Thursday, June 23, 2016

Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm

Nghe hoài, đọc hoài kinh Kim Cang ghi lời Đức Phật thuyết giảng cho Tu Bồ Đề. Kinh cao siêu quá. Nhiều thầy quá. Nhiều sách quá. Nhiều giảng luận quá...

Mình tù mù. Mình lơ mơ... Ông Lục Tổ Huệ Năng đang nấu bếp. Nghe câu kinh này hoát nhiên đại ngộ. Mình nghe đi nghe lại, nhớ nhớ quên quên. Đọc lộn tới lộn lui..., khi thì ưng vô trụ sở, lúc thì ưng trụ vô sở, lúc thì kỳ tâm sinh nhi...

Khổ, đã học Phật thì phải có duyên mới tới được. Ông cứ lo làm business, đi mây về gió, hợp đồng ký tới ký lui hàng trăm tỷ. Lúc thì chơi gôn, lúc thì nhậu nhẹt, lúc nữa masage..., thì tâm duyên ông ở đâu mà nhập được vào Phật pháp? Mà, biểu ông "vô sở trụ" thì làm răng đây? Ít ra ông cũng phải trụ vào chuyên môn, vào pháp luật, vào những hợp đồng mẫu..., và vào niềm tin đối tác nữa chứ. Vô sở trụ. Rồi vô sở đắc. Rồi vô sở hành. Rồi vô sở...tùm lum thì sẽ đi đến đâu. Chưa đắc đạo đã phải vào vòng lao lý chắc!...

Đức Phật dạy thì quá đúng rồi. Vì chư tướng có đó mà mất đó. Dựa vào những cái thoắt ẩn thoắt hiện đó thì sao mà đến Như Lai được. Nhưng Phật dạy Tu Bồ Đề, chư thiện nam tín nữ là để làm người, thành bồ tát, thành Phật, chứ không phải thành...đại gia, thành...business gia, đặc biệt, trong bối cảnh Việt nam ta nay. Vô pháp, vô nhân, vô đạo...

Phàm làm người. Cái tôi là lớn nhất. Nhớ câu thành ngữ Pháp "cái tôi là cái đáng ghét!"  Quả thật vậy. Ai cũng có cái tôi. Ai cũng có cái ngã. Và thường thì cái tôi của mình to quá. To hơn những cái tôi người khác. Chính vì thế mà. Muôn sự đua tranh. Không ai chịu thua ai!...

Chấp ngã. Chính là những nỗi hằn học. Những ghen ghét, bực dọc. Cái tôi bự làm cái ngã to. Cái ngã to làm cái tính ích kỷ, tự kỷ lớn. Thấy mình là cây đinh của vũ trụ, nhân vật trung tâm của mọi nhà. Vì vậy. Ai góp một câu phật ý. Ai phê một chữ không hài lòng. Ai nói một điều không thuận nhĩ. Là nổi sùng lên, nổi giận lên, nổi điên lên. Cái tôi bùng lên như một cơn kình nộ. Kẻ có chức có quyền thì ra oai bắt nạt. Kẻ có chữ có nghĩa thì miệt mài buông rủa. Kẻ bình thường thì trợn mắt phùng mang... Cái tôi lớn thường làm cho con người nhỏ đi. Và, thường mất hết bạn bè. Làm mình cô độc...

Đức Phật 49 năm đi giảng đạo rồi người cũng phủ nhận người. Cũng phủ nhận pháp. Cũng nói rằng ta có nói cái gì đâu, có giảng một chữ nào đâu. Bởi Phật ở trong các ngươi thôi. Pháp ở trong trí huệ ngươi thôi. Cư sĩ thành Phật đã đành, kẻ ăn mày cũng thành Phật, đồ tể buông dao chẳng cũng thành Phật đó sao!... Vậy hà cớ gì ông lại là cây đinh vũ trụ. Là chân lý của mọi người. Bởi chấp ngã như vậy nên mới sanh ra thập tự chinh, nên mới sinh ra chiến tranh lạnh, nên mới sinh ra IS. Nên mới khổ đau!

Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm! Vậy thì trụ vào cái chi để sống đây? Trụ vào ngay câu vô sở trụ. Vào ngay "sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị" vậy!

Để không hoa mắt, hoa tâm trong cõi thường hằng! Để yêu đời, yêu người và hỷ xả, thanh tịnh...

Nguyễn Quang Chơn
23.6.16
Lan man lời kinh