Saturday, December 27, 2014

CÕI ĐỜI MONG MANH

Phone reo. Tin báo người bạn đột quỵ. Không kịp trăn trối! 

Tin nhắn. Anh H. vừa tự kết liễu đời mình!

E-mail.  Tin người anh thân quí ở VA, Mỹ, mấy ngày nay im vắng vì phải vào viện mỗ xẻ, nay mới về nhà!

Thư người bạn từ xa. Một nhân vật nổi tiếng đang quằn quại bên bờ sinh tử. Một người tài của hệ thống vẫn phải bất lực bởi hoá sinh!

Biết làm sao. Biết làm sao được! Đời người là một vở đại kịch của đất trời. Nhân sinh nhược đại mộng! Là một giấc mộng lớn. Mà sao. Mà sao vẫn thấy lòng tê tái khi nhận những thông tin đau thương của người quen, của bạn bè...

Rồi lại nhận tin thằng X đã hạ thằng này, nâng thằng kia. Thâu tóm chỗ nọ, chỗ này, ôm trong tay bạc tỷ! Đang mở đại tiệc với đàn em.

Lại nghe phone thằng Y đã lên kế hoạch đánh dập đầu thằng Z vì tự ái cá nhân!..

Chợt thấy lòng buồn như muốn khóc! Cuối năm rồi. Ngoài trời vẫn đang mưa và lạnh. Đời người rồi ai cũng như cuối năm, cũng mưa cũng lạnh. Mà sao. Người vẫn sân, vẫn hận, vẫn tham, vẫn oán vậy người?

Một người thân ghé thăm. Tâm sự bạn bè sao xấu xa. Sao không nghĩ đến ân tình ngày trước, thuở hàn vi, ai là người giúp đỡ sẻ chia. Mà sao nay đối xử bạc tình, vô đạo. Rồi uống mấy ly rượu và khóc nức nở.

Tôi ôm vào lòng để bạn vơi hết nỗi niềm. Để khóc hết một lần. Để biết đời không chỉ có thằng bạn lưu manh đó, mà còn biết bao người tử tế bên cuộc đời mình. Và, tại sao lại khóc, tại sao phải buồn đau với người dưng?

Xin gởi cho ông X, ông Y, ông Z, ông có sống thọ bao nhiêu thì cũng đến 100. Chừ ông đã 60 rồi. Tiền ông cũng nhiều rồi. Con cái ông cũng lớn rồi. Ông cần bon chen, cần hại người để kiếm tiền, kiếm của nữa mà chi. Ông nên nghỉ ngơi, hưởng thụ. Mai mốt liệu ông có được nhấc bước đi, được nhai đồ ăn, được đọc sách báo..., cớ sao ông cứ nặng nề với oán ân, với địa vị, với bạc tiền???...

Hãy sống hết mình. Hãy sống chân thực. Đeo mặt nạ mà chi. Nguỵ quân tử mà chi. Đời còn ngắn lắm người ơi!

Tôi rót ly rượu một mình. Tôi khóc. Tôi khóc cho bạn tôi mới mất, tôi khóc cho người thân tôi quằn quại, tôi khóc cho bạn tôi đang hằn học, đang tính toán, đang hận thù...

Đời người tưởng dài mà mong manh. Nhược đại mộng. Không. Còn hơn thế nữa. Như bài kệ thiền sư Lục Như:

"Nhất thiết hữu vi pháp
Như mộng, huyễn, bào, ảnh
Như lộ diệc như điện
Ưng tác như thị quán"

Mọi pháp thâm sâu cũng như mộng, như ảo, như hình, như sương, như điện, có gì đâu! Chỉ là một thoáng chốc mong manh!

Mà sao anh, mà sao chị, mà sao em, mà sao bạn. Cứ ngập trôi trong những hận, oán, thù, kim ngân, danh lợi..., rồi xâu xé lẫn nhau???

Cõi đời này người ơi, thật sự mong manh!
 
Đà nẵng, NQC, 27.12.14

Wednesday, December 24, 2014

PHÚ QUÝ SINH LỄ NGHĨA

Nghe Tâm đang nói phone với bạn học cũ ở Mỹ. " Sao ông lại nói phú quí sinh lễ nghĩa. Con H. đang bán bánh mỳ, thằng B. đang chạy xe thồ..., bọn hắn có phú quí đâu!.."

Mình hỏi, thì ra bạn bè thời trung học lớp T. muốn thành lập quỹ lớp để thăm viếng thầy cô, hiếu hỉ gia đình bè bạn. Tâm thông báo, nhưng người bạn Việt kiều từ chối và bảo, thôi đừng "phú quí sinh lễ nghĩa". Và T. hỏi tôi. Vì sao bạn em lại nói thế?

Ừ. Ông bà ta nói cái gì cũng đúng. Phú quí thì sinh lễ nghĩa. Hiểu như thế nào? Tại sao có chữ "sinh"? Ý ông bà ta nói rằng có được phú quí rồi mới bày đặt sinh ra lễ nghĩa! Chứ khố rách áo ôm thì ở đó mà lễ với nghi! 

Nói dzậy mà hổng phải dzậy!

Những bạn bè tôi chơi từ thuở thiếu thời, đều biết rõ nhau về nhân thân mỗi đứa. Thằng nào con nhà giàu nghèo. Thằng nào học hành giỏi dở. Đều rõ hết. Và cuộc đời trôi nỗi. Không phải đứa con nhà giàu là sẽ tiếp tục đại gia. Không phải đứa học giỏi giang phải là người thành đạt...

Bạn tôi, thằng ni ngày xưa gia đình nông dân chân chất. Lớn lên cuộc sống cũng nhàng nhàng. Bỗng gặp vợ lớn tuổi buôn bán giàu có. Vậy là hắn lên đời. Mặc áo dây đeo. Mang giày Adidas. Đi đâu cũng Ipad, kính râm. Head phone iphone nghe nhạc lim dim. Nói những điều trưởng giả sang trọng. Bạn bè mời nhậu thường đến trễ, cho ra con nhà quí phái!

Thằng nữa nhà tận vùng quê xa. Nghèo lắm. Trung học lên phố ở nhờ nhà ông chú ruột. Vừa học vừa giúp việc. Rất thương. Ra đời được bạn bè, quí nhân giúp đỡ thành công, lên đời thật nhanh. Giao du chừ chỉ những người thành đạt. Ăn uống chỉ những nhà hàng cao sang. Nhà biệt thự xây ở khu nổi tiếng đắt đỏ. Khoe căn bếp đã hàng tỷ đồng. Bạn bè đến nhà thăm được dọn ăn sang trọng. Được giới thiệu toàn thịt cá, gia vị nhập ngoại. Đủ ly tách chén dĩa, dao nĩa các loại sáng choang. Được dặn dò uống ly nào, dùng nĩa nào, chấm gia vị nào, phát mệt!

Còn mấy thằng ngày xưa con tư sản, con quan. Đi học, đi chơi đã có xe hơi, xe máy. Nay cũng vô cùng thành đạt. Con cái đi học nước ngoài. Nhà cửa khắp nơi. Nhưng cứ ưa gặp bạn bè xưa cũ. Vỉa hè là nơi tâm sự. Thi thoảng phải tiếp khách ở nhà hàng lớn thì lo chuồn sớm, để lại trợ lý lo. Chuyện tiền bạc, nhân thân thì như đùa giỡn. Sẵn sàng rút cả chục triệu tặng bạn bè khốn khó như không, mà vỉa hè bình dân vẫn ăn uống ào ào! Hôm qua noel, nhận tin nhắn tôi rủ nhậu thì đang ở Sydney thăm con. Bảo thèm ngồi vỉa hè Sài gòn với ông chơi Noel quá!

Còn thằng từ ông nội rồi đến bố nó ngày xưa nứt tiếng nhà giàu. Sau 75 gần như trắng tay. Nhưng chừ hắn làm ăn giỏi giang. Tiền bạc không làm chi cho hết. Kinh doanh ra tới nước ngoài mà không bao giờ lò mặt lên báo chí. Đi nhậu với tôi chỉ dùng xe máy, toàn chọn quán thường thường văn nghệ. Để dễ nói chuyện tầm phào và khỏi gặp giới làm ăn, đại gia hỏi chào thêm mệt! Có lần tôi mang cá chuồn chiên miền trung vào, nó ăn ngon lành như bị bỏ đói, lại còn xin gói vài con để cho buổi chiều!

Thằng vốn con quan trưởng ty, sau 75 vỡ mộng bác sỹ, dạy học vùng xa bữa đói  bữa no. Nhưng lúc nào cũng thưa gởi nhẹ nhàng, áo quần thẳng nếp, lịch sự đàng hoàng đúng lúc đúng nơi, rất là "lễ nghĩa" !...

Thì ra cái "lễ nghĩa" được sinh ra trong câu trên của ông bà chỉ là để chế nhạo những kẻ trọc phú, một bước chân đất lên ngồi Lexus, BMW. Áo quần giày dép thì phải có hàng hiệu logo, muốn tỏ ta đây quyền quí, bạc tiền, mới kiểu này cách nọ, mới lễ đó nghĩa kia. Thậm chí lập những quỹ từ thiện bạc tỷ thăm giúp khắp nơi để được báo chí đưa hình, đưa tin ầm ĩ. Đó mới là " phú quý sinh lễ nghĩa!", là "trọc phú học làm sang!"

Còn những kẻ vốn là lễ nghĩa từ trong tấm bé. Giờ dẫu có bạc tiền, danh vọng, hay nghèo hèn, thì họ vẫn giữ cung cách cũ. Cái lễ nghĩa của họ là cái tự thân chứ không phải cái mới sinh ra!

Các bạn ra Huế, gặp các mệ chị gánh hàng rong bán bún, xôi, chè..., vẫn nón bài thơ, áo dài đàng điệu, thưa gởi nhẹ nhàng. Họ đâu phải là lễ nghĩa mới sinh. Cái cốt cách họ như vậy tự thuở nào rồi!

Một ông thầy tôi người Huế, mấy người anh quen biết đã nổi danh trước 75 mà tôi tôn kính. Khi nhận email của tôi luôn trả lời lịch sự, nhã nhặn với lời lẽ khiêm tốn, động viên. Rất trân trọng. Họ đâu có sinh lễ nghĩa. Lễ nghĩa vốn là máu thịt của họ rồi!

Tôi nói với Tâm, bạn em nói sai rồi. Câu nói đó nên dành cho thằng X, con Y, chứ không phải các bạn của em! Hãy cứ làm những điều " lễ nghĩa" như cha mẹ, ông bà , xã hội mình ngày xưa đã dạy dỗ cho mình. 

Em cho là chuyện bình thường. Nhưng họ cho là lễ nghĩa, cũng chuyện thường tình! Còn những chuyện "lễ nghĩa" dùng để đánh bóng cuộc đời thì xin em hãy cứ tránh xa!!!

Sài gòn, 25.12.14, tặng MT và các bạn
NQC

Tản mạn Noel 2014

"lại mùa Noel nữa, mấy mùa Giáng Sinh rồi...". Mùa Giáng Sinh cuối cùng tôi đón Noel ở Sài gòn là 1974. Nay đã 40 năm tròn, tôi mới lại đón Noel nơi đây. 

Năm đó, không hiểu vì sao tôi không về ĐN như hằng năm, mà ở lại đón tết Sài gòn. Và tôi đã được đón cả giáng sinh, tết Tây, tết ta, ở Sài gòn, của năm cuối cùng chế độ cọng hoà miền nam VN. 

Nhớ cứ đến khoảng tháng 10,11, là Sài thành đã rập rình màu sắc của Noel, dẫu đang thuở chiến tranh. Lũ sinh viên chúng tôi, cũng rộn ràng mong đợi...

Đêm noel, chúng tôi thức gần như hết đêm. Khoảng 20 giờ thì bạn bè kéo nhau xuống trung tâm quận 1. 
Đường Lê Lợi, Tự Do (Đồng Khởi), tràn ngập người đi. Mọi người chen vai nhau đi về phía nhà thờ Đức Bà. Từ góc Nhà Quốc Hội (nhà hát lớn TP), nhìn xuống nhà thờ, đèn hoa treo rực rỡ, làn sóng người chen chúc bên nhau, áo mũ nhiều màu sắc, nhìn rất đẹp...

Xong kéo về nhà một người bạn nào đó ăn réveillon, nhảy đầm. Cuộc vui tàn là khoảng 2,3 giờ sáng...

Năm nay trời Sài gòn đẹp, không mưa, dịu mát. Thành phố cũng đã trang hoàng đón tết Tây cả tháng trước nên noel cũng tràn ánh màu rực rỡ trên các nẻo đường chính. Đặc biệt là các đường Lê Lợi, Hàm Nghi, Tự Do, Độc Lập ( Lê Duẫn). Đường Nguyễn Huệ và đoạn đầu Lê Lợi bị đào xới làm tàu điện ngầm nên không trang trí hoa đèn được...

Mới tối, các lối dẫn vào trung tâm đã đông nghẹt. Xe cộ phải nhích từng bước một. Xe máy chen nhau. Hơi người, hơi xe hừng hực. Tôi tranh thủ đưa Tâm đi một vòng Lê Lợi, Tự Do, Độc Lập. Cái cảm giác ngày xưa mất đâu mất. Chỉ thấy cái ồn ào, hỗn độn, và lòng cảm thấy bất an. Về nhà rót một ly rượu. Thấy nhớ con cái. Thấy nhớ bạn bè. Cái gì cũng đã xa lăng lắc. Cả kỷ niệm ngày xưa!...

Những năm gần đây. Do các con đi học ở Mỹ. Mùa Giáng Sinh học sinh được nghỉ dài ngày nên năm nào tôi cũng qua thăm. Giáng Sinh ở Mỹ là ngày lễ lớn. Người người hay đổ về các mall trước lễ để mua quà tặng cho nhau theo tục lệ. Và mùa này hàng hoá cũng sale nhiều nên người ta mua sắm rất đông. 
Các hộ gia đình lo trang trí noel trong nhà, ngoài vườn. Đi đâu cũng thấy đèn màu và hang Belem, ông già noel và tuần lộc. Đẹp lắm. Có những khu người ta tổ chức thi trang trí nhà cửa cho mùa Giáng sinh.

Noel ở Mỹ người ta đón mừng trong nhà là chính. Không kéo nhau ồn ào xuống phố như ở nước mình. Cha mẹ con cái thăm nhau ăn tối và tặng quà nhau. Gia đình có đạo thì đi nhà thờ. Mà noel thì dường như dành cho tất cả mọi người chứ không phải chỉ duy người theo thiên chúa. Đặc biệt, noel là của giới trẻ!

....

Sài Gòn 40 năm mùa noel trước, là một chàng trai trẻ ngỡ ngàng, hoang mang với cuộc sống, trong một đất nước chiến chinh. Noel 40 năm sau, một người đã đi qua hết những gấp gãy cuộc đời. Loạn ly không còn. Tiếng súng đã im. Mà sao thấy vẫn còn ngơ ngóng?!....

Sài gòn, Noel 2014, 
NQC

Monday, December 22, 2014

VỀ MIỀN TÂY

Về miền tây
gạo trắng nước trong
Em vắt khăn rằn
câu hò man mác
Tiếng đàn kìm réo rắc
tiếng đàn cò mang mang
Em xuống câu xề
lòng anh xốn xang...

Sáng Cần thơ
Cái Răng chợ nổi
cây bẹo treo trái dưa, trái xoài, trái bưởi
đong đưa
như đời em đong đưa sông nước
những nẻo đường xa....
Câu ca "nước đục phù sa
người lấy phèn người lắng, sẽ trong ra lòng mình..."
Bến Ninh Kiều chiều
sóng nước lênh đênh
hắt hiu con cò bay lả...
ngọn đèn ai thắp bờ xa...

Đêm Bạc Liêu nghe câu vọng cổ
đàn cò vỗ cánh lượn bay
đêm Bạc Liêu không rượu mà say 
điệu Nam Ai réo rắc
Ôi 
Dạ Cổ Hoài Lang 
"em luống trông tin chàng
gan vàng thêm đau..." (*)
làm ta nhớ người viễn xứ
đêm nay tuyết lạnh mơ màng
biết có sầu than?...
Xin,
"là nguyện cho người,
cho người hai chữ bình an..."(*)

Giã biệt Năm Căn 
cano rẽ sóng sông Cửa Lớn 
mênh mông 
rặng đước rặng tràm
vỏ lãi xốn xang
đò dọc đò ngang
đua về đất Mũi
con trẻ học bài
chòi lá ven sông
đôi mắt trong veo cười hiêng hiếc nắng...
mẹ già
rửa gạo trông theo...

Đất Mũi cheo leo sóng gió
bên lở bên bồi
Lữ khách bồi hồi thương đất lẻ loi
xa xôi đất mặn...
câu ca oà về xao xuyến
"tấm áo nâu, rướn mình lên từ cõi rừng cao, dắt dìu nhau vào đất Cà Mau, áo ơi..." (**)

Ly rượu ngọt môi chào nơi tận cùng tổ quốc
biển sóng chập chùng
Thái bình dương sóng chẳng thái bình
mặt trời bỗng lên
hồng trên đất Mũi
thật xinh...

NQC, miền tây 20-23/14
Để tặng ĐC, PCH, TTNM, MT, PD
(*) Dạ cổ hoài lang, CVL
(**) Tình ca, PD


Thursday, December 11, 2014

Hiệp một trận bán kết lượt về VN-MALAYS giải AFF 11.12.14

Không muốn xem nữa
Khi trận cầu mới 30 phút, đội VN đã thua 1-3 trước đội bạn Mã Lai
Cái gì vậy ở những chàng trai đất Việt
Khi 60 ngàn cổ động viên đỏ rợp sân nhà
Khi chỉ cần hoà là ta đủ thắng
Khi ta đã ngoan cường chiến thắng 2-1 giữa  sân người?!...

Miura, huấn luận viên người Nhật
Dường như quá hiểu tâm lý người Việt nam
Được một chút đã kiêu căng
Thắng một trận đã tưởng mình vô địch
Nên ông đã bảo với học trò
Cần quên đi chiến thắng
Và đặt bước chân mình trên mặt đất trong trận lượt về
Chờ đến cuối cùng mới biết thành hay bại
Mà dường như ông đang thất bại
Bởi ông là người con thiên hoàng, còn học trò ông là những VN sau 1975
Những người luôn chỉ mải mê cùng chiến thắng
Dẫu chiến thắng với sự tốn kém khôn cùng!...

Người Nhật sau thế chiến thứ hai
Người Nhật sau cơn sóng thần và động đất kinh hoàng 2011
Vẫn vững vàng là người Nhật
Biết mình thắng ở đâu, thua ở đâu
Để dẫu thắng hay thua để cuối cùng vẫn thắng
Vẫn dẫn đầu thế giới trong những công nghệ tinh vi...

Hiệp 1 với tỷ số nát tan 1-4
Liệu VN có thức tỉnh để hiểu rằng mình còn rất yếu
Phải biết thủ, để giữ nồi cơm
Đừng phung phí
Đừng tự hào
Đừng ngạo mạn
Để đói rách khắp nơi
Để lang thang khắp chốn

Hãy tiết kiệm hãy gìn giữ và
Hẫy biết khôn khéo tiến công
Việt Nam
Hãy học tinh thần người Nhật
Chúng ta 
đã muộn lắm rồi!...

11.12.14,
NQC, hiệp một, trận bán kết lượt về AFF 2014

Monday, December 8, 2014

GIÁP NĂM VÕ ĐẠI ĐẦY


Mới đó mà nhanh. Anh đi đã được một năm tròn. Hôm kia chủ nhật trời mưa. Nằm nhà buồn không biết làm chi, lấy rượu ra uống và nghĩ tới bè bạn, lại nhớ tới anh. Nhớ anh đi ngày 18 tháng 11 âm lịch. Dặn lòng một tháng nữa sẽ đến thắp hương anh. Hôm qua lại nhận phone chị Ng, nói mai là giáp năm anh. Té ra năm nay nhuận hai tháng 9. Đã tròn 12 tháng rồi!...

Bây giờ chắc xác thân anh đã tan hoà với đất. Anh đã hết mọi đớn đau. Nếu có linh hồn, hôm nay anh sẽ về đâu đó. Anh về thăm nhà, và chắc cũng thăm tôi. Hồi xưa trời mà lạnh, tôi với anh thế nào cũng tìm nhau uống rượu. Bọn mình quen ngồi với nhau đã mấy mươi năm rồi!

Linh hồn anh sẽ bay loanh quanh và chắc anh cũng thấy hết cái thành thật, gian dối của người đời, bè bạn..., và chắc anh cười. Anh cười thôi chứ anh chẳng làm chi ai, bởi tính anh vốn hiền hoà , anh nói to nhưng đánh nhỏ..., VĐ Đ chỉ thích vui là chính, sòng phẳng mà vẫn muốn dĩ hoà vi quí với mọi người...

Nhớ những năm tháng ở HN. Hai đứa trọ tại một căn hộ tập thể bộ thuỷ sản. Tối hôm đó trời lạnh, tôi và anh đi nhậu rất say. Tôi lại phải tiếp mấy người bạn Hàn quốc ở vũ trường. Cái hand phone của tôi hết pin (loại Erikson cục gạch có antenne trên đầu), tôi nhờ anh giữ và mang về giùm. Tôi đi taxi, nhậu say và trở về nhà khoảng 1,2 giờ sáng. Chỉ kịp mở cửa bước vào nhà là lăn ra ngủ. Sáng hôm sau mới biết anh bị tai nạn khi chạy lên cầu thang, mặt đập xuống tam cấp, sưng vù và đổ máu, nhưng tay vẫn giữ chặc chiếc phone sợ mất. Chìa khoá phòng anh không đem theo nên anh ngủ hành lang. Nửa khuya lạnh quá anh lại mò tìm khách sạn. Người ta thấy anh máu me không dám nhận..., sáng sớm mới có anh em tới đập cửa báo tin. Thương anh mãi!

Rất nhiều chuyện vui của tôi với anh kể hoài không hết. Chuyện chị Ng theo dõi bọn mình đi nhậu. Chuyện vỏ silicon ở công trình The Lien, chuyện trị mấy thằng nhóc láu cá Singapore đòi thi uống rượu, uống một lần là chúng bỏ rượu luôn! Chuyện múa võ ở Thanh Hoá, ở đường 5 Hải phòng..., nhiều, nhiều lắm...

Võ Đại Đầy, cái xã hội này chừ dường như đã mất dần nhân tính. Bạn bè cũng đã biến chất nhiều không còn nghĩa tình như xưa. Sống lâu nhìn đời không vui thì càng buồn chán. Nên đôi khi nghĩ ra đi như anh mà sướng. Chỉ khổ là anh chịu cái đau vì bịnh lâu quá, hơn 10 năm trời chớ ít chi. Mỗ xẻ, thuốc men, đúng là đày đoạ. Có niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống như anh nên mới vượt qua, chớ với tôi thì không biết thế nào!

Thôi thì dẫu anh sống anh chết. Dẫu anh còn hay không. Chúng ta vẫn là bạn bên nhau. Tôi đã nhiều hôm uống rượu vui và nghĩ phải chi có bảy Đầy. Có những bữa tiệc tôi chỉ huyên thuyên kể về kỷ niệm của chúng ta. Vậy chẳng phải anh vẫn luôn hiện hữu bên tôi đó sao!

Sáng nay tôi gọi phone cho Phạm Dũng, nói trời ĐN đang mưa lạnh và Đầy đi vậy mà đã một năm! Dũng nói phải chi có ông ở đây hai thằng mình uống rượu. Chắc hắn sẽ về một bên. Thằng nớ còn lâu mới bỏ tụi mình! Trời Sài gòn hôm nay cũng lạnh!...

9/12/14, NQC, nhớ VĐ Đ, ngày giáp năm

Thứ hai ngày 8 tháng 12

Thứ hai ngày 8
Mưa âm u, buồn rả rích
Nhận email Trần thị Nguyệt Mai
Nhận email Phạm thành Châu
Đọc bài Sáng Chủ Nhật ở Sài gòn quán của Đinh Cường
Nghe các anh nhắc đến mình
Đỗ Hồng Ngọc khen bài thơ NQC dễ thương
Phạm Cao Hoàng khen bài văn NQC đưa PTC lên tận mây xanh
Trời vẫn mưa mà sao lòng ấm
Ấm với những cây đa cây đề văn nghệ ở khắp nơi luôn quí trọng nhau
Quí cái chữ. Quí cái tâm. Quí cái chân tình
Như Nguyệt Mai thật vô tư giữa bao nhiêu người lần đầu mới gặp giữa Sài gòn
Như anh Phạm Cao Hoàng, anh Đỗ Hồng Ngọc chưa một lần gặp đã khen...

Trời Đà Nẵng đang mưa như ảnh hưởng cơn bão lớn biển đông
Tôi thấy mình xuyến xao và cảm động về cái tình người
Vẫn còn. Vẫn còn. Rất đậm. Khắp nơi.
Đâu có hết. Giữa cõi đời mang mang...

NQC 8.12.14

Sunday, December 7, 2014

Bên cầu thương dĩ vãng

Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng (*)
Câu thơ buồn bất tuyệt với ngàn sau
Con sông người trôi mãi cuốn buồn đau
Riêng ta vẫn bên cầu thương với nhớ

Ta thương nhớ bởi vì ta đã lỡ
Lỡ yêu người suốt một cuộc bình sinh
Trời đất mông lung. Thế giới xoay vần
Bởi có người, ta ôm người nên ta sống

Ta vẫn thấy một vầng dương đầy nắng
Chiếu qua hồn. Chiếu suốt cõi âm u
Nên giòng nước cứ trôi. Hay nước cứ ao tù
Ta vẫn ở bên cầu. Thương dĩ vãng...

Ta đang thương không nghĩa ta đang khóc
Ta thương vì ta biết có người thương
Và ngày mai người cũng sẽ lên đường
Dệt hồn ta nở một trời hoa gấm!...

Ngồi bên cầu với lệ thầm ta khấn
Cõi yêu người dĩ vãng hoá hồng hoa!...

(*) trong Ngồi Lại Bên Cầu, thơ Hoài Khanh

NQC, Dec. 07, 14

Đêm uống rượu xem tuyển Việt Nam đá với Mã Lai trận bán kết


Các em đá trận đi bán kết trên sân khách Mã Lai
Dưới gần 80 ngàn khách cỗ vũ đội nhà
Và những trọng tài như...fan đội bạn...

Rót ly rượu uống một mình
Để cám ơn các em, những người đại diện cho tuổi trẻ Việt Nam
Bình tĩnh ngoan cường dưới cuộc chơi bị xứ người đè nặng, và 0-1 cho cú penalty không rõ mở màn

Ly rượu mừng cú sút quyết đoán gỡ huề trong hiệp một của Huy Toàn
Và một ly cám ơn huấn luyện viên người Nhật rất thư sinh, Miura, lạnh lùng và dũng cảm như một Samurai
Rót một ly buồn cho đội bạn chém đinh chặt sắt mà các em cũng cứ vượt qua

Ly rượu đầy hơn để vui cho cú dứt điểm đẹp Văn Quyết ghi bàn thắng thứ hai
Cú sút của một football-player chuyên nghiệp...

Và rồi trời mưa. Và rồi bạo lực. Và rồi trọng tài..., căng thẳng!

Ly rượu cuối cùng khi tiếng còi của ông trọng tài buồn bã thổi lên kết thúc cuộc chơi
Cuộc chơi của những người Việt Nam bản lĩnh...

Xin cám ơn các em đã kiến tạo một trận dã cầu đẹp
Mang dáng dấp Việt Nam
Hãy chơi đẹp và luôn hãy biết
Hàng triệu người đang hướng đến các em
Những con người đại diện Việt Nam
Đất nước mấy mươi năm trước luôn dẫn đầu Đông Nam châu Á!...

NQC, 7.12.14