu thoát mà tai nạn được giảm giùm! Thật là vớ vẩn!
Năm 2015 cũng là năm chuẩn bị đại hội bầu nhân sự chóp bu của đảng cầm quyền nên khắp nơi chộn rộn lo việc xuống lên, họp hành bầu bán. Cả nước hầu như không làm gì ngoài họp hành hội nghị. Không lãnh đạo nào dám đưa ra quyết sách mới vì sợ...hớ, sợ ăn đòn. Tất cả dĩ hoà vi quý với dân. Còn bên trong nội bộ thì kín như bưng. Con cháu các cụ thì dẫu mới ra đời còn non choẹt đã phải đưa vào các chức vụ lãnh đạo quan trọng để nối tiếp sự nghiệp và giữ sự trường tồn của đảng. Những trang tin lề trái thì đầy rẫy tin tức các phe nhóm nội bộ nói xấu, hạ bệ lẫn nhau. Dân ngu cu đen chẵng biết đâu mà lần!...
Kinh tế thế giới đang hồi phục ngoạn mục như ở Mỹ thì VN cũng được ăn theo nhưng hình như dân tình cũng đã ngao ngán với cách làm của các nhà đầu tư nên các dự án BĐS cũng chưa tan được băng. Giá dầu thế giới giảm làm mất một nguồn thu đáng kể. Sự gian dối trong sản phẩm làm ngành thuỷ hải sản thất thu... Báo cáo của nhà nước thì bị các nhà kinh tế bóc mẽ khi các số liệu không thực. Mọi người đang mong đại hội đảng xong để xem có cải cách gì mới hơn không!
Chào tạm biệt 2015. Đón 2016 đến. Lòng không vui không buồn. Con cái vẫn rộn rã nẻo xa. Mình vẫn rong chơi hồn nhiên với thì hiện tại. Không vương vấn quá khứ. Chẵng mơ mòng tương lai. Vẫn vẽ. Vẫn viết. Vẫn đó đây, chiều tối vẫn lai rai ly rượu nhớ người, nhớ mông lung...
Bạn bè thì mỗi năm một ít dần như câu thơ "Nhưng mỗi năm mỗi vắng, người thuê viết nay đâu". Mình thì " Mỗi năm mỗi vắng. Bạn tâm đắc nay đâu?" Giữa năm thì ông anh trưởng nam qua đời. Ông bạn hiền lành PN ở Maryland đột ngột ra đi bỏ lỡ cuộc hẹn gặp nhau cuối năm. Ông anh hoạ sĩ thân thương ở VA bị bệnh trọng phải mổ, chemo mỗi tuần, đành dừng cuộc chơi bày tranh ở Cổ Viện Chàm Đà Nẵng tháng tư!... Cuối năm thì thằng bạn thân đại phẩu tim, ông bạn thông gia đại phẩu thận...Thằng bạn Việt kiều khoe nhặng việc về nước tổ chức cưới cô vợ đẹp ngoan nhỏ hơn 30 tuổi, mấy thằng bạn SG xum xoe tới dự vui vẻ, ca hát um sùm!...
Mình không biết vui hay buồn. Buồn thì không biết chia sẻ cùng ai. Vui thì nhìn quanh nhìn quất, mình vui mà thiên hạ không vui thì vui sao được! Thôi thì tìm về trú ở Tâm Kinh, nghĩ về "ngũ uẩn giai không" ! Mới có thể an nhiên. Mới có thể tự tại...
À, nhắc đến kinh. Nhớ năm này duyên sinh, được thân quen một vị "sư thầy"(*) đáng kính. Bác sĩ ĐHN, người giảng kinh rất hay, luôn tủm tỉm cười như trẻ mãi không già... Cà phê tếu táo, chuyện trò, vẽ vời, thư từ qua lại. Cũng vui!...
Nguyễn Quang Chơn
Ngày cuối năm 2015
(*) tên gọi vui ĐHN, vừa giảng kinh ở chùa, vừa là thầy thuốc
Friday, December 25, 2015
Uống rượu ở ĐN thiếu bạn
Chánh Thăng Bình ra Đà Nẵng
Gọi tôi mời chiều nhậu chơi
OK. Noel đang đẹp
Trời mang mang lạnh cũng buồn...
Bạn đến. kêu ai nữa hỉ?
Thì thôi gọi thử thằng Kinh
Cuối năm chắc hắn rất bận
Lo chuyện bạc tiền linh tinh...
Rồi gọi thêm ai cho nhanh
Nhìn quanh bạn bè cũng cạn
Thằng Đỉnh vừa qua đại phẩu
Đang nằm yên dưỡng Hoà Xuân
Thằng B, thằng C, thằng Z
Đã tan nát giữa mông mêmh
Đang lạc giữa bao ngàn lối
Gặp nhau. buồn thêm lòng mình...
Cuối cùng hai thằng uống rượu
Cụng ly tiếng kêu làm vui
Ít ra ngày xưa bạn đến
Phải có Chơn Đỉnh và Kinh
Ngày nay cuối năm lận đận
Còn bạn với tôi lặng thinh
Biết nói chi đây bạn hỡi
Cuộc đời đâu như ý mình!
Thì thôi đêm ni hai đứa
Uống cạn. nghe đời tử sinh
Mai kia. rủi bạn thấy vắng
Bóng tôi cũng đừng thất tình
Chiều nay Đà Nẵng thiếu bạn
Ngày mai sẽ là hư không!...
Nguyễn Quang Chơn
25.12.15
Tặng Chánh và Đỉnh
Sinh nhật
Ngày mai sinh nhật em rồi
Ồ em. Mới đó. Sao đời trôi nhanh!
Xa xôi rồi. buổi xuân xanh
Dang tay đón bóng lão thành bước sang...
Năm mươi muộn. hoa chưa tàn
Khen em. Đẹp lắm. Vô vàn. mãn khai
Vẫn một với một là hai
Bao nhiêu năm vẫn lai rai. Tôi. Mình!
Xưa yêu hoa gấm lung linh
Chừ yêu cái nghĩa. cái tình trước sau
Mênh mang nước chảy qua cầu
Ngày mai đâu biết về đâu. Đâu về?
Thôi thì chừ. vứt đam mê
Bỏ buông hết. Giữ câu thề lại chơi!
Hạnh là hơi thở bên đời
Phúc là Như Dũng rạng ngời phố xa...
Dìu nhau dưới ánh dương tà
Liêu xiêu bóng đổ. nguyệt hoa ngập ngừng
Bỏ xa phố chợ tưng bừng
Bỏ quên mê đắm bập bùng. phù hoa
Chiều về. Đêm xuống. Ngày qua
Ngày qua ngày vẫn. Hoan ca tặng người...
Tháng mười hai. Cuối năm rồi
Bóc tờ lịch. nhớ. Mai, ngày sinh em!...
Nguyễn Quang Chơn
25.12.15
Tặng MT, sinh nhật
Monday, December 21, 2015
Cà phê với Đỗ Hồng Ngọc
Có việc ở Sài gòn. Thư hẹn anh Ngọc cà phê sáng thứ hai. Không thấy anh trả lời...
Sáng thứ hai, trời SG bỗng nhiên trở lạnh. Đắp cái chăn nhìn trời cô đơn... Bỗng nhận tin nhắn. " Chơn cà phê đâu đó. Có bạn nào không?" Trả lời " Không có tin trả lời của anh. Em đang ở nhà một mình". "Mình cũng Ở Nhà Một Mình. Tìm quán nào tán chuyện tào lao chơi"...
Quán cà phê vườn trong dinh Độc Lập đẹp và thoáng đãng. Nếu ít người chút nữa thì tuyệt vời. Hai anh em như hai tay lãng tử. Nói cười đủ chuyện lan man. Đang lo cả tuần nay không thấy email anh ĐC. Cũng không thấy đoạn ghi như thường lệ. Kể chuyện Duyên, Mai..., nói chuyện tửu sắc, chuyện kinh kệ, chuyện vô thường, chuyện bệnh tật..., anh Ngọc kể chuyện có duyên, lúc nào cũng cười...
Nhờ người bạn ngồi bên chụp mấy bức hình kỷ niệm để gởi anh em bè bạn thân xa...
Mong những an vui đến với mọi người trong mùa Giáng sinh này và cho một năm mới 2016 sắp mở ra...
Về nhà, đã thấy mail anh Ngọc với bức tốc hoạ dáng nét NQC. Thật là nhanh thiệt. Lúc đi thấy tay không. Giấy không. Bút không mà răng vẽ được. Mà vẽ hồi mô mình không hay? "Sư thầy" ni kinh lắm!...
Sài gòn đã tan cái lạnh đầu ngày. Nắng đã lại lên. Nhớ cái hẹn anh Ngọc ra giêng về miền Trung. Sẽ ngao du ĐN, Hội an, sẽ ra Huế thăm anh Bửu Ý với bạn bè. Được tháp tùng "thiện nhân" đi đây đó chắc lòng mình sẽ " tùng thiện" hơn!
Nhớ nghe anh Ngọc. A di đà Phật!
Nguyễn Quang Chơn
Sài gòn, 21.12.15
Tuesday, December 15, 2015
Bạn đã vượt qua
Đến thăm Đỉnh
Bạn vừa ra khỏi phòng mổ
Sau hai ngày mê giấc ngủ sâu
Bởi cơn đại phẩu...
Bạn đang ngồi húp từng muỗng cháo
Đôi mắt sáng lên chào tôi
Tôi mừng muốn khóc
Vậy là bạn đã vượt qua
Vượt qua thật rồi con dốc tử sinh
Ôi làm sao biết được đời người!...
Nhớ hôm kia tôi còn ở Nhật
Lòng bồn chồn lo lắng không yên
15 giờ bạn xong cơn mổ
15:30 phone tôi tự nhiên trở lại bình thường
Vốn không mê tín mà vẫn vấn vương
Gọi điện về con gái bạn
Ba con đã mổ xong bác sĩ bảo tốt
Ba còn mê man
Mà tôi vẫn hoang mang
Niệm Phật. Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát
Xin cứu độ người...
Hôm nay bạn cười
Nghe tôi kể chuyện lan man
Thằng Tùng Việt kiều 63 nay về SG lấy vợ 33
Thằng Đông vừa trúng hợp đồng gần trăm tỷ
Thằng Long ở Mỹ về vừa gọi điện
Tôi chuyển lời mấy người bạn phương xa gởi thư chia sẻ, chúc bạn bình an...
Phòng hậu phẩu không được ngồi lâu
Tôi nhìn bạn tôi hồi lâu
Muốn vẽ bạn đầy nghị lực
Đã vượt qua vượt qua...
Ngoài trời mưa lâm thâm
Gió gào bên cửa sổ
Lòng bạn chắc cũng ầm ào những sóng
Lo lắng ngày mai...
Ngày mai là ngày bí mật
Tôi chỉ biết hôm nay bạn đang nhoẻn miệng cười
Đang ăn chén cháo
Nên vui!...
Nguyễn Quang Chơn
ĐN, 16.12.15
Mừng Đỉnh vừa qua dốc tử sinh
Monday, December 14, 2015
Bạn tôi mổ tim
Ngày mai bạn thân tôi,TLĐ, mổ tim
Ca mổ lúc 10 giờ tại BV Đa khoa Đà nẵng
Tôi lại đang ở Nhật chưa về...
Đêm bỗng không ngủ được. thao thức. chập chờn...
Bỗng nghĩ bạn mình chắc cũng không ngủ được. Lo sợ ngày mai
Cơn đại phẫu thuật đặt 3 by pass qua 3 tĩnh mạch bị vôi hoá nặng...
Bạn chắc khó ngủ bên nớ
Tôi giấc không yên bên ni...
Giường bệnh viện trắng xoá với dây nhợ nặng nề
Phòng khách sạn ở Tokyo cũng trắng xoá drap, mền, và lạnh
Cái lạnh sa mạc xa xôi cô quạnh
Cái lạnh mùa đông nước Nhật
Cái lạnh thương bạn gắng gỏi lo chờ...
Những lần tỉnh mê thức giấc nửa chừng
Những giấc mộng đến và đi nặng nề. dữ dội...
Những ngày tháng cuối năm...
Đã cuối năm rồi
Chúng ta cũng đang sống những năm tháng cuối đời người
Đã lão thì lại bịnh
Biết là bình thường mà sao lòng lại chẵng bình thường...
Căn bệnh về tim không đùa giỡn được
Anh Phước vừa chơi xong ván cờ tướng
đứng lên ôm ngực rồi đi
Phùng Nguyễn mới đón bạn phương xa bỗng ôm ngực vào bệnh viện rồi không trở lại...
Những sợi dây thần kinh tim của tôi làm rối loạn nhịp đập cũng đã từng 3 lần đưa tôi cấp cứu!
Ôi trái tim
Biểu tượng của tình yêu. Mà có mấy tình yêu bất diệt. Thường thì tình yêu hay phập phồng. Đớn đau. Khắc khoải. Và. Đứt gánh nửa chừng...
...
Trời đã sáng dần
Bây giờ là 5 giờ sáng nơi đây
Quê nhà mới 3 giờ sáng
Bạn có ngủ được chút nào không
Can đảm lên nghe Đỉnh
như nghe một lời chú của tâm kinh
"Gate. Gate. Paragate. Parasamgate...."
Ngày qua Tokyo mưa lạnh âm u, hôm nay trời nắng ấm
Báo hiệu một ngày đẹp cuối đông
Và là ngày ghi dấu tử sinh trong đời bạn
Vài tiếng đồng hồ nữa thôi, trái tim bạn sẽ được điều chỉnh để đập nhịp bình an...
Và mai tôi về VN
Hai thằng lại ngồi bên nhau
Cười vui
Hỉ hả chuyện đời!...
Chúc an bình
Nguyễn Quang Chơn
Tokyo 14.12.15, tặng TLĐ
Monday, December 7, 2015
Dời mộ ông bà
Ba má mất đã lâu. Ông anh trưởng nam cũng vừa ra đi được hơn trăm ngày. Việc thờ cúng, mả mồ, bấy lâu nay mình vẫn chăm lo, nay lại thấy cần tập trung hơn. Bởi mình cũng đã già. Mà lũ cháu con thì tứ tán khắp nơi, lại sống đời hiện đại. Làm sao để chúng vẫn giữ nếp nhà, vẫn biết đến mộ phần tiên tổ ông bà, là điều đáng quý!...
Ông thân mình là một người tuyệt vời cả trong gia đình, dòng tộc, và xã hội. Sinh thời, ông là người làm ăn giỏi giắn, một nhà thầu đê đập có tiếng ở miền Nam. Ông hiền lành đức độ, chăm lo cho cả họ hàng, giúp đỡ hết bà con làng tộc. Sau 75, ông rủ bỏ tất cả vinh hoa, phú quí, về quê xây nhà phụng dưỡng cha già, lập trường, xây chùa, dựng miếu cho thôn xã. Ông như một già làng...
Mình đã có những câu đối tặng ông ngay khi ông còn sống. Nghĩ cũng không ngoa
Công như núi. Đức như non. Thọ với cháu con một nhà vinh hiển
Ơn tựa biển. Nghĩa tựa trời. Thác để lại đời tiếng thơm muôn thuở
Lúc ông đã xế chiều. Mình hỏi ông có mong ước gì không? Ông bảo ba chỉ muốn nhìn những mộ phần nhà mình trùng tu đẹp đẽ. Và mình đã phát nguyện trùng tu tất cả để người vui. Từ mộ ông bà tổ, đến cố, đến các anh chị em. Và, mình xây kim tỉnh cho ông bên mộ mẹ mình đã yên ấm từ lâu. Ông đi xem một lượt. Cười vui, rồi nói. Chừ ba mãn nguyện rồi. Nhưng ba muốn có một câu đối trên mộ ba má, con làm được không. Lòng rúng động, mình đọc ngay câu cho ông duyệt, giữa mộ phần mông mênh
Đất vĩnh viễn chở che thân xác mẹ
Trời thiên thu ôm ấp hiển linh cha!
Ông gật gù. Hai cha con thong thả bước về nhà khi trời vừa tắt nắng!...
Bây giờ, nghĩ đến mấy ngôi mộ của ông bà cố, ông bà nội rời rạc mỗi vị mỗi nơi. Vị hiu hắt trong vườn nhà người ta, cạnh bếp, cạnh chuồng gia súc. Vị cô quạnh trên rừng cây âm u khuất nẻo. Vị lạc loài trong khu mộ xa lạ mông lung... Nhân mộ bà nội bị sập vì đất trôi, mình bàn với anh chị em xin qui tập bốn ngôi này về trong nghĩa trang gia đình, trong khuôn viên ba đã mua từ trước, nơi nay ba mẹ, chú thím, anh chị em mình nằm..., để những cụ ông, cụ bà được kề cận nhau, được đoàn tụ cùng con cháu...
Chọn ngày lành tháng tốt. Khi những xẻng đất làm lộ hình hài, lòng mình thấy xót xa khi nhìn những rễ cây bám chặt vào đám xương tàn, gỡ ra cả đống bùi nhùi. Có ngôi chỉ còn những đất đen! Nghẹn ngào... Chả thế mà mấy anh em trong nhà cứ hay đau đầu, nhức cốt!... Và càng thấy cái sắc sắc không không trên cõi đời này...
Một ngày vất vả từ năm giờ sáng đến chiều tối thì đã đưa được các cụ về nơi cư ngụ mới bình an. Thân mình mệt nhoài mà lòng mình thanh thản. Vậy là nếu một mai, mình có bất đắc dĩ ra đi. Con cháu cũng dễ dàng biết được hết mả ông, mộ bà, chỉ về một nơi khói hương là đủ, khỏi phải tìm tới tìm lui. Và các cụ kể từ đây, sẽ ngày ngày gặp nhau, vui vẻ lai rai hưởng những hương hoa, men rượu, hơi trà..., phò hộ cháu con an lành, phúc thọ!...
Nam mô A di đà Phật!
Nguyễn Quang Chơn
08.12.15
Friday, December 4, 2015
Minh oan một bài viết
Mình không chơi face book
Bỗng thấy Tâm gởi email một bài đăng trên mạng xã hội
Ký tên Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc, đang sống ở VN
Giọng văn rất lạ. Style rất khác. Đỗ Hồng Ngọc mô ri?
Thì ra trần gian ni "bất khả tư nghì"
Có một Ngọc cũng Doctor. Nhưng không đỗ. mà cũng chẳng hồng
Viết bài "tàn nhẫn..."
Rồi những fans yêu "thư cho bé sơ sinh" đua nhau post lên face book của mình
Vậy là bỗng dưng ông anh tôi bị lôi từ trên chùa Yên Tử xuống chơi chợ Hàng Da...
Gởi thư hỏi thăm. Anh Ngọc trả lời
A di đà Phật...
Thì ra anh bị "oan văn" lâu rồi mà mình đâu biết
Nhức cả đầu. Đã đính chính trên trang nhà ĐHN (*)
Thôi thì cứ tủm tỉm cười như đức Như Lai
Mặc nhiên
Trên đỉnh đền Angko Vat
Nghe anh,
Nguyễn Quang Chơn,
4.12.15
Viết vui cho anh ĐHN như một lời xin lỗi
Wednesday, December 2, 2015
Tản mạn với tâm kinh
Nhận tin một người bạn đang cấp cứu bệnh viện vì đau dữ dội trong bụng. Khám xét mấy ngày mới phát hiện anh bị viêm cuống mật. Sỏi mật. Tiểu đường... Bệnh nặng, không thể mổ nội soi, vậy là phải mổ hở và anh đã phải chờ ngày mổ trong đau đớn. Tôi và người bạn thân đến thăm, động viên... Xong cuộc, hai đứa ra bên kia đường bệnh viện lai rai mấy chai bia tếu táo chuyện đời...
Hai ngày sau, tôi nhận phone con gái thằng bạn thân bảo ba con đang cấp cứu. Tôi chạy đến thăm. Bạn tôi ăn cơm xong bỗng ôm ngực. Huyết áp lên 20/14. Bác sĩ đang theo dõi. Cuối cùng sau khi chụp cản quang trái tim. Bạn tôi bị vôi hoá động mạch vành 3 đoạn với độ vôi hoá hơn 80%, không thể đặt stent, phải mổ hở. Vậy là đại phẩu thuật, khổ rồi! Mới hôm qua bạn tôi là vậy, mà hôm nay bạn tôi là ri! Quả đúng như ai đó nói. Ngày mai là ngày bí mật. Không biết được ngày mai. Và, đời thật vô thường. U u minh minh. Có có không không...
Lại đọc tin ông chủ Face Book vừa có con gái đầu lòng và hai vợ chồng tuyên bố sẽ tặng 99% của cải làm từ thiện cho giáo dục và y tế, quỹ ước khoảng 45 tỷ USD ! Trời, Mark và vợ chưa tới tuổi 35 mà sao đã có những suy nghĩ và hành trì ghê gớm vậy! Có phải họ đã là đại bồ tát. Đã "hành thâm bát nhã ba la mật" để soi thấy "ngũ uẩn giai không" và đã biết an nhiên buông những "thọ tưởng hành thức" để cười tươi tự tại với quyết định kinh hồn, trao tặng món quà vốn là những ước mơ "quái ngại", làm "điên đảo mộng tưởng" của bao nhiêu triệu con người??!!!
Phải chăng. Phải chăng trí huệ ta còn non kém quá nên ta cứ phải mệt mõi, còng lưng trên cõi ta bà này hoài mà vẫn thấy thiếu. Có một đồng ky cóp một đồng. Có hai đồng mơ ước được hai đồng rưỡi và thấy đó là cứu cánh, là trách nhiệm với con cái. Rồi tằn tiện để khi nhắm mắt xuôi tay, con cái được hưởng của cải, an nhàn? Lại nghe lời của Bill Gate: "tiền bạc là để cho một tổ chức sinh lợi để giúp những người khác. Tạo công bằng trong xã hội". Rồi, một tỷ phú khác: "nếu con tôi giỏi giang, chúng không cần của cải của tôi để lại. Và nếu chúng kém cỏi, thì tôi có để bao nhiêu chúng cũng không giữ được!" Để thấy. Những người đó họ tự tin không phải trong khoảng đời mấy mươi năm của họ. Mà họ tự tin, họ đã và sẽ đào tạo một thế hệ tiếp theo còn tự tin hơn, còn bản lĩnh hơn. Và, rõ ràng, họ đã giúp cho xã hội ngày một tiến lên. Và của cải lớn lao của họ, dùng để mưu cầu xã hội ngày một công bằng. Và cũng là niềm khích lệ cho bao người "quán tự tại", biết sắc sắc không không.
Họ, tôi coi như những bồ tát đang đáo ngạn trên con thuyền bát nhã.
Gate Gate Paragate Parasamgate...
Tát bà ha!
Nguyễn Quang Chơn
02.12.15
Subscribe to:
Posts (Atom)