Monday, June 18, 2018

Mồng năm

Đã mồng năm tháng năm âm lịch, tết Đoan Ngọ lại đến. Có nghĩa là gần hết nửa năm Mậu Tuất...


Hôm nay là ngày lễ cha bên Mỹ. Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm đúng một năm mình bị nhồi máu cơ tim cấp, suýt chút vĩnh biệt cuộc đời..., và nhớ truyền thống gia đình hằng năm, nhất là khi ba má mình còn sống...Tết Đoan Ngọ là dịp để con cháu về quây quần, cùng thưởng thức mấy món ăn quê, thịt vịt, thơm, mít, bánh ú tro với đường bát đen. Con cái về đông, ông bà còn làm thêm món Mì Quảng nữa..., nên mình cũng vội chạy về quê. Chỉ hai chục bánh ú tro, một ít thịt vịt, hoa quả, dâng lên bàn thờ ông bà, ba má. Bởi, chừ có còn ai đâu. Vườn nhà xưa tịch liêu giờ cho người đến ở giữ. Anh trai cả đã mất. Chị em tứ tán khắp nơi. Ai cũng bận rộn cho mỗi gia đình riêng. Mồng năm cũng là dịp gia đình mỗi người đoàn tụ, đâu có thì giờ...


Dọn mấy thứ lên bàn thờ. Thắp cây hương cho ông bà, ba má mà nước mắt ứa ra. Tự nhiên thấy buồn. Buồn vô kể. Tự nhiên thấy xa xôi và cô quạnh. Nhớ ánh mắt cha thuở nào rạng rỡ khi nghe tiếng xe mình về, rồi mình ồn ào rộn rã đủ mọi điều với ông, thấy ông mỉm cười, không nói, nhưng biết ông vui... 


Khói nhang bàng bạc như có bóng dáng ba má đâu đây. Lòng mình sao xúc động. Bàn thờ có đẹp đẽ, sạch sẽ, thiêng liêng, thì cũng chỉ là cái bàn thờ. Còn đâu tiếng ba cười, tiếng mẹ vui. Món ăn có ngon thì cũng chỉ là đồ vật vô nghĩa. Còn đâu dáng ba ngồi, nhắc con gắp món ăn. Còn đâu mẹ vừa uống bia vừa kể chuyện râm ran...


Lại nhớ những mồng năm xưa, mấy anh chị em ở chung một nhà đi học, đi làm, chưa ai có gia đình. Mồng năm như một ngày hội ồn ào vui nhộn, say sưa!...


Năm tháng đi nhanh quá. Người người cách xa nhanh quá. Mình nhìn lại mình cũng đà cằn cỗi, già nua. Rồi mình cũng sẽ đi, một ngày nào đó, không xa. Bàn thờ ông bà khói hương có lạnh? Con cháu biền biệt phương trời có nhớ trở về quét dọn bàn thờ, nhắc nhớ nhau câu chuyện gia đình bà con dòng họ? Hay tất cả sẽ đổi dời. Cái mồng năm nào đó chỉ còn lưu lại trên những bức hình hôm nay mình chụp bàn thờ? Cuộc đời mà. Tạo hoá đổi thay mà. Con người là cát bụi thì cỏ cây cũng là cát bụi! Có còn chăng là tấm lòng, là câu chuyện kể nhau nghe... Ngày xưa, ông cố mình, bà tổ mình đã từng, đã sống, đã làm... 


Lũ cháu con sẽ tự hào hay nguyền trách?... Thôi. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Mời ba má ăn mồng năm. Lát tàn hương con sẽ dọn xuống, con ăn sau. Và nhớ ba má, với vô vàn yêu thương!...


Nguyễn Quang Chơn

Mồng năm tháng năm mậu Tuất, 18.6.18