Friday, November 20, 2020

TẤM LÒNG GỞI ĐẾN TẤM LÒNG...

Bão lụt đã đi qua. Trời miền Trung đã có những bóng nắng ấm áp cuối đông của một năm trầy trật, chật vật, đau thương...


Đêm cuối tuần tình cờ mở U Tube trên truyền hình, bắt gặp chương trình ca nhạc cứu trợ đồng bào miền trung của các anh chị em nghệ sĩ hải ngoại, do sáng kiến của nghệ sĩ Việt Anh và Ngọc Hà, Love Foundation, được chiếu trực tiếp trên các kênh truyền hình VN tại Mỹ, live stream trên face book, trên U Tube..., kêu gọi cộng đồng Việt kiều chung tay góp sức...


Chương trình được dàn dựng tại một sân khấu nhỏ. Vừa amateur, vừa chuyên nghiệp, vừa sân khấu, vừa gia đình, với rất nhiều nghệ sĩ, ca sĩ. Nổi tiếng có, tay ngang có, già có, trẻ có...Họ vừa hát, vừa góp tiền ủng hộ, vừa kêu gọi bà con... 


Ở đây, khác với các cuộc biểu diễn khác, không phông màn rực rỡ, không áo quần hào nhoáng, không loè loẹt phấn son, ai nấy trang điểm vừa phải, y phục trang trọng, sẫm màu. Và hát, những lời hát thật đẹp, những tiếng nói thật thương. Tôi nghe đâu đây những tiếng lòng thổn thức, giọt lệ rưng rưng...Thỉnh thoảng, MC lại trân trọng cập nhật danh sách, số tiền đóng góp, từ khắp các tiểu bang gởi về, hai, ba, năm, sáu chục ngàn, gom góp từ những tờ 50, 100, hoặc số tiền 500, 1000 USD, từ những em nhỏ đến những công ty...


Tự nhiên thấy lòng mình trùng xuống và cảm động vô cùng....


Bão, gió, mưa của thiên nhiên đã quần thảo miền trung từ Nghệ An đến Phú Yên trong hai tháng vừa qua. Và lũ, lũ từ những nhà máy thuỷ điện tàn nhẫn vô tư tiếp sức thêm cho sự tàn phá. Đã có hàng trăm người chết, mất tích, hàng ngàn nóc nhà tiêu tan, hàng trăm km đường hư hỏng. Tài sản, của cải bị cuốn trôi không thể nào kiểm xuể!...


Cả nước đã kéo về miền trung cứu trợ. Những tấm lòng bao dung đùm bọc lẫn nhau. Tôi đã thấy. Tôi đã nghe. Nhưng lần này, xem chương trình ca nhạc tổ chức tại Bolsa, Litle Saigon, thủ phủ người Việt tại Cali, các nghệ sĩ hải ngoại quyên góp giúp đỡ đồng bào, cũng bình thường thôi như các công cuộc từ thiện tôi đã làm, bạn bè, anh chị em tôi đã làm, sao tôi lại bâng khuâng, xúc động? 


Xin thưa, tôi xúc động khi chợt nghĩ, những con người này đã bỏ đất nước ra đi, vì họ không chấp nhận cuộc sống sau 30/4/75. Họ còn đứng được đây khi hàng ngàn người khác đã vùi xác ở biển Đông, bao người thân họ đã bị bắt, bị bắn, bị tù vì tội phản quốc, vượt biên, đã bị những vết thương tủi nhục hằn sâu, ghi dấu trong lòng. Đáng lẽ, họ phải đầy dẫy nỗi căm phẫn, oán hờn...


Vậy mà giờ đây, khi bà con miền Trung rơi vào cảnh màn trời chiếu đất. Những nghệ sĩ, những bà con lưu vong, mà lịch sử và cuộc đời đã đẩy họ vào một con đường khác, con đường chẳng đặng đừng, đã quên hết hận thù, không nhớ đến những ngày tháng bị hắt hủi, để phải mất tổ quốc, mất gia đình, lẻ loi nơi đất khách quê người, lại cùng cất lên tiếng nói gởi tấm chân tình về lại quê hương...


Và giờ đây, có thể họ thành đạt, có thể họ thất bại, nhưng trong giấc ngủ hằng đêm, họ đều có những giấc mộng Việt Nam, và dẫu không thích thể chế này, nhưng khi người trong nước gặp cảnh điêu linh, họ đã quên tất cả, không tính đến ai là người Nghệ An, Quảng Bình, ai là Huế, Quảng Nam..., chỉ một tấm lòng, mở hầu bao, chung tay đóng góp. 


Có lẽ, bởi họ là người VIỆT NAM, những người Việt Nam ngàn đời đáng thương mà cũng rất tự hào!...


Xem chương trình, tôi đã muốn khóc khi người đồng hương vẫn ăm ắp nỗi đồng bào. Dẫu đồng bào này đã từng cay nghiệt với các anh, các chị, các bạn...


Từ quê nhà, xin gởi đến những nghệ sĩ, những bà con Việt Nam ở hải ngoại, một sự tri ân. Tri ân của một tấm lòng đến một tấm lòng!...


Nguyễn Quang Chơn

Đêm thứ sáu,  20.11.20