Cuối năm. Rót một ly rượu. Ngoài trời se se. Vẽ một chân dung tự hoạ với arcrylic trên canvas. Lòng rỗng không...
Lòng rỗng không vì năm nay đã tạm xa rời thế sự bon chen, hoài lang bang với những tinh thần văn nghệ, không để ý đến những diễn biến thời cuộc. Mặc kệ những lời giối gian trên TV về những lạc quan kinh tế. Mặc kệ những thằng bạn đang lao vào cuộc tranh giành quyền lực, lợi lộc, tiền tài. Chỉ biết trời Cali vẫn ấm để các con vui chơi. Chỉ biết miền Đông nước Mỹ đang giá buốt để thương nhớ anh bạn lớn đang co ro trong basement làm thơ gởi bạn và vẽ những bức tranh sầu thương nhớ...
Năm Quí Tỵ qua, không vui cũng chẳng buồn. Năm này có hai người thân ra đi. Một già, một trẻ. Cả hai đều là người cực tốt và với ta đầy lòng trân quí. Thật thương!
Cái lẽ tử sinh vậy đó. Người không đáng chết thì lại chết. Kẻ không đáng sống thì lại cứ phè phởn, nhởn nhơ sống, và tiếp tục lừa bịp cuộc đời!...
Nhớ năm ngoái đón Tết ở Mỹ với các con. Gia đình nhiều năm xa, nay mới đoàn tụ. Vui sao! Thế mới biết. Cái lễ lạc hội hè. Cái không gian miên man chung quanh cũng không là gì so với lòng người cô quạnh.
Đêm nay cũng thế. Nhớ thằng con trai thân như bạn thân. Nhớ đứa con gái dấu yêu sôi nỗi, bao giờ cũng bênh vực mẹ. Nhớ bạn bè ngày xưa vô tư ấm áp. Nhớ những người bạn xa xôi mà tình thân...
Cuộc đời trôi, ngày tháng trôi. Em sẽ không còn em. Ta sẽ không còn ta. Bạn sẽ không còn bạn. Mà sao ta cứ mãi bâng khuâng về mình. Sao em cứ mãi lạnh lùng. Sao bạn cứ hoài xa cách. Tìm đâu? Tìm đâu những ngày thơ ấu qua?... (*)
Cuối năm. Con rắn đang trườn qua. Chợt nhớ anh Nguyễn Đức Sơn đêm ngủ với rắn trên đại ngàn Blao và nói với mình rằng. Rắn, nhìn dữ nhưng không hiểm ác như người. Và anh hay nói ''cái mặt''. Cái mặt NGƯỜI. Tìm cái mặt của NGƯỜI của thuở bây giờ sao khó lắm thay!
Thật khó lắm thay!
29 Jan. 14,
NQC, cuối năm Quí Tỵ, chúc một năm mới Giáp Ngọ an khang, thanh bình, hạnh phúc,
(*) Những ngày thơ mộng, Hoàng Thi Thơ