Sunday, December 1, 2013

ĐINH CƯỜNG


Tôi quen Đinh Cường chưa lâu. Tôi gặp ĐC chưa nhiều. Tôi nhỏ hơn ĐC nhiều tuổi... Nhưng tôi yêu anh lâu lắm rồi. Tôi biết anh rất xưa. Như bao người yêu nhạc Trịnh, thương quê hương đau thương..., là biết anh!

Như vậy đó. Đến hơn nửa đời người tôi mới gặp anh. Và như. Anh đã quen tôi tự thuở nào rồi. Tôi. Ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Như. Từ lâu đã là bạn của anh...

ĐC cho tôi cái cảm giác ấy. Không một chút cách xa. Không một ly tuổi tác. Anh vẽ tôi và bảo tôi vẽ anh. Rồi anh khen chân tình. Chơn bắt nét hay lắm! Lần đầu run run. Anh động viên như bạn. Thật gần!

Hội an 2011 đã gắn chặt tôi vào anh.  ĐC hiền hoà, nhỏ nhẹ, và dường như một chút rụt rè nhút nhát.  Mà. Tôi thấy không như vậy. ĐC có cái sức mãnh liệt bên trong. Trong con người anh. Trong tác phẩm anh....
Bên anh nhiều hơn. Nhìn gần với từng mảng đời thường anh hơn. Tôi thấy ĐC như một con cù long yên hiền nhưng đầy oai mãnh. Và. Như một thiền sư. Ngộ. Anh ngộ giữa chợ đời. Giữa tuyết xa và rừng cô quạnh. 
Anh lại như đứa trẻ. Hồn nhiên cùng  lũ trẻ con đi hát đồng dao. 
Anh lớn lao? Hay anh nhỏ bé? Anh nổi tiếng? Hay anh tầm thường? Hình như ĐC đã vượt qua hết những ràng buộc đó. Anh nhẹ nhàng ung dung bước đi trong cõi đời này. Anh tan vào mỗi một con người bè bạn chung quanh. Và. Anh vẽ những gì anh thấy chung quanh. Say sưa. Rạo rực... Lúc này đây. Dường như ĐC muốn ôm hết bạn bè. Thiên nhiên. Cuộc đời vào giấy. Vào toile. Vào cái gì anh nhặt nhạnh chung quanh. Qua bàn tay tài hoa, nghệ sĩ của mình...

Tôi quen anh chưa lâu. Tôi gặp anh chưa nhiều. Tôi nhỏ hơn anh nhiều tuổi. Tôi là kẻ ngoại đạo trong văn chương. Thi ca. Tôi lại càng kẻ ngoại đạo trong  hội hoạ. Trong những mảng màu. Vậy mà bên anh. Tôi thấy mình là văn sĩ. Là nhà thơ. Và. nhất là. là hoạ sĩ. Bạn Đinh Cường!...

Chợt nhớ ngày xưa có lần hát hai bài nhạc tự sáng tác cho Trịnh Công Sơn nghe. Anh bảo. Bài sau Chơn viết hay hơn bài trước.... Các anh. Những người đã bước lên trên bước đường thường của cõi đời này. Hình như đều vậy. Như. Hôm qua. Tôi khoe Bửu Ý bài tản văn. Ông nói. Tôi không thể nào viết nhanh mà giỏi như ông! 

Những NGƯỜI LỚN tôi đã gặp, đã yêu, còn lại hôm nay như Đinh Cường. Như Bửu Ý. Đã cho tôi niềm vui và hạnh phúc xiết bao!

Tôi đã được cùng anh vẽ  thầy Tuệ Sỹ đêm qua. Và. Ngày mai lên Blao. Tôi sẽ được gặp  Nguyễn Đức Sơn. Sơn  Núi...

Làm sao tôi ngủ được...

KS Tulip Đà lạt, 29.11.13, NQC


    ĐC-NĐS-NQC