Sunday, March 1, 2015

Không muốn viết cũng phải viết

Đang ngủ lơ tơ mơ, vợ tôi gọi giật giọng. Ông giáo sư Vũ Khiêu tặng hoa hậu Kỳ Duyên câu đối nè. Rồi nàng đọc. Nghe câu cuối tôi chỉ lè nhè. Thơ Lý Bạch mà. Rồi tiếp tục giấc ngủ. Rồi quên. Vì những ngày sau tết. Đi chơi xa về. Bạn bè gặp nhiều. Thì giờ đâu mà xem lại những câu đối vớ vẩn tặng hoa hậu!

Hôm nay mới search tin tức. Lại đọc tin giáo sư VK đáng kính. Tuổi đời đã bách niên. Công trạng thì loại anh hùng lao động nhà nước phong. Sách vở thì mấy mươi cuốn biên soạn phục vụ cho nền tư tưởng nước nhà. Mới tổ chức lễ thượng thượng thọ năm ngoái như lễ bái thánh trong đền với áo đỏ mão vàng. Như cô đồng!

Nay nhìn bức hình cụ ông khoẻ mạnh bên hoa hậu trẻ đẹp mừng vui. Lại có câu đối giáo sư viết tặng người đẹp mà thấy kinh! 

TRÍ NHƯ BẠCH TUYẾT THÂN NHƯ NGỌC
VÂN TƯỞNG Y THƯỜNG HOA TƯỞNG DUNG

Giáo sư. Chắc chữ nghĩa phải hơn kẻ tầm thường hủ lậu nhiều lắm. Cần chi phải lấy chữ người khác làm chữ của mình. Giáo sư. Lại là giáo sư ngữ văn. Từng du học Tàu thì chắc văn chương của Tàu ngài thuần lắm. Sao lại đối chác lệch lạc thế này?!


Bỏ câu " vân tưởng y thường hoa tưởng dung" là của Lý Bạch hay của ai đi. Thì câu đầu " trí như bạch tuyết thân như ngọc" của giáo sư đã thấy lủng củng rồi. Kẻ hậu sinh tài học hèn mọn này đọc, xem, cũng thấy khó chịu cái miệng, lợn cợn con mắt...

Ai lại TRÍ đi đối với VÂN. BẠCH TUYẾT lại đối với Y THƯỜNG. Chưa nói cụ chơi đểu cháu Kỳ Duyên (?). TRÍ mà trắng như TUYẾT thì cái đầu óc cô hoa hậu loại vô chữ, vô hồn, vô cảm chăng?...

Còn HOA TƯỞNG DUNG thì ít ra ngài phải nói NGỌC NHẦM DUYÊN, hoặc DUYÊN NHẦM NGỌC (KD) còn tạm tạm. Ai lại THÂN NHƯ NGỌC. Lệch chuẩn quá.

Mà cuối cùng. Là giáo sư ai lại đi đạo chữ của người khác! Rồi lũ đại học trò của giáo sư cũng học thầy đạo chữ đạo nghĩa tùm lum, còn chi nền giáo dục, văn học nước nhà?!

Thật không muốn đọc cũng phải đọc. Không muốn tin cũng phải tin. Và, cũng phải viết ra một điều gì chứ khó chịu quá!...

NQC
02.3.15