Saturday, June 16, 2018

GIÁP NĂM

Chủ nhật thứ ba của tháng 6 là ngày của cha. Năm ngoái cũng vào ngày này, nếu không đi cấp cứu kịp thời, và cú sốc điện thứ ba không giúp tim tôi đập lại, thì ngày này là ngày kỷ niệm tôi vĩnh viễn ra đi...


Mới đó mà đã một năm!...


Chết rồi sống lại, tôi nghĩ gì? 


Tử-Sinh. Như một sát na vô thường. Có-Không. Như có, như không. Cuộc đời ngắn hay dài. Hạnh phúc là khái niệm gì trong cuộc sống? Tình yêu nằm ở đâu trong một đời người? Cái chết, thật sự ra sao. Và ý nghĩa cuộc sống như thế nào???


Một năm trôi không nhanh không chậm. Nó trôi theo dòng tư tưởng của mình. Mong thì nó chậm. Không mong thì nó nhanh. Trái tim đập lại cũng mong manh nhịp đập, dòng máu mà trái tim bơm đi nuôi sống châu thân cũng nhạt nhoà hơn, loãng hơn, khó đông hơn...


Và vậy là ta đã "tái tồn tại" một năm rồi. Một năm hay một ngày, hay vạn ngày, bây giờ thấy cũng như nhau. Một khi trái tim ngừng đập. Máu không còn lên não nữa. Ý thức bị chết. Thì mọi khái niệm đều là vô nghĩa. Giàu-Nghèo. Sướng-Khổ. Yêu-Ghét. To be or not to be... đều là như nhau.


Trong một khoảnh khắc nhắm mắt để tịch mịch vô biên. Rồi mở mắt để nghe tiếng khóc người thân. Ngồi dậy, giật mình đọc lại Tâm Kinh. Học Quán Tự Tại, nghiền ngẫm lẽ vô thường. Còn một giây nhìn thấy ánh mặt trời, là CÓ. Reo lên. Tát bà ha!....


Nguyễn Quang Chơn

Chủ nhật, ngày của cha 2018