Thursday, July 30, 2015

TÔI YÊU ĐẤT NƯỚC TÔI

Tôi yêu đất nước tôi
Từ thuở Hùng Vương cho đến muôn đời 
Hình chữ S mong manh
Lưng dựa Trường Sơn đá chởm
Mặt nhìn biển Đông dồn dập sóng xanh...

Tôi yêu đất nước tôi
Mấy ngàn năm chật vật láng giềng
Từ Hán Tống Nguyên Minh Thanh Mao Đặng Tập
Những nông dân chân đất
Những tâm hồn rất thật
Vươn mình vặn người chống chọi quỉ ma...

Tôi yêu đất nước tôi xót xa
Mặn hạt muối Hồng hà. Ngọt Cửu long phù sa
Mẹ già vót ngọn tầm vông
Em thơ cỡi trâu hát dặm
Anh ưỡn ngực phập phồng hít thở biển khơi
Chị má thắm lưng ong lên rừng hái lá
Ba nhỏ giọt mồ hôi đạp lúa trên nương...

Tôi yêu đất nước tôi mòn mõi yêu thương
Không bao giờ ngơi nghỉ
Máu mẹ máu cha thấm lòng chung thuỷ
Bà Triệu bà Trưng Đinh Lê Lý Trần Lê...

Tôi yêu đất nước tôi dẫu sóng gió bề bề
Dẫu cung tên bằn bặt dẫu súng đạn rền vang
Em oằn mình gánh chịu
Chị áo rách tả tơi
Anh đại ngàn phơi xác
Mẹ thân nát giữa đồng
Cha mịt mùng khói sóng...

Tôi yêu đất nước tôi một đời mong ngóng
Đất lành sẽ lại nở hoa
Rừng lại xanh màu lá
Suối sông đầy tôm cá
Bầu trời mây nắng lạ
Biển xanh cánh buồm xa...

Tôi yêu đất nước tôi mơ ước ngọc ngà
Đất thay màu da. nước thay nguồn mới
Đón nhau về tâm hồn phơi phới
Tiếng em cười rộn rã ánh bình minh
Rộn rịp tình yêu trên mảnh đất thanh bình
Ba vỗ nhịp. mẹ ca bài quan họ
Anh nâng tiếng đàn kìm. chị lên câu vọng cổ
Hò xừ xang con cò trắng bay ngang....

Tôi yêu đất nước tôi nước mắt dâng tràn
Ngày hai bữa nâng chén cơm mà nghẹn
Còn quá nhiều điêu linh thân phận
Đói nghèo vật vã
Ruộng trơ gốc rạ
Rừng xác xơ cây
Biển thù oán dâng đầy...

Tôi yêu đất nước tôi để một mai đây 
thức dậy
Thấy miệng em cười nghe tiếng chim ca
Người nắm tay xuống đường rạng rỡ cờ. hoa
Trẻ thơ đánh vần nghêu nga
Mẹ bưng chén cơm thơm. móm mém
Cha gõ bàn đánh chén
Chị nở nụ duyên tình...

Tôi yêu đất nước tôi hình chữ S thật xinh
Cây cao chật Trường Sơn. biển bộn bề tôm cá
Mặt trời lên óng ả
Tiếng trống sân trường hối hả
Em nhỏ vui cười. rộn rã. hoan ca...

NQC
30.7.15

Wednesday, July 29, 2015

Nhớ bạn vàng

Anh ở đầu sông tôi cuối sông
Anh trông lũ trẻ. Tôi ngồi không
Xa nhau đâu mấy đầu con sóng
Mà nhớ anh. rồi mong với mong!

Anh con Tạ Đạt. Tôi Nguyễn Cưu
Bè bạn đến chừ chừng sáu mươi
Sáu mươi năm có nhiều không nhỉ
Để gởi cho nhau một tiếng cười!?

Anh đã bộn bề nội. ngoại. ông
Tôi con với cái, vẫn lông nhông
Rong chơi bè bạn. Rượu mặn nhạt
Cứ hết lên Đoài lại xuống Đông!

Biết nói chi chừ tôi và anh
Khác nhau mọi kiểu. chốn kinh thành
Tôi hoài phiêu bạt. lòng khinh suất
Anh áo trong quần. Yêu vĩ thanh!...

Bên ấy có còn mưa không anh?
Bên ni trời rủ bóng yên lành
Tôi rót ly rượu Peter tặng
Nhấm nháp một mình. Tôi nhớ anh!...

NQC, 29.7.15
Uống rượu sớm. Nhớ Tạ Long Đỉnh




Tuesday, July 28, 2015

Đêm uống rượu bạn tặng


Đêm mưa lai rai
Buồn nhớ có chai rượu ngon
Minh Peter mua ở World Wine City tặng lúc chia tay
Chai rượu ngon và đẹp
Rót một ly nhâm nhi
Để nhớ về một tình bạn đẹp...

Nhớ những năm tháng ở Phan Đình Phùng quận 3 Sài gòn
Cà phê và nghịch ngợm tuổi trẻ
Nhớ những ngày cuối tháng ba, tháng tư 1975
Tan hoang mơ mộng
Rồi mỗi đứa mỗi đàng, mỗi phương xa cách...

May mà có pérestroika của Nga mới gặp lại nhau
Tháng sáu đi xe đò Hoàng xuống Nam Cali thăm bạn
Vui làm sao nhà bạn ở Irvine với Trung, Đa, Khiêm, Việt, Dũng, Hà, Nga
Hoà làm chả ốc thiệt ngon...

Mới đó đã một tháng tròn
Ngày đi gấp ruổi
Chúng ta đang ở cuối con đường dốc của cuộc đời
Giữ cho nhau tiếng cười
Mãi mãi
Nghe Minh...

NQC
29.7.15



Monday, July 27, 2015

Đêm nằm mơ thấy con

Đêm qua mơ thấy con
Đêm Sài gòn khuya lạnh
Dũng lên sáu lên bảy
Như mười ba mười lăm

Ba cõng Dũng trên cổ
Như tung tăng đùa vui
Quê nội xanh xanh lá
Có đàn gà đang bươi

Dũng khóc đòi gà con
Nội đuổi chúng chạy tròn
Dũng nhảy xuống muốn bắt
Té đau khóc vang trời...

Ba đau cổ thức dậy
Mới 3 giờ 30
Một mình nhà rộng vắng
Một mình ba đơn côi...

Bên ngoài trời đang mưa
Chắc là hoang lạnh lắm
Bên kia chắc nắng ấm
Đang vào giờ ăn trưa...

Bỗng nhớ các con ghê
Bao giờ các con về
Cùng ba nơi nhà cũ
Ăn. nói. cười thoả thuê?

20.7.15
NQC

Friday, July 17, 2015

TÔI LÀM RĂNG

Rủ hai thằng bạn thân nhậu quán nghèo trên dốc sương mù quận 1 Sài gòn. Thằng Dũng ôm miệng. Tau không gặm mồi được. Răng tự nhiên đau quá. Ngậm nước muối hôm qua đến giờ. Tôi bảo trà tam rượu tứ. Để tau nhắn rủ thằng Tuấn tới cho vui. T trả lời vừa mổ mắt thay thuỷ tinh thể nên không đi được...

Vậy đó. Ở cái tuổi này kiếm bạn nhậu đâu phải dễ. Mới năm kia, thằng Phước đi châu Âu về nhắn tin có chai rượu ngon đợi tôi vô nhậu. Tôi vô SG thì chai rượu đã phải rót cúng hắn trên bàn thờ! Tuần trước, ngồi cà phê với mấy thằng bạn đại học, hỏi lớp mình còn nhậu được không tau mời một bữa. Mấy thằng nhìn nhau lắc đầu. Im lặng. Thằng thì gout. Thằng huyết áp cao. Thằng colesterone. Thằng bao tử...

Mà ở đời cũng kỳ. Những bạn tốt ngồi với nhau được thì hay bịnh này, bịnh nọ. Mấy thằng "bè" lợi dụng bạn, nguỵ tặc, thì khoẻ như vâm. Uống như trâu!..

Chợt nhớ câu chuyện làm răng. 

Tôi có hai cái răng cấm bị sâu hồi trẻ phải nhổ bỏ. Bạn tôi thằng Hưng nha sĩ làm cho tôi một cái cầu răng đã gần 20 năm. Nhai tốt như electrolux 20 năm vẫn chạy tốt!

Vừa rồi nhân đi cạo vôi răng. Thằng bạn kiểm tra thấy cầu răng lâu ngày bị bám lợi và bị võng, nhai không sướng, lại hay bị mắc thức ăn khó chịu. Vật liệu ngày xưa bằng kim loại trắng không đẹp. Bây giờ có sứ giống hệt răng người. Đẹp hơn. 

Nghĩ cũng phải. Tôi quyết định thay cầu răng mới và hình dung mình sẽ có bộ răng đẹp như thiệt. Hai bên hàm sẽ mạnh đều. Mặc sức gặm các đồ nhậu vốn cứng, vốn dai...

Vậy là nằm ngửa trên ghế há mồm thật to cho thằng bạn cưa đục cầu răng cũ. Hơn nửa tiếng há mồm. Tiêm thuốc tê. Đục đẽo bắt ê. Thằng bạn đã lấy mẫu được cầu răng mới và hẹn ngày đến lắp...

Cầu răng mới đẹp thật. Màu trắng ngà như răng người. Lắp vào vừa vặn. Chỉ có điều, nhai không được! Nhai vào là ê, khó chịu. Vậy là phải lên nằm trên ghế. Há miệng to để thằng bạn lấy cầu răng ra điều chỉnh... Hơn một tháng. Đi lại hơn bốn lần. Vẫn không nhai được vật cứng, chỉ cắn những thứ thật mềm. Trâu lành thành trâu què! Thằng bạn nha sĩ tức lắm. Mẹ. Chưa bao giờ tau gặp như ri. Cái đồ yêu ni dễ òm mà...

Lần cuối cùng xuống hắn. Nằm ngửa há mồm. Tự nhiên thấy thương mình và thương cho bạn. Tôi nói. Thôi. Lần này là lần cuối tau tới. Dẫu ăn được hay không cũng thế. Thằng bạn bảo. Bậy. Ông cứ tới tôi xem.

Tôi cười. Mi cũng cố gắng nhiều rồi. Tau cũng vất vả nhiều rồi. Mà cũng không perfect được. Thật ra vì hai cái răng cầu của tau chừ cũng già yếu hom hem rồi, đâu đủ sức gánh cầu răng mới. Chừ sửa hoài cũng rứa thôi. Chỉ khổ mi, tau. Thôi thì tau sẽ chọn phương án không nhai đồ cứng, chỉ gặm đồ mềm. Như vậy tau sẽ không thấy đau răng. Mi cũng chẳng bị nhức đầu. Chẳng cũng khoái ru?!

Thằng bạn cười. Tôi cám ơn ông. Và tôi cũng cám ơn tôi. Tôi đã tìm ra giải pháp cho mình! Ở đời này cũng vậy thôi. Nhiều gian dối. Nhiều lọc lừa. Nhiều phiền toái. Thôi thì tránh bớt sự bon chen. Sự được hơn. Sự ham muốn. Thì sẽ nhẹ nhàng hơn. Nắng sẽ đẹp hơn. Mây sẽ thướt tha hơn. Người cũng tử tế hơn. Và em. Em sẽ đẹp hoài như cái tuổi hai mươi!...

Nguyễn Quang Chơn
Sài gòn, 18.7.15
Tặng Dũng, Tuấn, Hùng và các bạn bách khoa ĐN



Tuesday, July 14, 2015

Đêm một mình xem triển lãm tranh hoạ sĩ Đinh Cường


Tiếp khách về. Một cơn mưa nhẹ. Đêm Đà Nẵng mát hơn...
Căn phòng khách bỗng thênh thang. Khi trở về lúc đêm đang sâu im ắng
Tâm chắc chừ đã ngủ
Một mình. Ly Chivas. Một mình nhớ mông lung...

Giờ này Dũng chưa dậy. Dũng hay thức khuya làm việc. Công ty Dũng 11:00sáng mới bắt đầu
Như làm ca. Hôm nay Như làm ca sáng. 9:00 Như đã đi
Minh Peter chắc vừa xong oatmeal và đang trên xe đến sở
Giờ này chắc chưa kẹt xe. Minh chắc không bực dọc
Giờ này Nga đã đi làm. Trung 30 nhà biệt thự trên núi chắc chưa thức giấc. Hưu rồi dậy sớm làm gì
Khiêm Hà chắc đang ngồi cùng nhau trong căn nhà mênh mông dùng buổi sáng
Hà lúc nào cũng âu yếm ân cần. Làm Khiêm...sợ
Phó thịnh Việt và Linh chắc đang cùng ở hãng. chuẩn bị một ngày bận rộn với những hợp đồng...

Nơi đây chuẩn bị vào giấc mộng ảo
Bên kia chuẩn bị vào giấc mộng thường...

Mấy ông bạn văn nghệ sĩ của tôi làm gì?
Làm gì đố ai biết được
Họ ở đó. Họ ngồi đó. Mà hồn họ ở nơi đâu
Họ cà phê đó. Họ nói cười đó
Nhưng lòng họ đang có những nỗi quặn sâu
Với đất với trời với người
Và với chuyện đâu đâu
Bởi trời bắt họ mang nghiệp dĩ
Nghiệp của đời văn nghệ sĩ
Đau với đời và đau với ...mông lung...

Tắt những ngọn đèn sáng trắng
Bật những ngọn đèn màu

Trên những bức tường tầng trệt vừa sắp xếp lại
Tranh anh Đinh Cường chiếm gần hết không gian
Đẹp và sang trọng
Thung lũng hoa vàng đã về đây năm qua (*)
Cô gái miền đồi núi đã về đây tháng rồi  (*)
Những chân dung Tâm, Dũng, vẽ trong phút xuất thần
Những tĩnh vật lặng im mà khoe sắc...

Tranh hoạ sĩ Đinh Cường như đang trong cuộc bày chơi nho nhỏ
Và. Chỉ một người uống rượu xem tranh...

Thương ngôi nhà thờ nhỏ Dran ẩn mình trên bố  (*)
Thương hòn bi xanh vẫn quay cho Dũng tương lai  (*)
Thương bức chân dung tự hoạ trên bức thư Chơn gởi tặng mũ xanh
Thương người đi qua hố bom trầm lặng
Và bức phố nhỏ xíu  
Đặt bên góc đường Paris có chàng hoạ sĩ lang thang...  (*)

Và nhớ về anh bên khu rừng Natick
Hôm nay có ra không Starbucks
Hôm nay có đi không hospital chemo
Hôm nay có ra sau vườn quét lá
Hôm nay có nhìn nắng lên và nghe tiếng quạ
Nhìn cánh hoa mới nở nhớ giọt sương mong manh ?

Và có nhớ em không anh?

Anh đang vẫn bên em với biết bao kỷ niệm
Và em đang cùng anh trên Dran trầm mặc ngày nào để có nhà thờ trên bố
Và em đang cùng anh đang bên Nguyễn Xuân Hoàng để có cô gái bên miền đồi núi
Đang cùng anh cười với Nguyễn Đức Sơn trên đại ngàn lộng tiếng thông reo
Và nhất định anh sẽ phải vẽ một bức nữa cho em
Bức chân dung thằng Chơn già bên vùng Burke xanh lá mùa Xuân, cành phong rung xào xạc, con chim đỏ bay về tung tăng hót ca...

Đêm hè ĐN, 14.7.15
Nhớ anh ĐC và bạn bè

Nguyễn Quang Chơn

(*): tên những tác phẩm của ĐC







Cho gởi lời thăm giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng và giáo sư Như Hạnh

Qua bài thơ hoạ sĩ Đinh Cường và hình chụp cà phê Starbucks ven rừng Natick
Quán cà phê chúng tôi thường ngồi
Các cô nhân viên người Mỹ quá quen ông hoạ sĩ châu Á hiền lành
Cô manager nhờ anh vẽ tranh nhỏ bán. Làm đẹp và lạ thêm quán của mình...

Tôi gặp lại hai giáo sư quí mến
Nguyễn Mạnh Hùng và Như Hạnh đại học J. Mason
Vẫn như thế. Anh Hùng khoẻ mạnh rạng rỡ. Anh Hạnh gầy gò trầm tư...

Tháng sáu lên Virginia các anh đều vắng
Bây giờ thấy các anh trên trang web Nguyệt Mai mà vui
Vì biết các anh vẫn khoẻ
Biết anh Đinh Cường vẫn...ok!

Bây giờ là tối thứ hai Việt Nam
Là sáng thứ hai bên đó
Mấy anh có ra cà phê không?
Còn em thì rót ly rượu đầy
Các anh Starbucks còn em Chivas
Bao giờ các anh về Việt Nam?

Anh Mạnh Hùng nhớ nghe. Còn bao nhiêu điều trao đổi cùng nhau
Anh Như Hạnh triết gia thì chắc phải nhờ Trần Phương Kỳ đàm đạo...
Vẫn nhớ các anh hoài
Và cám ơn anh Đinh Cường
Mà, ủa, đâu rồi chiếc mũ Nhật màu xanh???

NQC. Tự hoạ arcrylic trên giấy với rượu chivas

Nguyễn Quang Chơn
13.7.15

Friday, July 10, 2015

Sáng thứ bảy, cà phê Starbucks Sài gòn đọc thơ anh Đinh Cường đi chemo...

Đêm qua đi Cần Thơ về khuya
Email cho anh ĐC hỏi hôm nay anh đi chemo
mệt không
Và chia sẻ với anh nỗi buồn, nỗi lo bệnh tật...

Sáng ngồi cà phê Starbucks trên đường Nguyễn Văn Linh gần nhà
Nhớ anh với Starbucks kề cánh rừng Natick
Anh hay ngồi
Đi về phía mặt trời lặn và âm u tiếng còi tàu...

Mở máy định ghi gì thì nhận thư anh
Những nét ghi cuộc chemo thứ sáu
Và bức autoportrait
Tĩnh tại ung dung như vị thiền sư ngồi nhìn giọt nắng, hạt sương rơi giữa vùng trời tĩnh mịch...

Nhớ bức hình chụp anh bất ngờ ở cà phê Tùng Đà lạt. Qua lớp cửa kính. Như một Lạt Ma...


Hình hoạ sĩ ĐC tại cà phê Tùng ĐL 11.2013

Bây chừ là đêm Virginia
Anh chưa ngủ
Cánh rừng Natick sau nhà có gió rung?
Ở nơi đây quận bảy Sài gòn xào xạc gió
Gió có bay qua bên kia bờ đại dương
Cho tôi gởi niềm mến thương về bên đó
Cuối tuần...

Nguyễn Quang Chơn
Sài gòn, 11.7.15

Tuesday, July 7, 2015

Núi cao ngất Dran

Ẩn Mật
vệt loang sơn dầu trên carton
đinhcường – July 7, 2015

tặng Phạm Cao Hoàng
và Nguyễn Quang Chơn

Vết màu loang như khuôn mặt thiền sư
về ẩn mình trên núi Dran cao ngất
có mảnh trăng hạ huyền đơn chiếc
những vì sao tít tắp xa không thấy

những cây thông già hàng trăm năm
dưới thung lũng sâu. tiếng vượn hú
nửa khuya nghe não nuột…
nhớ Nh. Tay Ngàn:
Anh tìm một vì sao như lệ mắt em
anh chỉ thấy một khung trời mưng mủ 

nhớ những người bạn ở quanh năm
trên đồi núi. Sơn Núi ơi chiếc võng
đong đưa giữa rừng thông ban trưa
lốm đốm nắng. chiếc foulard xám tro

Đỗ Tư Nghĩa ốm o thi sĩ , căn nhà gỗ
thuê dưới một con dốc Đà Lạt. mưa.
Thân Trọng Sơn người dịch tài hoa
sắp ra mắt Lãng Du Qua Miền Đất Lạ
tại quán Cung Đàn Xưa – Đà Lạt
tôi nhớ tiếng guitar của cô gái vừa đàn
vừa hát một đêm nào lên con dốc âm u đó

và anh chàng Nguyễn Hàng Tình
đang lang bạt nơi nào trong rừng hoang dã
nhớ Nguyễn Đạt luôn trên dặm đưòng
dài Sài Gòn về B’lao – Đàlạt- Đa Thọ – Dran
chàng thi sĩ có đôi mắt nhìn thấu suốt
nhưng cũng có lúc buồn nghe lệ rơi …

Nhớ Nguyễn Dương Quang của Dran. giang hồ bạt tử
Đà Lạt. Dran ôi một thời. nhớ mãi.

Virginia, July 7, 2015 
Đinh Cường

Monday, July 6, 2015

CHUYỆN VÃN SAN JOSE

Tặng Nguyễn Quang Chơn

Rượu làm mồi câu chuyện
Ngày mai bạn về rồi
Đàn ca cho ấm môi
Cười vui cho mát phổi
Ừ ba chìm bảy nổi
Ứ chín suối mười sông
Kiếp người phải long đong
Hơi đâu mà bi lụy

Nhắc tên người họa sỹ
Hẵn còn thức bên kia
Miền Đông một giờ khuya
Miền Tây mười giờ tối
Bức tranh đời gió thổi
Dấu chân người sông đi
Vậy thì hãy cụng ly
Chúc qui hồi cố quận

Ngã lưng ba giờ sáng
Đà Nẵng năm giờ chiều
Chợp mắt nhớ đôi điều
Vuốt trán tìm một bóng
Nam Ô tung bọt sóng
Liên Chiểu níu mùa xưa
Nghiêng đầu không dám thưa
Chỉ biết ho thật khẽ.

Nguyễn Lương Vỵ
San Jose, 06.2015


Sunday, July 5, 2015

Nhìn lại bức vẽ chân dung hoạ sĩ Đinh Cường bốn năm về trước

Anh Đinh Cường về Đà Lạt bày tranh
năm 2011
Tôi theo lên chơi
cùng anh Bửu Ý
và Dũng...

Đêm uống rượu vang ở nhà hàng Hotel du Parc với bao nhiêu kỷ niệm Đà Lạt xưa ùa về trong câu chuyện của những con người gắn   tuổi trẻ với thành phố đồi thông và dã quỳ vàng
Và rồi các anh trầm mặc nhớ
nhạc sĩ Trịnh Công Sơn...

Đêm Đà Lạt lạnh
Anh Bửu Ý cầm ly rượu bước ra ngoài hút thuốc
Anh Đinh Cường theo bên
Trời đêm trong vắt với những vì sao
Anh nhìn lên bầu trời
Sao trên rừng (*)
"Phải chi còn Sơn..."
rồi yên lặng...
Tôi với Dũng trân trọng phút thiêng liêng
Của
Những người nhớ bạn mình...

Sáng cà phê nơi Thanh Thuỷ quán bên bờ hồ Xuân Hương
được design gam màu tím u hoài
Tôi vẽ nét anh Đinh Cường
Rồi về ĐN
Vẽ lại màu dầu trên canvas 
Mà lòng run run, tay run run
Và anh cũng hiện ra hiền hoà độ lượng...


Đêm nay lục phòng tranh, phòng vẽ
Lại thấy Đinh Cường bên mình
Viết mấy câu gởi
Và nhớ
Và cám ơn
Cám ơn trên đời vẫn còn có những tình thân
Đâu chỉ là tuyệt vọng...

NQC
5/7/15
Nhớ anh ĐC
(*) bút hiệu đầu tiên của anh Nguyễn Đức Sơn

GỞI ANH ĐINH CƯỜNG

Sáng Chủ nhật, ngày 5 tháng 7
Bên Mỹ là buổi tối July Four
Nhận email anh Đinh Cường
"Những ngày này mình yếu sức lắm, nằm hoài nghe pháo nổ, sẽ lại đi bác sĩ xem sao..."
Lòng hoang mang quá thể
Anh Đinh Cường, biết làm chi được đây
Ngoài lời cầu nguyện...

Hôm kia vợ anh Bửu Chỉ đến nhà Bửu Ý
Hỏi có biết tin ĐC bệnh nặng không
Anh Ý gọi điện vào hốt hoảng
Chơn ơi. Có biết chi về Cường bệnh tật thể nào?...

Tối chủ nhật lòng bồn chồn không vui
Thắp nén nhang trên bàn thờ đức Quán thế âm
Rót một ly rượu đầy
Trong phòng vẽ
Một mình
Nhớ mông lung
Nhớ Dũng, nhớ bạn bè

Nhớ anh. Anh Đinh Cường
Người hoạ sĩ đàn anh tài hoa và độ lượng...

Không kềm được nước mắt
Nên lấy giấy bút vẽ anh
Trong ký ức. Trong yêu thương
Để nhớ
Để tan loãng hết những lo âu
Để anh ở thật gần
Bức vẽ ĐC với chiếc mũ màu xanh
Chì màu trên giấy trắng...

Anh. Khoẻ nghe anh. Vui nghe anh
Trời còn cho được bình an, em sẽ về khu rừng Natick với anh, với gia đình nai, những chú quạ trên hàng phong
Và, với chị Nhung món Huế
Với em Châu trẻ trung
Với em Giang trầm mặc
Với em Chinh hoà hoa

Với Phạm Cao Hoàng, Tùng Duyên
Nguyễn Minh Nữu chiếc xe màu lá mạ
Phùng Nguyễn Maryland qua
Và chắc sẽ nhiều người nữa
Cùng em
Cà phê Starbucks
Rượu bia Sài Gòn quán
Và anh mạnh khoẻ
Lái xe...

Nguyễn Quang Chơn
Chủ nhật 5.7.15
Nhớ Virginia...

Wednesday, July 1, 2015

VỀ LẠi VỚI TRẦN GIAN

Ngày về lại thành phố với cái nắng nung người là ngày ta trở lại với trần gian. Những ngày rong chơi bên kia bờ đại dương với những tình thân yêu, những tấm lòng rộng mở, những tâm hồn tử tế, những gặp gỡ nhân duyên..., ta như ở trong thế giới khác, trên đám mây bồng bềnh...

Chừ đặt chân lại đất nhà. Những cạnh tranh nghề nghiệp. Những mưu mô dối lừa. Những ganh ghét hơn thua. Những gằm gè nanh vuốt. Những đố kỵ hẹp hòi. Những nguỵ quân tử. Những chân tiểu nhân...Ta như bước vào một môi trường ô nhiễm. Và  ta phải ngụp lặn trong đó. Vấy bẩn đầy người. Mồ hôi ta hôi hám!...

Về lại đời thường. Đôi khi ta muốn được hít thở cái không khí trong lành nhưng ta buộc phải hít và thở những bụi bặm ngột ngạt. Ta phải sống. Không hít và thở, ta sẽ chết. Nên đôi khi ta nhắm mắt mà đi...

Ta nhìn những khuôn mặt. Ồ. Người đó ta cũng gọi là bạn, sao trong đáy mắt họ ẩn chứa một một sự tráo trở, điếm đàng. Làm ta chợt rụt rè, thận trọng. Trái tim ta chực mở ra, vội khép lại. Đi trên con đường đông đúc ồn ào. Ta chợt sợ một cô cậu trẻ vừa lạng ngang đầu xe, mắt nhìn ta khiêu khích. Đôi mắt ta đang mở ra thân thiện. Vội khép lại nhìn ngang. Ta chợt muốn tránh xa bóng  những nhân viên công lực đang làm nhiệm vụ. Ta sợ. Một cái gì đó bất an, không thân thiện cho ta...

Bên kia bờ đại dương. Trong một thế giới khác. Bạn bè ta những thân phận ly hương, những tâm hồn lưu lạc, nhớ nơi đây. Mỗi chiều về. Mỗi đêm xuống. Là gởi hồn về chốn xa này. Thắp một nén nhang thơm. Để thấy những hình ảnh, kỷ niệm xưa mịt mùng trong khói hương rồi tan loãng vào vô biên. Họ chặm những giọt nước mắt. Họ nâng niu những hoài niệm. Họ xây dựng những ước mơ... Sao ở nơi này. Ta lại muốn phải chi mình là con ốc. Để được rút mình vào vỏ. Ngủ quên...

Đêm. Bây giờ là ban đêm. Quanh ta là bóng tối và sự im lặng. Ta nằm nhìn bóng đêm để nhớ về một không gian ấm áp, hữu tình. Có tiếng cười trong của thuỷ tinh. Có giọng nói âm trầm của tiếng contrebass. Có ánh nhìn của hạt sương long lanh. Có sắc màu sóng sánh của ly rượu ấm nồng...

Còn vài giờ nữa ta sẽ vươn vai đứng dậy. Sẽ thay áo quần nghiêm chỉnh, sẽ bước ra đường...Ta sẽ giơ tay chào nguỵ quân tử. Ta sẽ mở miệng cười với chân tiểu nhân. Ta sẽ lách, chen người trên con đường chật hẹp, lộn xộn, nhố nhăng. Và ta thở. Và ta ăn...

Ta thật đang ở giữa trần gian!...

Nguyễn Quang Chơn
ĐN, khuya 1 tháng 7, 15