Saturday, February 27, 2021

CON NGƯỜI THỜI CÔNG NGHỆ

Năm xưa, khi đất nước còn bị cấm vận, còn bị cô lập, thỉnh thoảng mấy bà Việt Kiều về nước, trông ai cũng trẻ trung nhiều so với tuổi, da dẻ căng tràn, vòng 1, vòng 3 “đích đáng”! Sau đó năm 95 qua Mỹ, tôi mới thấy mấy bà sao mà giống nhau quá, cứ như chị em sinh đôi. Ai cũng mũi thẳng cao, mắt to 2 mí đậm, ngực tràn lên quá khổ, da căng như con gái dậy thì, dẫu bà nào bà nấy đều đã U50, U 60...thì ra công nghệ dao kéo đã giúp họ...đẹp như nhau!...


Tôi vốn chuộng “natural” nên khá bảo thủ với mấy chuyện này. Sau đó thì VN mở cửa, “công nghệ GPTM” nhập vào đủ dạng, đủ loại, đủ “style” cùng với phim Hàn Quốc hớp hồn giới trẻ. Vậy là đồng loạt áo quần, tóc tai... kiểu Hàn quốc ra đời. Giá thì rẻ vô cùng, và “bác sĩ thẩm mỹ” thì đa dạng vô cùng, nên ai cũng có thể vô “viện” nằm để “rạch”, để “bơm”, để “chống”.... Và bây giờ thì, sau một thập niên đầu thế kỷ 21. Ra ngoài đường, đố tìm thấy một cô, bà nào mà không “tắm trắng”, không xăm mày, không nâng mũi, không xẻ mí mắt, không độn ngực, không dán mông. Và đặc biệt với giới “teen”, ai mà không xăm một chút chi trên người, thì thuộc hàng...lỗi thời, lạc hậu!...


Nơi tôi ở có một quán cà phê “view” đẹp, luôn luôn đông đúc nam thanh nữ tú. Ai cũng đẹp với đủ model, đủ kiểu áo quần đầu tóc. Tôi hay lén bà nhà, rủ bạn ngồi một góc xa xa...để “nghía”. Đã con mắt lắm với những “hot girl” dẫu trời lạnh cở nào thì vẫn váy thật ngắn (nhìn như không mặt quần trong), áo thật hở, da thật trắng và đặc biệt, mũi cô nào cũng cao và thẳng, mắt đo đỏ như khóc, nhưng, có cái chi chi không thật. Một con bướm nhỏ trên bờ ngực, một hàng chữ xinh xinh trên cổ tay, một bông hồng trên gáy, một con chim trên bắp vế. Với khuôn mặt biểu cảm lạnh lùng như người mẫu. Nhìn cũng rất...đáng yêu!...


Tôi chợt nhớ đến lời một bài hát nào đó: “... Bây giờ người ta nói chuyện đổi thay đổi mắt môi. Và mươi năm sau người ta sẽ nói chuyện thay trí nhớ . Và này em ơi, đến lúc đó con người sẽ sống, sẽ thương và sẽ nhớ qua dung nhan xa lạ, sẽ đi về trong quá khứ không quen ... “ (Những gì còn lại, Nguyên Chương)

 

Quả thật như vậy, bây giờ có thể ta đã không nhận ra khuôn mặt của những người thân mình, mai sau, chúng ta sẽ có thể sống với một tâm hồn, một trái tim xa lạ nào đó, như với một “AI” “hồn Trương Ba, da hàng thịt” chăng?!!!


Nguyễn Quang Chơn

Chủ nhật, 28.02.21