Sunday, July 16, 2017

Ngày ấy tháng 7, đã là 7 năm...


Ngày ấy tháng bảy, hoạ sĩ Đinh Cường ghé Đà Nẵng thăm nhà, cùng đi có giáo sư Như Hạnh

 

Buổi trưa, những anh em văn nghệ đón anh, uống rượu và vẽ. Tình thân và vinh dự được anh đến chơi. Lần ấy vô tình có Dũng đang học ở Mỹ, về hè...


Tôi lấy canvas và sơn dầu, xin anh một bức chân dung của Tâm . Cũng muốn nhìn một hoạ sĩ, giáo sư dạy sơn dầu, vung bút...


Chẳng nề hà, dẫu đà trưa, anh cũng mệt. Tâm ngồi mẫu hồn nhiên. Anh cầm peinture khổ lớn. Chấm vào màu. Rồi anh nói. Mình vẽ hỗn hợp cả chì và màu cho nhanh nhé...


Bàn tay tài hoa của người hoạ sĩ tài danh chỉ mấy bệt sơn, chỉ mấy nét chì đã hiện cái thần người mẫu. Tâm, trên canvas trẻ trung, thanh thản, hồn nhiên...


Anh nói với tôi trước khi ký tên. Vẽ hỗn hợp mới nhanh được Chơn à. Rồi anh bỏ bút. Tâm có một chân dung thật tuyệt, bất ngờ. Rồi cũng thật hồn nhiên, anh nằm trên sopha nhắm mắt, nghỉ trưa...


Ba năm sau, hoạ sĩ cùng bạn thân Bửu Ý lại ghé nhà chơi. Nhìn bức chân dung Tâm treo trên tường. Anh và Bửu Ý ngạc nhiên, trầm trồ, ngắm nghía. Bửu Ý bảo ông vẽ bức này đẹp quá. Anh nói nhẹ nhàng, đôi khi một phút xuất thần!..., tôi mới thấy bức tranh quí giá làm sao!...


Hôm nay lại tháng 7. Mới đó đã 7 năm đời của một bức chân dung, và 1 năm 6 tháng anh đi xa. Chợt nhớ, chúng tôi thường gặp nhau vào tháng 5 tháng 6 hay tháng 7. Tôi qua Mỹ hoặc anh về VN, nhiều kỷ niệm nhớ nhau... Bây chừ anh ở miền miên viễn, tôi vừa bước qua một cuộc tử sinh. Đời người thì hữu hạn mà lòng người thì vô cùng...


Hôm nay, trời dầm dề cơn mưa giữa mùa hè nóng bức, đóng cửa một mình, ngắm bức chân dung, nhớ anh vô hạn. Một lần đi là mãi mãi. Một lần sống là nhớ thương. Một nét bút mới đó đà 7 năm. Một bệt màu tưởng chơi mà vĩnh cửu...


Anh Đinh Cường, còn hoài trong trí nhớ, trong trái tim gia đình chúng tôi, vĩnh viễn!...


Gate, gate, paragate, parasamgate, Bodhi Svaha!...


Nguyễn Quang Chơn

16.7.17

Nhớ hoạ sĩ Đinh Cường


Monday, July 10, 2017

Đêm uống rượu một mình nhớ bạn,


Chai rượu cognac XO, mang từ Mỹ về sau tết, chờ có đứa bạn thân nào tới chơi, khui ra cùng uống, có ý để dành...


Nào ngờ cơ tim nổi cơn nhồi máu cấp, đưa ta về cõi vô cùng, rồi trở về lại với trần gian, nhờ tiến bộ y khoa, sau 4 phút tịch nhiên, ...


Nếu không, đến hôm nay, theo thông lệ, gia đình cúng vong hồn tuần thứ 3, làm tuần 21 ngày!...


Thấy vui vui, cười cười. Nhìn chai rượu lặng thinh. Ta chết thì ai uống. Để dành làm chi. Bạn bè mấy khi. Thôi. Tới đâu hay đó!...


Lặng lẽ khui chai rượu. Rót một ly với đá, uống một mình. Căn hộ trên cao đầy gió. Trước mặt là sông, xa xa là biển. Chợt nhớ làm sao bè bạn bên kia bờ đại dương, ở California, Oregan, Texas... nhớ mới đó gặp nhau, tập trung ở Orange County, đón ta từ San Jose xuống...Nhớ thằng Minh thằng Định, thằng Khánh thằng Trung... Mà nhớ nhất thằng Đa, kẻ thăng trầm cung bậc, làm việc hết sức, bè bạn hết mình, rượu bia hết mực... Thấy Cognac XO Costco giá rẻ, nên mua một thùng, bỏ cốp xe, đón bạn về chơi!...


Ta bắt chước về San Jose mua vài chai đãi bạn, còn mua mấy chai đem về VN, để dành chờ khách lai rai!...


Đêm nay một mình mở chai kỷ niệm. Nhấp vào môi mà thấy rượu thật thơm, mà sao nhớ quá những bạn thật hiền!!!


Ở đây giờ đang tối. Ở bển, các bạn dậy chưa? Cuộc sống một ngày mới đong đưa, ngày đầu tuần hiển nhiên bận bịu, có đứa nào biết ở quê nhà vời vợi. Có thằng NQC đang nhớ về mình!...


Thôi bọn bây đón một ngày lên. Tau chờ ngày sắp hết. Bọn bây một ly cà phê cho tỉnh. Tau thêm một ly, hai ly nữa để ngủ ngon!...


Bọn bây đi công việc đi. Tau nhấp thêm ngụm nữa, cho say. Thôi. Hẹn ngày tao ngộ!...


NQC

10.7.17, nhớ bạn MPC

Saturday, July 8, 2017

Tóc em


Những sợi tóc rụng trên nền nhà trắng

Anh khẽ khàng thu nhặt mỗi sớm mai

Sợ em thấy em sẽ buồn sẽ khóc

Bởi thương hoài tóc ngày xưa mây bay…


Mái tóc em ngày xưa ngang vai

Trong chiều nắng mang mang vui với gió

Anh đi qua. nghiêng nghiêng ngó ngó

Mái tóc dài xúi giục tim anh yêu…

Gần bốn mươi năm phố xá liêu xiêu

Bờ môi cũ hồng son xưa cũng nhạt

Hai đứa con bên đời buông tiếng hát

Anh mỏi nhịp chân,

em mỏi mắt nhìn theo…

Bốn mươi năm chừ cũng đã hắt heo

Có ai giữ được hoài đâu tuổi trẻ!…


Mỗi sáng mai anh thấy những sợi tóc

Trên nền nhà mà nước mắt rưng rưng

Anh thương em. Anh thương em quá chừng

Nhìn mái tóc mỗi ngày sao thưa thớt

Dẫu em vẫn như xưa (thời anh mới gặp)

Tuổi hai mươi. tóc xanhmướt ngang vai…

Chỉ sợ em thương nhớ sợi tóc mai

Sợi dài, vắn ngày xưa anh hôn khẽ

Nhưng bây giờ anh vẫn thường hôn khẽ

như xưa thôi,

dẫu môi mắt đã nhạt màu!

Rồi muốn nói với em. Ồ có nghĩa gì đâu

Tóc thưa thớt cho nghĩa tình mình nặng

Anh vẫn thường làm thơ tặng em trong đêm vắng

Khi xa em,

có khác gì xưa?…

Thì sá chi trời nắng hay mưa

Thì sá chi đời người bao nhiêu tuổi

Thì sá chi tháng ngày gấp ruỗi…

Em nhìn kìa. Mây hay tóc em bay!…



Nguyễn Quang Chơn

Sài gòn 8.10.14

Tặng MT



Bài thơ cũ

Saturday, July 1, 2017

Quỳnh Như


Quỳnh Như, vẽ bởi ba Chơn, chì than trên giấy