Thursday, January 21, 2021

ĂN CHỰC

Theo từ điển, ăn chực là ăn ké, ăn bữa ăn mà không được người mời. Nghĩa là cứ chực chực chờ chờ, hễ có dịp là ăn, không tốn tiền. Như vậy, được mời ăn không trả tiền thì không phải là ăn chực. Nhưng mấy đứa em gái trong gia đình tôi vốn nghịch ngợm, thường qui nạp những bữa ăn không trả tiền, cả giỗ quảy mà không phải mua đồ cúng, cũng đều là ăn chực. Bởi vậy cho nên, khi chỗ mô được “free” là chúng nó rất nhiệt tình, hăng hái “thu hoạch”, quên hẳn mình đang “diet”, đang lo vòng hai hơi lớn!...


Tôi có hai bà chị và hai cô em. Đã nội ngoại đầy đủ mà khi tụ họp thì nghịch ngợm như...quỉ sứ. Được “ăn chực” thì vui vẻ ồn ào, hăng say mà...thực. Đã thế còn....” ăn được nói được”....


Dài dòng một chút để kể một buổi gặp mặt bất ngờ cuối năm. Vốn là hai con em đều được “giải cứu” từ Mỹ. Con lớn thì đi chuyến đầu tiên. Con nhỏ đi chuyến vừa rồi có một covid nằm cùng phòng cách ly, vậy là phải nằm hăm mốt ngày với tùm lum xét nghiệm. Âm hai ba lần mới được thả. Về nhà hắn cũng tự giác cách ly. Bà chị đầu năm đi chơi Sài gòn rồi kẹt covid 19 ở ĐN không về được, rồi bão rồi lũ, rồi lạnh..., nên trú luôn nhà con gái SG, chừ gần tết mới về....


Nhân tiện nhiều cái nhân tiện vậy nên tôi mới mời gọi về quê, mấy anh em mừng hội ngộ, bà chị đầu ở Huế, đã gần tám chục, suốt ngày kỵ giỗ, vẫn đáp xe vô chơi. Vậy là đầy đủ sáu người con đứng thắp hương trước bàn thờ ba mẹ. Tôi là chủ xị nên lo việc đặt hàng ăn cho hợp với mấy...cái mỏ. Thằng em út bị down mà tinh quái không kém mấy chị. Khi dọn ăn, cậu hỏi nhỏ, anh Mười có mua bia không?...


Vậy là có buổi...ăn chực. Ồn ào và sạch sành sanh. Bà chị Huế vừa giỗ cha chồng xong, gói theo một khổ thịt heo luộc và mấy cái bánh Huế thiệt ngon. Chị nói. “Tau đem đồ dô để khỏi bị thằng Chơn kêu tau ăn chực, tau con nhà...danh giá mà!...” Vui ơi là vui. Chỉ thiếu cây đàn chớ không chúng nó đã tru tréo, nhảy nhót rồi....


Tôi vốn “bệnh nền” nhiều nên đã lâu không gia nhập hội hè náo nhiệt, bị “chúng” gán cho bệnh “tự kỷ”. Nay thấy mấy chị em vẫn máu me áo quần, nhậu nhẹt, vẫn yêu đời một cách hồn nhiên, lòng cũng thấy vui. Thôi thì cứ mong trời cho bình yên để mời chị em nhà hắn ăn chực vài ba mươi năm nữa mới vui, mới gia đình...đại cát!...



Nguyễn Quang Chơn

21/1/21

Tặng Cưu Hy Vân Vân Chính