Sunday, January 22, 2017

Tản mạn cuối năm Bính Thân

Mặc cho chiến tranh, chết chóc. Mặc cho nắng gió, hoả hoạn. Mặc cho hội hè, nhảy nhót. Mặc cho tang tóc, đau thương, vui buồn hờn giận. Kẻ co ro gầm cầu ông Tạ, thằng phè phỡn biệt thự cao sang, mặc quân tử, mặc tiểu nhơn, mặc mặc khách tao nhân... Mặc. Trái đất vẫn cứ quay và thời gian vẫn cứ trôi. Con người có làm chủ được khoa học kỹ thuật bao nhiêu thì cũng không làm chủ cuộc sống được quá 100 năm...

Thử hình dung từ trên một vòm trời cao không mây mà nhìn về trái đất. Nhìn những dòng người, xe cộ đang hối hả, vội vàng, chắc ta thấy thế giới loài người giống hệt những đàn kiến đang miệt mài hối hả về tổ...

Loài người hơn các sinh vật khác là có trí tuệ, có tư duy. Cũng bởi vì vậy mà con người thêm hằn học, mưu mô, ganh ghét, trí trá, dối lừa nhau...Trong cuộc mưu sinh lầm lũi như đàn kiến kia, họ đâu biết, chỉ một trận cuồng phong, chỉ một cơn hồng thuỷ, là tiêu tan hết. Những giấc mơ. Những lọc lừa. Những ân oán. Những tiền tài...

Ấy mà. Con người. Cứ còn một giờ sống là còn hằn học, điên đảo mộng tưởng, tranh đua giành giựt, là nghi mạn sân si... Nhiều người quên hết những ân tình bè bạn đối với mình, những ân sủng thượng đế dành cho mình. Chỉ ích kỷ bản thân, lấy sướng vui cho mình là chính. Không phân biệt đúng sai, chánh tà, chân tình, phản trắc. Họ chỉ thấy tiền. Thấy của. Thấy ăn. Thấy mặc. Họ không chính kiến. Họ ba phải. Được cung phụng. Được thoả dục là vui!...

Có kẻ đạp lên hết nghĩa tình cốt tìm thấy cho mình danh vọng tiền tài, nhà cao cửa đẹp. Họ cứ tưởng mình sẽ bất tử. Cứ tưởng cuộc sống mãi cứ cao vời trong tầm tay họ. Họ đâu biết cái quy luật sanh lão bệnh tử là qui luật muôn đời. Rồi cái bệnh ập đến. Chức vụ tiền tài cũng đội nón mà đi. Rồi nhắm mắt xuôi tay cũng đôi bàn tay không cùng mấy vuông gỗ liệm...

Thế giới này cứ tưởng mênh mông. Mà thật như một hạt cát biển khơi, trong những thiên hà miên man vũ trụ. Phật nói tam thiên đại thiên thế giới nên con người càng bé nhỏ vô cùng. Hạt cát trái đất chỉ cựa mình một chút đã gây cơn cuồng nộ. Động đất. Sóng thần. Những thành phố tan hoang. Mạng người như rác, cỏ. Chỉ trong một khoảnh khắc. Chỉ trong một sát na. Là mất tuồn tuộc. Là tất cả trở về số không to tướng!...

Trái đất vẫn cứ xoay. Thời gian vẫn cứ trôi. Con người vẫn cứ sống. Yêu thương hận thù chém giết. Những ngọn cờ giáo phái giương cao, những bàn tay chủ nghĩa giơ lên. Những con người điên cuồng đập phá. Sự cuồng tín về tôn giáo. Sự kiêu ngạo về dân tộc. Sự độc tài về quyền lực. Đẩy thế giới hết cõi hỗn mang này đến bao đau thương khác. Những cái đầu siêu việt lại lao vào tìm tòi chế tạo những vũ khí siêu việt để tàn hại nhau hay diệt tiêu mình!...

Lại một năm qua. Mới đó mà mình đã qua tuổi "thọ". Nhìn lại quãng đời. Bao buồn vui trong kiếp sống, bao phiền đau của một kiếp người. Nhưng cái vui nhiều hơn cái buồn. Cái ân tình nhiều hơn bất hạnh. Ta đã được thượng đế cho nhiều ân sủng. Kẻ ghét ghen thôi cũng bàng quan. Kẻ tỵ hiềm thôi vô ý niệm. Ta có nhiều niềm thương. Ta có gia đình hạnh phúc. Con cái an bình. Ta có công việc mưu sinh thịnh vượng. Thôi. Thì xin cảm ơn đời. Cảm ơn trời Phật. Và sá chi những kẻ nhỏ nhen!... 

Thời gian qua thật nhanh.Biết có được đón cuộc đời với thân tâm U 80/90 chăng? Mà hỏi để làm chi nhỉ. Có cần thiết phải mơ màng vọng tưởng vậy không? Trong hiện tại giờ đây. Giữa đất trời xa xôi cách quê hương nửa vòng trái đất. Nhìn thời tiết giao mùa với cơn mưa rả rích và cái lạnh thấm sâu. Sao mình thấy ấm áp và hân hoan trong lòng, tâm hồn thanh thản. Sau một năm miệt mài với Phúc Khang Hưng thành công, nay nhẹ nhàng để công việc ở lại đàng sau để đón Đinh Dậu với hai con thương yêu, với bạn bè nhiều năm xa cách trở, với những bạn văn trân quí, với một cái Tết rất riêng, một không gian rất lạ...


Rót một ly rượu cảm tạ đất trời. Chỉ còn vài ngày nữa ta sẽ được cảm nhận một giao thừa đặc biệt. Chắc mẹ cha ta cũng sẽ có mặt đâu đây. Bởi, ở đâu có con cái, ở đó có Tết!...

Nguyễn Quang Chơn
San Jose, CA, cuối năm Bính Thân