Tuesday, September 20, 2016

Phạm Thành Châu


Bây giờ đa số những cuộc phone số lạ là những cuộc quảng cáo. Hết nhà đất đến thương mại, tài chính. Hết đầu tư đến du học..., nên nghe bực mình, và mất thì giờ lắm. Nhưng với tôi, thấy số lạ vẫn cứ phải bốc, vì bạn bè ở nước ngoài về liên tục, họ mua một sim mới để dùng trong nước cho tiện, số lạ hoắc, không bốc phone, rủi bạn bè gọi không gặp thì tội cả hai... 

Hôm kia cũng thế. Cái số lạ hiện lên. Bấm "on". Đã nghe giọng quen quen. Châu đây. Phạm Thành Châu đây. Mai mình ra ĐN. Chơn có nhà không? Dạ em đang ở HN tối mới về. Ok vậy sáng mai gặp nhau...

PTC lúc nào cũng vậy. Dáng cao gầy liêu xiêu và lặng lẽ. Anh đến đâu cũng thầm lặng, một mình... 

Anh người gốc Hội An, nhà gần giếng Bá Lễ, trước 75 làm phó quận trưởng một quận ven thành phố Huế. Vì vốn "thanh niên xứ Quảng khờ khờ, thấy cô gái Huế làm ngơ không đành", nên anh yêu rồi làm rễ Huế. Chưa được bao lâu thì 30/4 đến. Vậy là cán bộ CS đưa anh lên núi làm tiều phu 6 năm. Anh bảo mình đi sáu năm là rẻ rồi. Bạn bè mình nhiều đứa triền miên...

Rồi anh đi Mỹ. Cắm rễ ở Virginia. Làm đủ nghề để sống. Cuối cùng anh làm cho một trạm xăng. Bán xăng ở Mỹ sướng lắm chứ không như ở VN. Người bán ngồi trong một phòng điều hoà mát lạnh. Người mua chỉ cần báo số lượng, trả tiền rồi ra cây căng tự bơm, hoặc chỉ cần đứng tại cây xăng bấm số lượng, quẹt thẻ trả tiền, rồi bơm lấy. Người bán chỉ nhìn vào computer để biết mà thôi. Anh làm việc như công chức. Hết giờ là về. Đôi khi buồn quá không biết làm gì nên...anh viết văn, rồi thành nhà văn nổi tiếng! (đó là anh nói với tôi thế)...

Anh chỉ viết truyện ngắn. Truyện của anh hay lắm. Thực thực hư hư, cuốn hút người đọc. Giở cuốn sách của anh đọc trang đầu rồi là phải đọc một mạch đến trang cuối, khó mà dứt ra...

Anh chơi thân với hoạ sĩ Đinh Cường. Ở nhà anh có một bức nhỏ "nuy" của ĐC. Anh khéo dán lên "chỗ ấy" một miếng giấy mỏng. Chỉ cần thổi nhẹ hay có cơn gió bay qua là tấm giấy tung lên. Và, "bứu vật" của...ĐC hiển hiện, đẹp và lạ...  

Mỗi lần tôi lên thăm ĐC ở Virginia thì thường có lắm  cuộc hẹn hò khác nhau. Cuộc riêng của mấy giáo sư NMH, NH, cuộc riêng của các nhà thơ nhà văn, và, cuộc riêng với chỉ 3 anh em. NQC, ĐC, PTC và, chỉ duy nhất, quán phở Nha Trang, với bà chủ quán Nha Trang quen thuộc...

Anh Châu nói, tôi không thích chỗ đông người vì tôi không biết nói chuyện... Anh nói vậy thôi, thực ra  anh nói chuyện duyên lắm. Tâm nghe khen hoài. Và. Có lẽ. Trong anh nhiều nỗi niềm tâm sự. Anh không muốn lộ cùng ai!...

Năm kia anh về. Ngồi chơi nhà, tôi hứng phác hoạ. Bức chân dung anh bằng than trên giấy, art vô cùng. Anh thích. Mang về Mỹ. Được người giới thiệu một tay làm khung. Anh hỏi bao nhiêu? 100 USD. Vậy là anh đưa tranh và 100 đô trả trước. Rồi người đi theo đàng người. Tranh đi theo đàng tranh, mất dạng! Té ra đâu chỉ có ở VN mới làm chuyện bậy bạ lăng nhăng!...

Anh Châu trầm mặc. Anh Châu...khó. Nhưng anh Châu nhân hậu. Không muốn làm phiền toái mọi người và cũng không muốn người làm phiền toái anh...

Sách của anh in ra ở Mỹ bán chạy hết trơn. Văn chương ở Mỹ khó tiêu thụ lắm. In sách ra chủ yếu tặng người thân. Vậy mà 4 tập truyện ngắn của anh được tái bản hai, ba lần thì biết sức hấp dẫn làm sao! 

Tâm, một lần đọc truyện ngắn "chiều Sông Pha" của anh đã khóc! Kinh! Lão này thâm trầm mà đấm chết voi!

Nguyễn Quang Chơn
Sài gòn, 19/9/16
Thân kính tặng anh PTC