Saturday, June 18, 2016

Lại ba Tàu!


Hôm qua lại một tàu cá của ngư dân Quảng Ngãi bị tàu ba Tàu tông nát, cướp giựt tài sản. Mới hôm kia, chúng kéo vào một bar ĐN ăn chơi nhảy nhót quậy phá um sùm rồi xách tiền Việt ra đốt, chỉ chịu thanh toán bằng nhân dân tệ. Rồi tháng trước, chúng làm náo loạn sân bay Cam ranh... Lại ba tàu. Mệt cho bọn này quá. Hôm nay ra đường, đi đâu cũng thấy chúng nghênh ngang, ngứa mắt. Thật là, đã đến lúc như Hưng Đạo Đại Vương nói : 

Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nhìn sứ ngụy đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ. Ỷ mệnh Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa để phụng sự lòng tham khôn cùng; khoác hiệu Vân Nam Vương mà hạch bạc vàng, để vét kiệt của kho có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau.

Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm....


Tục ngữ Việt nam ta có câu: "bán anh em xa mua láng giềng gần". Và vua chúa ta từ Đinh Lê Lý Trần Lê Nguyễn cũng đã biết điều đó. Chúng ta luôn giữ chuẩn mực mối quan hệ láng giềng đằm thắm. Thế mà chẳng dưới triều đại nào, từ Hán Nguyên Minh Thanh Mao, thằng láng giềng không phiền nhiễu chúng ta! Máu của chúng đã từng nhuộm đỏ dòng Như Nguyệt. Xác của chúng đã từng làm nghẽn sông Nhị Hà. Thây của chúng đã từng chất thành đống, thành gò tại Đống Đa... Đầu Ô Mã đã rụng ở sông Bạch Đằng, cổ Liễu Thăng đã đứt tại ải Chi Lăng, hồn Nghi Đống còn lang thang trên dây treo trên cây đa Ngọc Hà, ống đồng cầu phao sông Nhị đã cứu mạng Thát hoan, ấn tín vua Tàu còn bừa bãi trên đường chạy thoát thân của Thống đốc lưỡng Quãng Tôn Sĩ Nghị...


Ấy vậy mà đến thế kỷ 21 này. Khi thế giới là một màn hình phẳng. Mọi người từ đông sang tây, chỉ vươn vai là đến gần nhau. Thì lại chúng. Bọn ba tàu. Mà là tàu cọng. Cùng chung một ông thầy Các Mác, Lê Nin. Cùng xây dựng mục tiêu Cọng sản, xây dựng thế giới đại đồng, tốt đẹp hơn cả thiên đường...! lại đi làm những trò bẩn thiểu, hèn hạ còn hơn bọn bất lương, du thủ đối với nước Nam ta..


Trên biển, bao đời nay lãnh hải đã khắc chia. Nay chúng tự vẽ một đường lưỡi bò bao trùm hết biển phương nam. Rồi xây đảo nhân tạo, cảng quân sự, rồi vẽ vùng cấm bay, vùng cấm khai thác hải sản, rồi tự động kéo dàn khoan dầu ra khai thác!...


Trên bờ. Chúng hết kéo người sang mua móng bò móng trâu, đến mua đĩa, mua ốc bưu vàng, mua lá khô đào lộn hột..., rồi lại tuồn vào cơ man hàng hoá ẩn tàng những chất bệnh hiểm nghèo, những phụ gia, hoá phẩm độc hại mong tiêu diệt lâu dài sức khoẻ người dân...


Tiền ngân khố ẩn dưới mác đầu tư nước ngoài chúng đổ vào nước ta xây dựng sòng bài công sự. Xây dựng những nhà máy ô nhiễm. Chúng nhảy vào những cột mốc cơ yếu về quân sự của ta, chúng len lõi vào rừng sâu núi thẳm của ta. Rồi người chúng tràn vào theo những dự án đầu tư, lấy vợ sinh con... Bây giờ đi đâu cũng thấy ba tàu...


Thật là:


Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chọi gà làm vui; có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích. Có kẻ chăm lo vườn ruộng để cung phụng gia đình; có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ ham trò săn bắn mà trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê giọng nhảm. Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì cựa gà trống không đủ đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Vườn ruộng nhiều không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc quân quốc. Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta đều bị bắt, đau xót biết chừng nào!

...


Giặc với ta là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn rửa nhục, không lo trừ hung, lại không dạy quân sĩ, chẳng khác nào quay mũi giáo mà xin đầu hàng, giơ tay không mà chịu thua giặc. Nếu vậy, rồi đây, sau khi dẹp yên nghịch tặc, để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào đứng trong cõi trời che đất chở này nữa?


(*)


Nguyễn quang Chơn

19.6.16

(*) chữ in nghiêng là trích từ "Hịch Binh Sĩ" của Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn