Anh là người con thứ hai, được gọi là anh ba theo cách gọi miền Nam và là con trai trưởng trong nhà.
Tôi nhớ hồi trẻ anh đẹp trai và học giỏi lắm. Anh hay chơi với anh Giảng con bác hội đồng Trạch và anh Trị, con bác Trưởng ty bưu điện Tam kỳ. Bác Trạch dáng cao gầy. Nghiêm khắc nhưng nhân hậu. Nhà bác cách nhà tôi dăm nhà, có nuôi chó berger và luôn có lính gác dữ dằn. Nghe đâu bác là người chống cọng sản một cây. Sau 75 bác lánh vào miền nam, xuống tóc nguỵ trang vào chùa tu hành, rồi mất. Nếu bị bắt chắc bác sẽ rục xương trong tù.
Ty bưu điện thì đối mặt nhà tôi ở đường Trần Cao Vân, có một cây cốc cổ thụ rất linh thiêng. Buổi tối các anh hay tập trung trước sân rộng của ty để luyện võ. Dưới ánh trăng anh múa đẹp lắm. Tôi xem ngẩn ngơ...
Tam kỳ những năm 60 là thị trấn nửa làng nửa phố, dân cư thưa thớt tập trung trong vòng vài km2. Hầu hết cư dân đều biết nhau. Ba tôi bôn ba làm ăn và khá giả nhất nhì thị trấn. Anh Phước thuộc hàng " đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi" lúc bấy giờ.
Ba tôi yêu quý và kỳ vọng về người con trai trưởng lắm. Khi có xe máy thì chiếc velo solex đầu tiên ở Tam kỳ là của anh. Sau đó thì lên đời bằng xe Mobylette của Pháp. Rồi thì xe Honda damme, Honda 67, 68, cứ có model nào mới ra là ba tôi mua cho anh. Khi vào lính thì anh lại có xe Jeep nhà binh với lái xe và cận vệ, rất oai phong!...
Anh thương và bênh vực em út lắm. Hồi nhỏ tôi nghịch ngợm quậy phá, một phần cũng dựa vào sự "bảo kê" của anh nên chẳng ngán ai. Đã mấy vụ của trẻ con đưa đến ồn ào người lớn do tôi gây ra, ví dụ như chuyện con thiếu tá Khuê.
Thiếu tá Khuê là sếp quân cảnh lúc bấy giờ, nhà gần quận, cách tôi gần 20 căn. Bác có đứa con trai nhỏ hơn tôi chừng 2 tuổi. Thằng nhỏ được bố mua một quả banh da. Hồi đó có quả banh da là số một! Chúng tôi có sân đá banh tự nhiên là một mảnh đồng cỏ bỏ hoang trong đám ruộng sau nhà tôi. Chiều chiều, chúng tôi ra đó thoả sức chơi đùa và đá banh. Thằng M đá dở nên hay bị đứng ngoài xem chúng tôi đá bằng...banh của nó! Tôi dụ nó để tôi giữ trái banh rồi sẽ dạy nó đá. Với quả banh đó, chúng tôi chơi nhiều môn, nhiều trò...
Một buổi tối. Không hiểu vì sao thằng M nhớ trái banh, kéo anh X là cận vệ của bác Khuê xuống nhà tôi đòi banh. Chuyện bình thường thôi chẳng có gì, nếu anh X không mới uống rượu đâu đó vừa về. Tôi đang học trong nhà thì nghe tiếng anh la to giọng Huế: thằng Chơn đâu. Trả trái banh đây. Tôi vừa mang trái banh ra thì vừa lúc anh Phước đang luyện võ ở sân Bưu điện nghe ồn ào chạy về la to. ĐM, đứa nào đánh em tau ( mà có ai đánh đâu ). Vậy là 49 gặp 50. Anh X là vệ sĩ cho thiếu tá quân cảnh thì cũng giỏi võ, lại đang say thì chịu nhường ai! Vậy là đấm đá nhau. Anh X thấy yếu thế nên rút về nhà xách AR15 xuống. Anh Giảng đâu chịu thua, về nhà mang Carbin qua. Súng chưa nổ nhưng đã ầm vang khu xóm nhỏ. Cuối cùng bác Khuê và ba tôi cũng phải ngồi lại uống trà giảng hoà...
Anh kèm tôi học nghiêm khắc lắm. Anh rất chú tâm về toán. Làm toán sai là chết với anh. Bạt tai và quỳ là chuyện bình thường. Dạy học mà anh la hét với bợp tai làm má tôi cũng xót. Mặc dầu thời đó dường như cách giáo dục mọi gia đình là " thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho ngào".
Mỗi buổi tối anh thường ra cho tôi gần 2 trang toán cọng trừ nhân chia. Anh có tính là phải làm bài xong mới được đi chơi, và nếu về thấy em út ngủ thì bỏ qua. Hồi lớp một lớp hai tôi có nhiều trò chơi với lũ bạn quanh xóm lắm. Cứ ăn cơm tối xong là rậm rực kéo nhau chơi đủ thứ. Hấp dẫn nhất là chia phe đánh nhau. Vì vậy hai trang toán của anh, giỏi lắm tôi chỉ tập trung gần một trang đầu. Còn lại là a lê hấp. Tự điền số vào cho đủ. Vậy là về bị anh đánh. Đánh mãi. Một lần tôi bức xúc. Tại sao những bài em làm đúng anh không khen mà chỉ đánh những bài em làm sai? Trời. Dường như lời nói của tôi đã làm chấn động càn khôn anh nên từ đó anh bớt đánh tôi...
Nhắc đến chuyện này lại nhớ hai con em Tuý Vân và Thanh Vân. Nối tiếp anh Phước dạy em. Tôi cũng nối tiếp phong cách..."bạo hành". Dạy và đánh và mắng. Dạy Tuý Vân. Thương nhất là khi đánh em rồi em ngủ. Khuôn mặt em đẹp như thiên thần nhưng khoé mắt ngấn một giọt lệ và em nấc trong giấc ngủ làm tôi ân hận và thương em làm sao! Nhưng khi dạy vẫn mắng, quì và bợp tai. Một lần giận dữ: răng mà mi ngu rứa? Tuý Vân vừa quì vừa khóc vừa trả lời. Em đã ngu rồi thì anh đánh mấy em cũng ngu! Câu trả lời này cũng làm tôi chấn động tâm can mà không đánh em nữa. Rồi đến Thanh Vân. Sau 75. Tôi về ĐN học. Dạy em Pháp Văn. Thấy em "dốt" quá. Lại bợp tai lại quì lại mắng. Em khóc. Hồi trước mấy anh được ba má cho đi học khắp nơi. Sài gòn Đà nẵng. Em chỉ ở nhà. Dốt là đúng rồi còn chi! Trời đất! Tôi khủng hoảng tâm thần. Sau 75 không dốt mới lạ!
Quay lại chuyện anh Phước đẹp trai con nhà giàu học giỏi.
Con gái Tam kỳ đẹp lắm. Thời của anh vô số mỹ nhân. Các anh các chị yêu nhau nhiều đến nỗi tôi lo lắng tự hỏi. Đến khi mình lớn lên. Tam kỳ hết mỹ nhân, ai đẹp nữa để mà yêu! (Hic!)
Anh Phước cũng có người yêu và tôi là người đưa thư cho anh cho những cuộc hẹn hò. Chỉ có điều tôi hay tự hỏi. Anh mình đẹp trai phong độ vậy mà chị người yêu nào của anh tôi cũng không chấm. Chị L thì gầy, đỏng đảnh. Chị M thì tròn trịa, vui tính... Và anh có vẻ đau khổ vì yêu lắm. Anh hay trằn trọc và viết nháp thư tình vứt đầy sọt rác. Tôi hay nhặt lên đọc lén thì thấy thư anh ướt át và hay chêm những câu thơ Xuân Diệu, HMT, HD..., theo...model thời bấy giờ...
Xong tú tài một. Anh ra Huế học để chuẩn bị thi tú tài hai. Ba thuê cho anh một căn nhà nhỏ gần hồ Tịnh Tâm thành Nội để đi học với chiếc velo solex và một honda 67. Lúc này anh quen chị Đ., chị đẹp hơn hết so mấy chị người yêu trước. Chị cao to và mái tóc dài mượt mà thả xuống ngang lưng. Chị học giỏi và hơi lạnh lùng. Chị cũng ra Huế học. Được nửa năm thì anh bị tổng động viên phải nhập ngũ rồi lập gia đình. Vào quân đội. Anh được chọn pháo binh vì giỏi toán. Những năm này chị Đ đi dạy. Anh đóng quân hết Tiên Phước đến căn cứ Rồng Vàng Quãng Ngãi. Tôi hay được chị kéo đi thăm anh và...bắt ghen! Đời lính sĩ quan ai không đào hoa! Anh cũng phong lưu hết mực thời ấy. Nhậu nhẹt. Quậy phá...sau những cuộc hành quân...
Được vài năm thì biến cố 1975 xảy đến. Thương hải biến vi tang điền. Ba tôi bán nhà Sài gòn, bỏ nhà Nha trang cho người chú bà con xa. Hiến nhà Tam kỳ cho chính quyền CM. Ông về quê với cha già, dứt bỏ bon chen đời người. Ông vui vì hai người em theo CM được lành lặn trở về. Ông mua nhà cho anh chị ở con đường nhỏ yên tĩnh trong trung tâm thành phố Đà nẵng. Chị đi dạy. Anh làm thương nghiệp. Rồi làm nhà thầu xây dựng...
Anh không bị ở tù cải tạo sau 75 nhưng vẫn không thoát khỏi nhà tù CS. Anh hai lần vào trại. Một lần vào Hội An. Một lần vào Hoà Sơn. Hai lần đều không có án tù. Nhốt đã, điều tra đã rồi thả. Thật là kỳ quái!...
Chị Đ sinh nở dễ lắm. Chị đi sinh mà giống người ta đi picnic. Anh chị làm hàng loạt 5 gái 1 trai. Đều xinh đẹp học hành giỏi giang. Vợ chồng thành đạt. Cháu chắt ngoan ngoãn, xinh xắn, học giỏi...
Anh nhiều bịnh. Huyết áp cao. Xơ vữa động mạch vành..., nhưng anh vẫn uống phong độ cao như thời quân đội. Ly bia anh đưa lên miệng là chạy tuột vào cổ họng, chỉ 1 giây! Anh uống bạt mạng với bạn bè nên anh hay ...tai nạn. May là hầu hết anh tự ngã nên không nặng lắm. Sau này anh thêm vài lần cấp cứu nữa do bệnh tim. Và lần cấp cứu cuối cùng. 10 giờ sáng 8/8/2015 sau khi chơi hai ván cờ tướng ở quán cà phê gần nhà trở về... Lần này thì trời không tha. Anh chọc ổng hoài. Ổng giận. Nên bắt anh đi. Anh đi nhanh và khoẻ. Chương trình ngày 10/8 anh vào Sài gòn chơi với đám bạn Trần Cao Vân. Chương trình giỗ cha ngày 15 tháng bảy âm lịch đành đứt đoạn.
Anh nằm tại nghĩa trang riêng anh đã lo từ trước trên Hoà Ninh, Hoà Vang Đà nẵng. Sát sườn núi. Xa xăm...
Đà nẵng, 12/8/2015
Nguyễn Quang Chơn