Đầu năm mới mặc dầu gia đình con cái tụ hội vui mà sao cứ thấy lòng nặng trĩu. Mỗi con người dường như có một thần giao cách cảm, hay một sự nhạy bén tâm linh rất riêng cho những người thân. Và thật vậy, chiều nay tôi thật sững sờ khi nghe tin một nhà thơ, một người bạn, một đồng hương, ra đi!...
Anh Nguyễn Lương Vỵ, người Quán Rường. Cha mẹ anh, chú bác anh là những người nổi tiếng của thời cuộc trước 1975. Anh làm thơ và nên danh từ sớm. Chúng tôi, những học sinh Trần Cao Vân Tam Kỳ rất hãnh diện vì có anh. Sau 75, anh đã từng là GĐ một trung tâm văn hoá ở SG, đã giúp đỡ nhiều anh em văn nghệ sĩ, nhưng anh vẫn chọn con đường ra đi....
Nới đất khách quê người, vùng Bolsa, Cali, tôi lại gặp anh. Mỗi sáng anh đều uống cà phê cùng anh Du Tử Lê và mấy người bạn tại đường Westminster. Qua bển, tôi cũng thường ghé, và anh thường về nhà các con tôi uống rượu. Tôi quí anh cái hồn mộc mạc quê mùa xứ Quảng và nụ cười thật hiền lành độ lượng. Sau này các con tôi chuyển lên San José, khi nào tôi qua, anh cũng đều đáp xe đò Hoàng lên chơi. Chúng tôi, anh Vỵ, anh Lữ Quỳnh và tôi sáng trưa thì Lovers Coffee, chiều thì nhà tôi nhâm nhi. Lúc này anh đã ăn chay trường....
Mỗi lần anh về VN, Đà Nẵng là chúng tôi lại “phải” gặp nhau, luôn có anh Trần Phương Kỳ, một nhà văn, nhà thơ, nhà Chăm học. Khi thì ly bia chén rượu, khi thì cà phê, hết bên dòng sông Cu Đê, đến bên bờ sông Hàn. Anh lúc nào cũng cười hiền!...
Mấy năm gần đây thấy anh nhỡ mấy cuộc về thăm nhà dịp Tết, hỏi mới biết rằng anh cũng bị tim như tôi, thêm huyết áp cao. Tôi có gởi thư, hỏi thăm nhưng tin về anh vẫn mơ hồ...
Hôm nay mồng 7 tết. Lòng cứ thấy bồn chồn và buồn bã. Lo sợ nói với các con xa gần là hãy cẩn thận. Và cũng tự nhủ với mình, không biết tai ương gì sẽ xảy ra. Rót rượu uống một mình, uống một mình mà lòng dạ không vơi...
Chợt thấy tin trên mạng, anh đã ra đi. Ly rượu vừa cạn. Buồn quá. Buồn như năm qua nhận tin anh Võ Chân Cửu, một bạn thân của anh trên Bảo Lộc đột ngột qua đời khi tin nhắn qua lại giữa tôi và anh còn mới rợi!...
Anh Vỵ ơi. Biết sống chết có số, mà sao lòng rũ rượi quá anh. Huyền âm. Năm chữ. Những câu thơ hoài hương, hoài bạn, anh viết tặng em. Cái mũ nồi Adidas em tặng khi anh say làm lạc mất lúc về quê nhà, anh còn nhớ không?
Thôi vĩnh biệt, anh Vỵ nhé, huyền âm, ngũ âm, thất âm. Những câu thơ ứa máu, những cung bậc vu vu, không còn nữa...
Em rót thêm một ly rượu nữa đây, ngoài trời bỗng đổ mưa!...
Nguyễn Quang Chơn
Mồng bảy tết Tân Sửu, 18.2.21
Vĩnh biệt anh Nguyễn Lương Vỵ