Mình có tật tối đi ngủ sớm nên hay trở giấc giữa khuya. Điều đầu tiên là quờ chiếc iphone và bật lên. Trước hết là xem giờ. Rồi...check mail.
Hôm nay cũng thế. 3:00 sáng, nhận một lô thư bạn bè, anh em ở trời xa gởi về. Có một cái thư nho nhỏ, của một người nho nhỏ, viết "len lén". Anh Chơn ơi. Nguyệt Mai muốn làm một surprised birthday cho anh ĐHN. Anh có bài, hình vẽ chi thì gởi cho Mai. Bí mật. Đừng nói anh Ngọc biết nhé!
Đúng là Trần Thị Nguyệt Mai. Một con người dễ thương mà ai cũng quí mến. Chị là người yêu văn chương hết mực. Quí trọng văn nghệ sĩ hết mực. Chị giúp anh THT làm Thư Quán Bản Thảo để lưu giữ những bài vở và hình ảnh văn nghệ sĩ miền Nam trước 1975. Chị lập blog TTNM để post bài của anh em bằng hữu như một sự trân trọng tình cảm của nhau. Nhớ một lần lên Đà Lạt với hoạ sĩ Đinh Cường. Ngày nào anh cũng viết một đoạn ghi, theo thứ tự "đoạn ghi 1", "đoạn ghi 2"... như một nhật ký thơ. Rồi anh nhờ tôi typing lại trên iphone và gởi Mai Trần. Anh nói mình quí cô này lắm mặc dầu chưa gặp mặt. Cổ đã tập hợp tất cả các bài viết, tranh của mình để lưu giữ trên internet... TTNM là vậy. Người nhỏ bé nhưng tâm hồn rộng lớn, đôi mắt vô tư luôn mở to ngơ ngác với cuộc đời...
Tôi gọi vui anh ĐHN là "sư thầy". Sư là vì anh thấu hiểu và giảng giải kinh Phật "siêu" như sư trong chùa. Thầy là vì anh thực hành y khoa giỏi như...thầy thuốc ( hic !). Anh Ngọc hay tếu táo, vui đùa, nhưng kỹ tính lắm à nha. Chụp cho sư thầy bức hình nào là săm soi rất kỹ. Phải cắt sửa gọn, đẹp, cân đối mới cho tung lên mạng. Mình hay viết nhanh và ẩu. Viết xong là send ngay cho anh đọc. Vậy là bị anh chỉnh hoài. Với anh chữ nghĩa phải đúng. "Biên cương hành" là "Biên cương hành", không thể "Hành biên cương" được. Trích thơ, trích nhạc cũng phải đúng từng từ, từng dấu chấm phẩy. Thậm chí anh còn edit cả đoạn mà theo anh không nên gởi cho đại chúng, sợ những hiểu lầm. Tôi thích lắm nên lâu lâu không thấy anh reply mấy comments là tôi...cố tình sai cho anh sửa. Để thấy lòng vui. Được ĐHN sửa chữ thì cũng như được ĐC bày pha màu. Còn gì bằng!...
Ngày xưa đức Thích Ca mỗi lần xuống phố không biết có chăm chút áo cà sa không chứ ĐHN ra đường thì áo quần giày dép thận trọng lắm. Anh hay dùng trang phục màu trắng, sạch sẽ, chỉnh tề. Tuổi 76 rồi mà bước chân còn rất trầm ổn. Bức hình nào cũng cười tươi thân thiện. Hình như anh muốn kiểu "niêm hoa vi tiếu" của Phật...
Anh sướng một cái là đi đâu cũng được người đời ái mộ. Từ em nhỏ học sinh đến các cô sồn sồn. Từ sinh viên y dược đến mấy ông cụ heo may. Từ bác xích lô đến sư trụ trì các chùa...Bởi, những bài viết của anh đến được mọi tầng lớp nhân gian, được các giới tìm đọc và nghiền ngẫm. Anh làm cái chi cũng giỏi, nhưng tôi thích nhất là những bài anh viết về kinh Phật. Anh viết tưng tửng, nhẹ nhàng, dễ hiểu nên thấy "Cõi Phật đâu xa" thật!...
Vậy là ngày 15 tới, anh sắp bước được thêm một tuổi nữa. Nói như anh. Bạn bè gặp, khen. Tôi thấy ông không khác chi cả. Đúng rồi. Bởi vì mình già sớm, già nhanh, già tới nóc, hết chỗ già rồi nên các bạn thấy lúc nào cũng vậy. ( nhơ nhớ đọc ĐHN viết ở đâu đó, không thể đúng nguyên văn được, anh Ngọc đọc có thấy sai thì thông cảm nhé). Riêng tôi thì thấy ĐHN rất trẻ. Anh trẻ ở phong cách đời thường. Ở lối hành văn. Ở tâm hồn, trái tim đầy y đức. Và tôi thấy anh có cái tai to, dài, rất Phật. Theo thầy tướng. Thọ lắm đó à nghe!
Nguyễn Quang Chơn
Nhân sinh nhật bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc
8/2016