Không biết gọi anh Đinh Trầm Ca là nhạc sĩ hay thi sĩ, bởi anh làm thơ rất hay mà viết nhạc cũng rất giỏi. Nhạc anh nổi tiếng với “ Ru con tình cũ”, “Sông quê”, “Bay đi những cơn mưa phùn”; thơ với “ Nhớ quê”, “ Mắt đêm”, “Đi như là trôi”....
ĐTC phiêu bạt giang hồ gần hết đời người đến 2004 mới về quê Vĩnh Điện lập Thạch Trúc Viên, bán cà phê, vui thú điền viên...
Tháng giêng, cuối năm âm lịch, trời hiu hiu lạnh, chúng tôi rủ nhau mở hàng vô thăm anh. Có nhà thơ thầy giáo Nguyễn Văn Gia, lương y Văn Công Lê, cùng tôi trực chỉ Điện Bàn...
Vùng đất “địa linh nhân kiệt” “ngũ phụng tề phi” này đầy thân hào nhân sĩ, nhiều bậc tài hoa. Chúng tôi được người em ruột của anh Lê, Văn Công Hoàng, một nghệ sĩ doanh nhân đa tài của đất Điện Bàn đón tiếp chu đáo. Cà phê Mỹ Sơn, mỳ Quảng Tiến Quý (quán mỳ nổi tiếng chuyên phục vụ quốc hội mỗi kỳ họp), rồi về nhà V.C Hoàng uống rượu ngâm thơ. Hoàng đã trên 60, hiền hậu và tài năng. Anh viết nhạc, làm thơ và chơi nhiều nhạc cụ như guitare, đàn kìm, đàn nguyệt, đàn tranh...
Buổi trưa Duy Xuyên thật vui khi Hoàng ngâm thơ Nguyễn Văn Gia hoà trong tiếng đàn tranh của anh Lê và đàn kìm của Hoàng. Tôi nhắc anh ĐTCa bài “Nhớ quê” của anh những năm 80 khi anh lưu lạc sông nước miền Tây, mà anh đã chép tay tặng tôi năm 2005, khi mới hồi cư:
NHỚ QUÊ,
Quán cóc,
bốn thằng ngồi
cụng ly.
Quê nghèo,
một thuở
rủ nhau
đi!
Chiều nay,
quê cũ
thổi mây nhớ,
xuống đậu ngang đầu
bốn miệng ly.
Quán cóc,
bốn thằng ngồi
như mê.
Có ai vừa nhắc
Chuyện ngoài quê
Ai ca giọng Quảng
nghe thương thế,
Bốn cốc hoài hương
chảy ngược về!
Bốn thằng ngồi
như bốn hòn bi,
hiền khô
cục đất buổi chân quê.
Dòng Thu Bồn
chảy
trong câu hát
Rợp mát
bốn lòng
bóng lá tre…
Bốn thằng
bỗng chốc
hóa thành si
Thênh thang trời cũ
vỡ tràn ly
Vạc mây đèo ải
trôi chất ngất
Em,
gái giang hồ
có nhớ quê?
Ôi,
gái giang hồ
còn nhớ quê
huống chi bốn đứa nghèo
ra đi
Phồn hoa
ừ,
có thay màu áo
Không dễ thay màu
khóm lá tre!...
Chiều
đong kỷ niệm
đầy bốn cốc.
Bốn cốc
tràn lan dòng dân ca.
Uống đi!
những mảnh đời trôi dạt.
Dốc cạn
nguồn hương mật quê nhà!....
(Vĩnh điện 28.8.05, Đinh Trầm Ca,
chép tặng Nguyễn Quang Chơn)
Mới đó mà đã 16 năm. 16 năm bao vật đổi sao dời. Nhắc lại kỷ niệm cũ, nhớ lại một đời người phiêu dạt. Anh Mạc Phụ ĐTC cất giọng đọc. Tiếng đàn tranh, đàn kìm réo rắc. Ly rượu ấm. Lòng người miên man nhớ, đẹp làm sao, thú vị làm sao. Anh Mạc Phụ tiếp tục ngâm một bài thơ lục bát dài, giọng anh còn ấm lắm, và lúc say đắm với hồn thơ, dường như anh trẻ lại!...
Nhắc đến người ca sĩ hát rất thành công bài “ Ru con tình cũ” và là người duy nhất hát bài “Ru tương lai buồn” của anh. Tương lai có buồn không chưa biết, nhưng hôm nay anh đang buồn vì nàng ca sĩ tài hoa xinh đẹp ngày nào đang miên man chống chọi với con covid ngặt nghèo!...
Tôi vừa kịp sketch một bức chân dung các anh ĐTC, NVG, VCL, VCH để làm kỷ niệm chuyến đi, anh Gia vui quá hẹn, “chừ đến tết dô thăm anh vài lần nữa đó hỉ?” Vĩnh Điện-Đà Nẵng chỉ 30 km, hẹn từ năm ngoài đến chừ mới thực hiện được, rứa mà đã vội hẹn thêm vài lần trước tết!
Thôi thì cứ một lần gặp một lần vui, anh Mạc Phụ còn khoẻ thì chắc anh sẽ lại “ru con tình mới” và “ru tương lai vui”, phải không anh?
Nguyễn Quang Chơn
Vĩnh Điện, 05.01.2021