Mình vào Sài gòn. Một tháng sáu xa xôi. Chợt cơn mưa chiều đổ xuống, sau cái oi nóng kinh người. Chợt thấy lại đâu đó một Sài gòn mình từng yêu, rồi mình ghét!...
Sài gòn. Ký ức thời trai trẻ, đẹp nhất đời người. Sài gòn, chàng sinh viên tóc dài, quần loe, ra đường ai cũng mến. Cảnh sát cũng nhân nhượng, bà con cũng yêu thương. Vì sinh viên là rường cột của nước nhà, là những người xuống đường đòi chân lý. Sài gòn trước 1975!...
Và rồi sau đó. Sài gòn vắng bóng đìu hiu. Không đường phố. Không xe cộ. Không hàng quán. Sài gòn e sợ buồn thiu. Chàng trai trẻ về quê theo nhịp sống mới sau khi bị lùa theo những chiến dịch đổi tiền, đánh tư sản, chống tư bản... Cuộc đời đóng lại những mộng mơ...
Rồi 20 năm sau. Sài gòn lại chuyển mình. Lại đổi thay. Sinh động, ồn ào, nhưng không còn như cũ. Sài gòn thay đổi bộ mặt. Hỗn độn. Lộn xộn. Thượng vàng hạ cám lộn tùng xèo. Cái nhân hậu và hiếu khách của Sài gòn vơi đi hết nửa, khi con người SG ra đi hết nửa. Sài gòn đỏ vô tính. Ghét Sài gòn. Hòn ngọc Viễn đông thành hòn đá trong bùn!...
Chiều nay Sài gòn mưa tháng sáu. Ở một nơi xa tít nhà Bè. Một mình nhìn SG nhạt nhoà buồn. Nhớ bạn bè xa. Nhớ anh em gần. Nhớ mấy tuần trước bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc ký tặng " một hôm gặp lại" giữa SG. Nhớ cà phê Bean Vương cung Thánh đường với Nguyệt Mai, với Đinh Cường... Nhớ Starbucks với Tâm nhìn dòng người ngược xuôi quanh chân tượng thánh Gióng ngã sáu Sài gòn..., chợt thấy yêu Sài gòn biết mấy. Sài gòn tháng sáu còn mưa là Sài gòn chưa mất. Ta sẽ tìm thấy nhau!...
Yêu Sài gòn!
Tản mạn SG, 16.6.16
Nguyễn Quang Chơn
Nhớ anh ĐC, tặng Bs ĐHN, TTNM, tặng MT