Tuesday, July 9, 2013

NHỚ QUÊ,


Quán cóc,
bốn thằng ngồi
cụng ly.

Quê nghèo,
một thuở
rủ nhau
đi!

Chiều nay,
quê cũ
thổi mây nhớ,
xuống đậu ngang đầu
bốn miệng ly.

Quán cóc,
bốn thằng ngồi
như mê.
Có ai  vừa nhắc
Chuyện ngoài quê

Ai ca giọng Quảng
nghe thương thế,
Bốn cốc hoài hương
chảy ngược về!

Bốn thằng ngồi
như bốn hòn bi,
hiền khô
cục đất buổi chân quê.
Dòng Thu Bồn
chảy
trong câu hát
Rợp mát
bốn lòng
bóng lá tre…

Bốn thằng
bỗng chốc
hóa thành si
Thênh thang trời cũ
vỡ tràn ly
Vạc mây đèo ải
trôi chất ngất
Em,
gái giang hồ
có nhớ quê?

Ôi,
gái giang hồ
còn nhớ quê
huống chi bốn đứa nghèo
ra đi
Phồn hoa
ừ,
có thay màu áo
Không dễ thay màu
khóm lá tre!...

Chiều
đong kỷ niệm
đầy bốn cốc.
Bốn cốc
tràn lan dòng dân ca.
Uống đi!
những mảnh đời trôi dạt.
Dốc cạn
nguồn hương mật quê nhà!....

Vĩnh điện 28.8.05, Đinh Trầm Ca,
chép tặng Nguyễn Quang Chơn


Bài thơ hay.

Nỗi lòng người trôi dạt nhớ quê. Khi chiều về, xong chuyện đường cơm vất vả, những người bạn chân quê đồng hương rủ nhau góp tìm một cốc bia hoài niệm.

Ôi, nhớ quê đến nỗi nhìn bọt bia xóa trắng miệng ly cũng ngỡ đám mây nào ở đèo ải miền Trung trôi dạt vào đây! Ôi,  nhớ sao khi  nghe  bàn bên kia có ai chợt ca một câu giọng Quảng. Ôi, nhớ sao khi trong tạp khách giang hồ cũng có một người con gái gió sương cất giọng đồng hương. Nhớ quê lắm phải không em? Em còn biết nhớ quê để chiều nay buồn uống rượu, chúng anh đây há chẳng có quê sao?! 

Chuyện ngoài quê! Ai vừa nhắc chuyện ngoài quê?! Trời ơi, cơn bão có làm bay mái lá vườn nhà của mẹ, nước lụt lên có làm em tôi sẩy chân bên bờ ruộng quắt queo…ôi, quê hương ơi, quê tôi nghèo lắm ơi!...

Thôi dốc cạn đi anh, dốc cạn đi em, quê hương còn xa lắm, dốc cạn hoài hương vào lòng lữ thứ dốc cạn quê nhà vào tận tâm can…

Chều nay mây vẫn bay về phương Nam, chiều nay chúng con vẫn còn ngồi hoài niệm, cuộc mưu sinh sao chưa thấy đường về. Nhưng dẫu sao, dẫu sao, không có gì làm thay được của chúng con màu lá quê nhà, màu áo mẹ cơm cha!..



  • Nguyễn Quang Chơn, cảm, 7.7.07