Thursday, January 7, 2021

Những U70 đầy năng lượng, những người không chịu già...

Bạn của tôi giờ đều đã U70, U80. Tôi thấy mình rệu rã, mà nhiều người bạn tôi rất còn đầy năng lượng. Một số say sưa...chơi. Một số...hăng hái kiếm tiền. Một số hồn nhiên sống. Họ như không có tuổi già!...


Anh bạn chơi với tôi hồ chừng “mới” 60 năm. Đã mổ banh lồng ngực để by pass trái tim. Đã cắt phăng cái tuỵ lằng nhằng..., mà vẫn còn say đắm những cuộc bia, những đám hát, những môi hồng... Anh sẵn sàng đi grab 15 cây số cho bữa nhậu. Đi xe bus 70 cây số để hát hò bia bọt với nhóm bạn bè thời trung học. Bữa nào bữa nấy ngất ngây con gà tây! Quả là anh tràn đầy năng lượng!...


Một anh bạn đã bị cắt 1/4 lá phổi vì nghi Lung cancer, bị hoá trị đủ 3 đợt không còn một sợi lông, ăn chừng 30 con rắn hổ mang, rồi phây phây trở lại với đời, với đất đai xuống lên lên xuống, với vàng đang cao, đô la đang hạ..., ngày cứ theo ngày, anh có một nhóm 4,5 người bạn hôm nay quán này, ngày mai quán nọ, chí ít mỗi bữa 8 ve, rồi mới chịu về. Năng lượng đâu mà dữ!...


Một anh tín đồ thiên chúa giáo thuần thành, chủ nhật nào cũng đến nhà thờ xưng tội, chuyên bị tai nạn xe cộ do mắt yếu, người to lớn dềnh dàng, đi xe máy thì bị ngã gãy chân, đi xe đạp thì bị tông gãy 4 xương sườn..., nhưng không chiều nào vắng trên bàn nhậu. Anh vốn biết nhiều chuyện “thâm cung bí sử” của các chính trị gia địa phương, ghét bọn tham quan ô lại, bực bội chế độ nhũng nhiễu hành dân. Nên anh phải có bia vào để lời ra, để tự giải phóng mình chăng? Thấy cái bụng anh to, sợ anh tiềm ẩn bệnh gì, bảo anh đi kiểm tra. Kết quả các chỉ số đều perfect. Mỗi chiều anh vẫn một hai temps, khoảng trên dưới 10 ve, chủ nhật nào cũng thành kính đến với Chúa, phải chăng đức Giê su đã truyền năng lượng cho anh???


Một anh vốn sư phạm nhưng không đi dạy học mà làm kinh doanh. Anh tiểu đường nặng đã nhiều năm, bị thận hay tuỵ gì đó phải một trận mổ thập tử nhất sinh. Nhưng dường như anh là minh chứng sống cho y học rằng tiểu đường uống bia rất tốt hay sao, mà chiều nào anh cũng cùng nhóm bạn trên dưới mười ve sau một ngày lang thang chụp mây núi, sông hồ, chim cá...  tôi không biết anh có năng lượng từ đâu?...


Một ông bạn giáo sư tiến sĩ Nhật hẳn hoi. Anh dạy ở BK SG, chủ một doanh nghiệp xây dựng lớn chuyên làm cho các nhà đầu tư Nhật bản. Anh nói tiếng Nhật tiếng Anh như gió và thu tiền như cái máy đếm tiền, chơi gôn như...Trump! Anh bị tiểu đường nặng nhiều năm, bị HP đến tiều tuỵ. Vậy mà mới gặp anh đây, thấy anh ...”đẹp trai” lạ! Đầu cạo kiểu đại gia, áo thun quần jeans, nói cười ồn ào. Tôi ngạc nhiên quá chừng, anh nhìn tôi thương tôi tiều tuỵ. Anh bảo, “ tôi đang muốn gặp ông, nghe ông bị thuốc chữa tim hành hạ, side effect dữ lắm hả. Phải chi tôi nhớ đến ông sớm thì đâu đến nỗi nào!”. Thì ra anh nghiên cứu áp dụng sách vở gì gì đó của mấy professor Mỹ, Nhật, đã bỏ uống thuốc tiểu đường gần năm nay và chỉ số đường huyết đã trở lại bình thường. Chơi gôn đều đặn với những bạn trẻ ( già như tôi không độ, không nhậu, không vui, không chơi!), say sưa nói với tôi về chuyển hướng đầu tư, xây nhà xưởng cho các nhà đầu tư nước ngoài thuê, tiền vào đều đặn. Covid làm dân xây dựng lao đao, riêng anh vẫn ung dung tự tại. Anh cười hỉ hả, “mới lấy thêm mấy chục héc ta đất ở VISIP Quy Nhơn!”  Anh khoẻ, yêu đời, sung mãn vì anh đang nghiên cứu và đi theo con đường “ Chữa bệnh không cần thuốc”. Anh nói vài bữa nữa sẽ gởi sách cho tôi. Nhìn anh nói cười mà tôi tròn xoe đôi mắt từ ngạc nhiên này đến khâm phục kia. Phải chăng anh là đệ tử truyền nhân của Stephen William Hawking?...


Hồn nhiên nhất là mấy ông bạn nhà văn nhà thơ, các anh đa số không cao huyết áp thì cũng cao mỡ cao máu, không tiểu đường thì cũng tuyến tiền liệt, không mạch vành thì cũng gout, không khớp thì cũng thận..., vậy mà mỗi lần gặp là mỗi lần tôi thấy mình tăng thêm nhựa sống, khi dường như trên đời này không có chi giá trị bằng chữ nghĩa, bằng thơ, bằng những cuộc đi, những lần bè bạn và nhất là...mê gái. Mấy anh yêu như điên, mà chẳng biết yêu để làm gì. Anh bạn nhà thơ, nhạc sĩ của tôi tuổi gần tám chục, ngày nào cũng ngồi đồng ở một quán cà phê cóc từ khi mở quán đến 10 giờ mới về, bởi cái cô chủ quán tên Nh. “ngực tấn công mông phòng thủ”, đôi mắt lúng liếng sắc tựa dao cau. Một lần ngồi chơi yêu cầu anh hát, anh bảo, “tau kỳ lắm, có em út ngồi bên tau mới hát được mi ơi!” Chắp tay bái ông anh nhạc sĩ thi sĩ đa tình nổi tiếng!....


Ngày xưa sống giỏi thì đến 60, sống hiếm hoi thì đến 70. Sống trên 80 thì chỉ những bậc siêu phàm. Ngày nay tôi có những người bạn hơn thế. Nặng lượng tràn đầy cơ thể họ, trong xương máu họ. Họ đo sức khoẻ bằng những buổi bia. Đo sự bền bỉ bằng những cuộc tụ tập, la cà. Họ khoẻ thật khiến bao kẻ thèm thuồng, như tôi chẳng hạn. Hai lần nhồi máu cơ tim. Hai cái stent trong lồng ngực, mỗi ngày phải một nắm thuốc đều đặn. Cơ thể như một cái máy đã hỏng, tháo rời ra rồi lắp ráp lại, không còn “dynamic” như ngày xưa nữa, nên lực bất tòng tâm, thấy bạn mà thèm!...


Ôi ngày xưa, nhớ cái ngày xưa, mới cách đây 3,4 năm chớ mấy. Trong nhóm lưu linh, tôi là thằng uống “nghiêm túc” nhất, ai mệt thì chuyển cho tôi. Mỗi buổi sáng bơi ra biển 500 mét khi mọi người còn đang say ngủ. Đi bộ 10 cây số vẫn bình thường. Vậy mà, giờ đây mấy người bạn “chẳng chịu già” đã bỏ tôi qua một bên, xếp vào loại dở hơi, uống chi chỉ hai chai là quảy đít đứng lên, rách việc!...


Vậy đó, vậy là thế đó. Mình xài năng lượng sớm quá thì chừ sớm cạn. Bạn mình xài ít thì chừ còn dư. Nói vậy thôi chứ một lô mấy ông ngày xưa cũng “dynamic” như tôi chừ đã thành đất cát, mấy ông đang phập phù trên giường bệnh, mấy ông “chấm phẩy” trên đường...


Thôi mừng cho những người bạn tôi còn dư năng lượng, chẳng chịu già. Mình yếu sợ gió ở nhà thì vỗ tay khen bạn mình vẫn hồn nhiên sung sức. Như vỗ tay xem những trận cười của Hoài Linh, Chí Tài, Việt Hương... trên U tube!....



Xuân 2021,

Nguyễn Quang Chơn

07 Jan, 2021