Saturday, November 7, 2020

Sống

Ai đang còn hít thở không khí trần gian này là đang còn sống. Cuộc sống quí lắm. Ai cũng muốn sống. Kẻ giàu, người nghèo. Kẻ phồn vinh, người mạt rệp, đều muốn được sống. Ở Việt Nam, theo thống kê của WHO, số người chán không muốn sống chiếm 3.4% mỗi năm, đứng thứ 126 trên thế giới....


Cuộc sống đáng quí là vậy. Nhưng sống như thế nào? Sống bao lâu? Sống để làm gì?  Mới là điều đáng nói!....


Có đứa trẻ vừa đẻ ra đã chết. Có những sinh linh oặt èo vì dị tật bẫm sinh, sống hoài, chẳng nhận thức được điều gì, nhưng vẫn ăn, vẫn thở và vẫn sống. Có kẻ đầu tắt mặt tối, quần quật xoay mòng mòng như con vụ, cơm thiếu buổi sáng, cháo đói buổi chiều, vẫn sống. Có kẻ ngác ngác ngơ ngơ, ai cho gì ăn nấy, chẳng biết vui, buồn, hờn giận, vẫn sống!...


Sống. Trước hết là hiện hữu. Sau nữa là phát triển những mối liên kết với gia đình, xã hội, ngụp lặn với thăng trầm trầm luân trần gian tục luỵ. Sống là chứng minh ta tồn tại!...


Cuộc sống quí. Nhưng các cháu bé bỏng dị tật nặng nề, nếu nuôi dưỡng để cho các cháu sống và lớn lên, ta lại đẩy vào trần gian những cuộc đời bất hạnh, buồn đau suốt cuộc nhân sinh!...


Những người sống mà như chết vì đang mắc những cơn bệnh trầm kha. Thật là tội cho họ và cho những người thân. Nhưng nếu ai đó cho họ một mũi thuốc độc để được giải thoát thì bị gọi là đồ tể. 


Mới biết để sống, để được sống, phức tạp biết bao!...


Chết. Ông Newton chết, ông Einstein, ông Edison, ông Ghandi chết..., cả thế giới nuối tiếc, đau buồn vì các ông đã giúp cho nhân loại quá nhiều điều hữu ích. Ông Hitler,  Mussolini, Kadafi, Stalin...chết, nhân loại vui mừng vì đã mất đi kẻ bạo tàn...


Sống. Đã 74 tuổi rồi, ông Donald Trump đang được cả thế giới dõi theo, cầu nguyện cho ông trong suốt 4 năm cầm quyền nước Mỹ và với cuộc bầu cử đầy cam go chưa có hồi cuối. Sống. Ông thủ tướng Abe nước Nhật, ông tổng thống Mujica, Uruguay được mọi người ngưỡng mộ nghiêng đầu bái phục. Và sống, như ông Tập của TQ, đang bị thế giới miệt thị rủa khinh...


Và họ vẫn sống, không cần biết vinh hay nhục. Như những quan chức “chổi đót”, “xe ôm” của đất nước tôi vẫn đang cứ an nhiên sống trong những lâu đài, biệt phủ, vênh mặt với đời!..


Lúc này đây, hàng ngàn con người trên những vùng cao khắp dãi đất miền trung, (bởi lũ quét thuỷ điện), vẫn bới xới trong đám bùn lầy, đất cát mà sống. Và đồng bào khắp cả nước đang lũ lượt kéo về giúp họ sự sống. Họ sống mà không biết vì sao họ còn sống. Người giúp cũng không  biết vì đâu mà cuộc sống họ phải khốn nạn đến thế này? 


Sống có số mà chết cũng có số. Cháu bé sơ sinh vứt trong sọt rác, chuột kiến gặm nhắm lở loe vẫn sống. Tôi nhồi máu cơ tim cấp, điện tâm đồ chạy nằm ngang vẫn sống. Ông bạn dừng xe đèn đỏ, xe tải mất thắng tông vào, chết. Ông nhà giàu chở cả nhà đi trên đường, xe container bên cạnh lật đè, chết. Một vị quan quyền lực ngang trời, bỗng nhói đau trong cơ, chết!...


Chết là hết. Ông đại tướng  hay ông trùm giang hồ, chết chỉ ồn ào phút chốc rồi tan loãng. Tiếng thơm, lời xấu, họ cũng chẳng biết gì. Nhưng kẻ sống, vẫn nhơn nhơn bộ mặt mình giữa trần gian, giữa nhân quần thế thái. Thậm chí phải đăng đàn xã hội, phải phát biểu lập trường, phải nói những việc đúng, sai. Mà họ. Như những quân hề múa rối. Ăn lộc dân. Nói những nguỵ ngôn. Lộ mầm ngu dốt. Hành xử như những kẻ du côn. Mà vẫn dương dương tự đắc. Thì thật đáng ghê tởm những con người nhắm mắt bịt tai ung dung tự tại như vậy!...


Rồi nói cho cùng. Mục đích cuộc sống là gì? Nên sống như thế nào? Sống sao cho đáng sống? Xin dành câu trả lời cho các bạn, cho từng suy nghĩ mỗi người!...



Nguyễn Quang Chơn

07.11.20

Nhân cuộc họp quốc hội khoá 14 đang diễn ra mấy hôm nay