Ngày ấy tháng bảy, hoạ sĩ Đinh Cường ghé Đà Nẵng thăm nhà, cùng đi có giáo sư Như Hạnh
Buổi trưa, những anh em văn nghệ đón anh, uống rượu và vẽ. Tình thân và vinh dự được anh đến chơi. Lần ấy vô tình có Dũng đang học ở Mỹ, về hè...
Tôi lấy canvas và sơn dầu, xin anh một bức chân dung của Tâm . Cũng muốn nhìn một hoạ sĩ, giáo sư dạy sơn dầu, vung bút...
Chẳng nề hà, dẫu đà trưa, anh cũng mệt. Tâm ngồi mẫu hồn nhiên. Anh cầm peinture khổ lớn. Chấm vào màu. Rồi anh nói. Mình vẽ hỗn hợp cả chì và màu cho nhanh nhé...
Bàn tay tài hoa của người hoạ sĩ tài danh chỉ mấy bệt sơn, chỉ mấy nét chì đã hiện cái thần người mẫu. Tâm, trên canvas trẻ trung, thanh thản, hồn nhiên...
Anh nói với tôi trước khi ký tên. Vẽ hỗn hợp mới nhanh được Chơn à. Rồi anh bỏ bút. Tâm có một chân dung thật tuyệt, bất ngờ. Rồi cũng thật hồn nhiên, anh nằm trên sopha nhắm mắt, nghỉ trưa...
Ba năm sau, hoạ sĩ cùng bạn thân Bửu Ý lại ghé nhà chơi. Nhìn bức chân dung Tâm treo trên tường. Anh và Bửu Ý ngạc nhiên, trầm trồ, ngắm nghía. Bửu Ý bảo ông vẽ bức này đẹp quá. Anh nói nhẹ nhàng, đôi khi một phút xuất thần!..., tôi mới thấy bức tranh quí giá làm sao!...
Hôm nay lại tháng 7. Mới đó đã 7 năm đời của một bức chân dung, và 1 năm 6 tháng anh đi xa. Chợt nhớ, chúng tôi thường gặp nhau vào tháng 5 tháng 6 hay tháng 7. Tôi qua Mỹ hoặc anh về VN, nhiều kỷ niệm nhớ nhau... Bây chừ anh ở miền miên viễn, tôi vừa bước qua một cuộc tử sinh. Đời người thì hữu hạn mà lòng người thì vô cùng...
Hôm nay, trời dầm dề cơn mưa giữa mùa hè nóng bức, đóng cửa một mình, ngắm bức chân dung, nhớ anh vô hạn. Một lần đi là mãi mãi. Một lần sống là nhớ thương. Một nét bút mới đó đà 7 năm. Một bệt màu tưởng chơi mà vĩnh cửu...
Anh Đinh Cường, còn hoài trong trí nhớ, trong trái tim gia đình chúng tôi, vĩnh viễn!...
Gate, gate, paragate, parasamgate, Bodhi Svaha!...
Nguyễn Quang Chơn
16.7.17
Nhớ hoạ sĩ Đinh Cường