Tôi được mời đi dự lễ khánh thành và nghỉ lại một đêm ở khách sạn tiêu chuẩn 6 sao J W Mariott Amerald Bay tại bãi Khem Phú Quốc. Nơi mà công ty PKH của tôi thi công phần cơ điện lạnh của công trình!...
Từ lâu tôi đã muốn tránh những sự kiện lớn, những hào nhoáng ồn ào trong xã hội. Những cuộc tiếp xúc, nâng ly, bắt tay, đưa business card, marketing rộn ràng... Nhưng vì ông Chủ tịch, ông tổng GĐ tập đoàn đầu tư công trình này là những người bạn, người em thân thiết nên tôi phải áo mão trịnh trọng ra đi!...
Nhớ hơn một năm rưỡi trước đến khảo sát vùng đất hoang sơ này, tất cả còn mênh mang lắm. Thiên nhiên hoang dã đẹp vô cùng cùng những món hải sản tươi ngon bên làng chài ven biển. Một không gian thân thiện và tươi đẹp. Lúc ấy tôi băn khoăn lo lắng, không biết bàn tay con người sẽ tàn phá hay sẽ nâng vùng đất này lên tầm cao hơn, tươi đẹp hơn?...
Và với cái đầu nghệ thuật của một kiến trúc sư nổi tiếng thế giới Bill Bensley, và với tiền đổ vào không tiếc của chủ đầu tư, bờ biển hoang hoá, thô ráp của bờ nam đảo Ngọc, nay đã hiện hình một nàng tiên tươi đẹp đầy màu sắc. Mang ý tưởng dựng lại kiến trúc của một trường đại học mang tên Lamach Uninersity từ thế kỷ 18, quần thể khách sạn sáu sao này vừa hiện đại, vừa dân tộc, vừa văn hoá, vừa hoài cổ....
Tôi mở cửa phòng ngủ nhìn ra biển. Đất trời mênh mông lộng gió. Cảm nhận mình đang được ở trong một cõi sang trọng trần gian. Mình cũng đang được hưởng những tiện ích mà bao người mong ước . Vui và cảm ơn trời Phật đã cho mình nhiều ân huệ. Cám ơn mình đã một đời gắng gỏi vươn lên. Đã giúp ích không ít cho người, cho đời... Và cũng chợt bùi ngùi. Khi. Chợt nhớ ra rằng, những ngư dân làng chài ven biển này, hơn một năm trước ngồi cùng tôi nay đã biến mất. Họ được một khoản tiền đền bù rồi đã đi đâu, về đâu? Chợt buồn là đất đai ngàn năm của người, của làng mạc bà con, nay, thuộc về của một con người, một ông chủ... Buồn, vì biết sau những hào nhoáng ánh đèn kia, những sắc màu rực rỡ nọ, những trang trí huy hoàng đó. Là những tấm áo bạc màu, những căn nhà xiêu vẹo, những ánh mắt ngẩn ngơ, những bàn tay đen đúa... Và, cũng chính những sự hào nhoáng này từ một thế giới giàu sang đổ lên hòn đảo cách trở, hoang sơ với 60% là rừng nguyên sinh, với những người dân hiền hậu cùng cá mắm quanh năm, đã hình thành những băng nhóm bụi đời, trộm cắp giết người, lạnh lùng, tàn bạo. Những giọng nói dân dã vùng miền nam bộ đã chen ngập những giọng nói lạ lẫm ngang ngược, dữ dằn...
...
Lễ khánh thành trang trọng với âm thanh, ánh sáng và các vị chức sắc từ trung ương đến địa phương. Lại có một "đại lão hoà thượng" vai vế trong giáo hội Phật giáo, có hai đệ tử xốc nách hai bên dìu lên sân khấu cắt băng khánh thành. Ôi, các vị chân tu, còn mơ ước chi mà vấn vương lòng trần với những bụi phồn hoa. Lòng tự nhiên thấy buồn vô hạn!...
Tôi bỏ nửa chừng buổi dạ tiệc với những món ăn ngon còn dang dỡ. Cởi tấm áo lớn, cà vạt, giày vớ. Mặc chiếc quần soóc, mang đôi dép mộc, ra quán ven đường với anh em công nhân, kỹ sư, với mấy người bạn công trường. Thấy vui hơn. Thấy ly bia ngon hơn. Thấy đêm Phú quốc đầy gió, ấm áp hơn!...
Đêm đã khuya. Ly rượu độc ẩm trên tay, nhìn biển. Trăng hạ huyền soi bóng lăn tăn trên sóng. Biển vẫn êm ả, dịu hiền. Một ánh sao băng ngang qua bầu trời đêm. Thanh bình. Yên ắng. Nhưng không biết nếu chỉ một thoáng biển cuồng nộ. Một Fukushima nổi lên. Thì những tráng lệ nơi tôi đứng đây. Những hạnh phúc nơi tôi có đó. Sẽ về đâu?!...
Nhớ một lần trong thành Vệ Đà giảng pháp, Phật thị hiện cho hàng ngàn đệ tử học trò thấy mình đang ở trong cung vàng, điện ngọc, lầu son. Tất cả đang ngây ngất, sướng vui. Rồi Như Lai chỉ cần nhướng con mắt giữa trán. Phồn hoa liền liền biến mất. Hoàn nguyên trở lại với khu vườn Kỳ Đà yên tịnh... Phật muốn chỉ ra rằng, tất cả pháp thân, nói cho cùng cũng chỉ là sương, là mộng, là bóng, là huyễn. Có đó rồi mất đó. Hư không...
Mảnh đất có lưu hình dáng một trường đại học danh giá đã hoá thân thành một khách sạn sang trọng bậc nhất. Rồi mai đây khách sạn sẽ lại hoá thân thành gì gì nữa. Những con người sang trọng bậc nhất, quyền lực bậc nhất tôi gặp đêm nay. Ngày mai ra sao...
Thêm một áng sao băng vụt qua bầu trời như rơi xuống biển. Khép cánh cửa lại. Tôi ngả người trên ghế, nhắm mắt. Bềnh bồng mộng tưởng, tình thức mang mang...
Nguyễn Quang Chơn
Phú quốc, 17.12.16