Saturday, August 20, 2016

Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc với chuyện tào lao


Một lần hai anh em rủ đi uống cà phê. Ngồi trên taxi, anh Ngọc bảo ngày mai mình được mời tới hội quán X để nói chuyện tào lao. Mình cãi. Sao lại tào lao. Em thấy những buổi nói chuyện của anh đều có giá trị, tào lao sao được. Anh Ngọc cười. Ừ. Chơn nói cũng phải, nhưng mà dùng từ chi cho đúng đây? (Nhân tiện có bạn đọc nào chọn giùm cho nhé). 

Mình cũng không biết phải dùng từ chi hợp/đúng hơn. Nói chuyện đời. Thì có vẻ to tát quá, không đúng phong cách ĐHN. Nói chuyện sống. Nói chuyện đạo. Nói chuyện chữ nghĩa... Nghĩ cho cùng. Cũng không hợp với một bác sĩ nhà văn nhà thơ nhà...Phật học ĐHN. Rồi về nhà ngẫm nghĩ. Anh dùng chữ "tào lao", mình thấy "xúc phạm" những bài nói của anh. Nhưng. Như đức Thích Ca. 40 năm truyền đạo. Không biết bao nhiêu là kinh sách. Là truyền thuyết. Là đạo lý. Là tư duy ghi lại cho đời nghiền ngẫm. Vậy mà ngài nói. Ta có nói gì đâu. Ta có giảng một câu gì đâu. Vậy thì. Ngẫm cho cùng. ĐHN nói. Mình nói tào lao, cũng thật là hay! Tào lao bởi vì trong nhân sinh hiện tại. Trong thế giới hỗn mang này. Giữa cái thời mạt pháp, mạt nghĩa, mạt tình. Bỗng nhiên anh đi nói chuyện cương thường, đạo lý, nghĩa nhân. Chuyện đời với đạo. Chuyện tử với sinh. Chuyện tâm thân an lạc... Đôi khi. Có người nghĩ.  Thật...tào lao!...

Xã hội ta bây giờ là xã hội đóng khung. Đã được sắp đặt. Đã được nghị quyết. Tất cả đã có người lo. Chỉ một đường đi tới đích. Chỉ có ăn ngon mặc đẹp. Chỉ có tiền bạc danh vọng. Không phải, trái lệch lạc. Không tư duy mông lung. Không đảng phái. Không hội hè .... Vậy, tự dưng có người nói đường đến cái ruột già là hạnh phúc. Có người nói buông xả là hạnh phúc. Có người nói well-being, bien-être...là hạnh phúc. Thì...thật tào lao!...

Đang typing mấy chữ về "chuyện tào lao" của ĐHN thì phone reo. Té ra anh gọi. 9:00 pm. Lão "sư thầy" này với mình thật là "thần giao cách cảm". Anh hỏi. Đang nhậu hả. Dạ. Nhậu xong rồi. Đang làm chi đó. Dạ. Chuẩn bị ngủ (chẳng lẽ lại nói đang viết...tào lao). Rồi anh khen mấy bài thơ mới viết. Rồi anh hỏi bức chân dung Tâm đến đâu rồi. Rồi góp ý cái trán, cái miệng...Thu Vàng. Nói mới ngồi ăn tối với DTL... Chúc nhau ngủ ngon....

Mình typing tiếp!...

Vậy đó. ĐHN đôi khi "tào lao" thật dễ thương. Anh nghiêm túc với mình lắm dẫu anh hay cười. Anh hay "phê" mình chân thật làm mình thích, vì mình biết mình ở đâu trong văn chương chữ ngĩa! Chỉ chưa thấy anh phê mình chuyện uống rượu say hoài (không bác sĩ nào không phê bệnh nhân chuyện này), mà chính anh lại bị mình....phê!...

Số là. Đọc anh. Học anh. Học thở bụng của anh. Hay thiệt. Mình đã tập đến độ thấy cảm giác OK. Thấy hơi đi vào. Thấy hơi ngưng lại. Thấy hơi đi ra... Mình đã thở được mọi lúc, mọi nơi, trừ lúc bơi giữa biển mỗi sớm mai. Và. Kết quả là thần thái thư thái. Thân thể OK. Chỉ có cái bụng là bỗng to lên. Minh Tâm suốt ngày kêu réo. Uống cho lắm nên bụng to đùng! Trời. Anh uống mấy mươi năm nay, từ khi chưa quen biết em đến chừ, chứ có phải mới đây đâu. Nếu vì uống mà bụng to, thì bây giờ đã thành ông Di Lặc rồi kia chứ!?

Rồi suy nghĩ, chắc tại... ĐHN. Anh bày thở bụng. Mà anh không dặn phải bỏ uống bia. Mình thở bụng. Mình lại tộng bia vào. Ngày thêm ngày, gần hai năm, cái bụng phải nở dần ra. To là cái chắc!...

Vậy là nhân một lần gặp nhau. Mình tố khổ với anh, phê anh dạy không đến nơi đến chốn. Anh ậm ừ, nói đã học bác Viện. Phải thở bụng như bác mới vượt bệnh. Mới sống lâu. Thở bụng mới khoẻ.... Kệ. Anh nói chi anh nói. Mình đang tập thở ngực trở lại. Tập bụng đã khó. Chừ quen rồi. Tập ngực càng khó hơn. Mà phải ráng. Cứ thở ngực để giữ cái bụng nhỏ (cho vợ khỏi nhằn), bởi đâu bỏ được bia. Chứ thở bụng để sống thọ thêm được vài mươi năm mà phải...bỏ bia (bỏ bạn), nếu không, cái bụng to xấu hoắc. Thì, chuyện...tào lao!

Nguyễn Quang Chơn
 20.8.16
Thân kính tặng anh ĐHN, một cuối tuần vui