Wednesday, November 27, 2013

Già và thọ,

Chưa bao giờ mình thấy nhiều bài vở nói về tuổi già như thời chừ. Từ ông cựu thủ tướng nước Tàu đến các nhà văn, nhà "tư tưởng", các bác sĩ trong nước..., khuyên người già phải sống thế nào cho sướng, cho khỏi buồn, cho khoẻ. Ăn cái chi, uống cái gì, vận động ra sao...

Hình như ngày nào mở email ra cũng có một vài bài đề cập đến tuổi già do bạn bè tứ phương gởi tới. Bài mô cũng hay, bài nào cũng sâu sắc! Đọc, thấy già mà biết sống như vậy thì khoẻ hơn nhiều so với bọn trẻ!

Mình đây già chưa không biết, nhưng thấy hình như cái đầu đã già so với cái thân.
Cái đầu già vì mình đã không còn hứng thú ra đường xem náo nhiệt. Không hứng thú party này, nhà hàng nọ. Thích nằm nhà đọc lai rai, nhắp ly rượu lai rai, email lai rai...thích ngồi quán cóc nói chuyện thế sự với một vài thằng bạn thân. Mở TV ra thấy phim ảnh yêu đương mùi mẫn éo le thì tắt. Chỉ xem được mấy chương trình nation geographic, hoặc true sport của nước ngoài, hoặc tin tức quốc tế.

Cái thân chưa già vì vẫn còn bơi biển đều đều vài trăm mét mỗi sáng sớm. Vẫn đi bộ sân golf nhanh hơn các bạn trẻ. Vẫn liếc mắt nhìn mấy cô gái đẹp người, thiếu vải mà ước phải chi mình mới U40! Khám sức khoẻ định kỳ vẫn chưa thấy biểu hiện gì của sự "suy thoái". Chỉ cái men gan là hơi cao, cái cholesteron cũng cao một chút. Mà mấy cái ni thấp xỉn thì chỉ nên đi tu. Sống làm gì!
...
Người đời nghĩ cũng hay thật! Lúc trẻ thì phá sức. Lúc già thì co ro giữ. Lúc sống thì đối xử nhau không ra gì. Lúc  chết thì viếng bạc, viếng tiền, khóc thương cúng vái!
Thấy một số cụ thượng thọ nghĩ mà kinh. Nằm một chỗ hành người thân ra bả.

Mình nghĩ, vốn đã sinh trên đời thì làm sao trả đủ trách nhiệm với đời. Đó là hiếu để với mẹ cha. Chăm lo vợ chồng con cái. Góp phần tốt với nhân quần xã hội. Giữ cuộc sống đủ đầy. Không co kéo. Không buông thả. Không lãng phí. Không bòn rút. Không hại người. Làm được những điều đó rồi, thì đến khi không còn sức nữa, khi các nơ rông thần kinh mới bắt đầu lão hoá thì chết là sướng nhất. Là đúng nhất.

Bạn mình bảo. Lúc đó ông cần sống để hưởng thụ những gì ông đã tích luỹ trong quãng đời trai trẻ của ông chứ! Mà thử hỏi. Nếu tôi thấy đã hưởng đủ cho tôi rồi thì thèm muốn nữa mà chi! Sống thêm nữa cũng ăn mấy thứ mình đã ăn, cũng thở mấy thứ mình đã thở. Thì. Thêm năm mười năm nữa liệu có thêm khoái hoạt? Đặc biệt, nếu đi khám bệnh thấy cái chi cũng cao so với tiêu chuẩn thì bác sĩ lại phải bắt kiêng đủ thứ. Không được ăn cái thích ăn. Không được uống cái thích uống. Không được chơi cái thích chơi.Thì liệu sống thêm vài năm, vài chục năm có sướng khoái gì?!

Nhiều người lại bảo. Ông phải sống để thấy con cái lớn khôn thành đạt. Cháu chít khoẻ tươi rạng rỡ chứ! Ủa, nuôi con là mình, còn đến khi trưởng thành lại khác. Mong con thành đạt hạnh phúc nhưng chuyện đời là của chúng. Trời cho chứ mình muốn có được đâu! Rủi chúng có phần đời vất vả, bất hạnh. Mình vẫn còn sống mà bất lực nhìn chúng bươn chải. Liệu sống vậy có vui ?!

Nên mình nghĩ. Cuộc sống cũng tốt đẹp thật. Quí giá thật. Nhưng cũng đừng tham lam thọ quá phỏng có ích gì. Sau tuổi 60. Xếp cuộc  đời rong ruổi lại. Còn cái nợ chi chưa trả thì ráng trả cho xong. Mà không xong cũng thế thôi. Không nuối tiếc. Không bấu víu. Rồi xin được trời thương cho nhẹ nhàng vĩnh viễn ra đi!

Rứa là sướng nhất!

NQC, Đà lạt, tháng 11, 2013


    Bửu Ý-Nguyễn Quang Chơn- Đinh Cường 26.11.13