Những sợi tóc rụng trên nền nhà trắng
Anh khẽ khàng thu nhặt mỗi sớm mai
Sợ em thấy em sẽ buồn sẽ khóc
Bởi thương hoài tóc ngày xưa mây bay…
Mái tóc em ngày xưa ngang vai
Trong chiều nắng mang mang vui với gió
Anh đi qua. nghiêng nghiêng ngó ngó
Mái tóc dài xúi giục tim anh yêu…
Gần bốn mươi năm phố xá liêu xiêu
Bờ môi cũ hồng son xưa cũng nhạt
Hai đứa con bên đời buông tiếng hát
Anh mỏi nhịp chân,
em mỏi mắt nhìn theo…
Bốn mươi năm chừ cũng đã hắt heo
Có ai giữ được hoài đâu tuổi trẻ!…
Mỗi sáng mai anh thấy những sợi tóc
Trên nền nhà mà nước mắt rưng rưng
Anh thương em. Anh thương em quá chừng
Nhìn mái tóc mỗi ngày sao thưa thớt
Dẫu em vẫn như xưa (thời anh mới gặp)
Tuổi hai mươi. tóc xanhmướt ngang vai…
Chỉ sợ em thương nhớ sợi tóc mai
Sợi dài, vắn ngày xưa anh hôn khẽ
Nhưng bây giờ anh vẫn thường hôn khẽ
như xưa thôi,
dẫu môi mắt đã nhạt màu!
Rồi muốn nói với em. Ồ có nghĩa gì đâu
Tóc thưa thớt cho nghĩa tình mình nặng
Anh vẫn thường làm thơ tặng em trong đêm vắng
Khi xa em,
có khác gì xưa?…
Thì sá chi trời nắng hay mưa
Thì sá chi đời người bao nhiêu tuổi
Thì sá chi tháng ngày gấp ruỗi…
Em nhìn kìa. Mây hay tóc em bay!…
Nguyễn Quang Chơn
Sài gòn 8.10.14
Tặng MT