Friday, December 20, 2013

Một người bạn vừa mới ra đi

Võ Đại Đầy. Một người bạn cùng chiến hào những năm bon chen trong cuộc tồn sinh vừa mới ra đi! 

Sáng sớm bên kia bờ đại dương, thấy cuộc gọi nhỡ của con anh thì biết ngay tin dữ. Gọi điện về thì anh vừa đi mới nửa giờ. Anh đi nhanh và thanh thản...

Võ Đại Đầy. Cái tên anh đã hàm chứa dáng dấp một anh hùng Lương sơn bạc.


Mình vừa nhắc đến anh tối qua (tức sáng VN). Kể cho các con nghe chuyến hai thằng chở tiền từ thuỷ sản Quảng Ninh về Hà nội năm 1990. Đang đêm, xe hết xăng trên cung đường Hải phòng Hà nội. Cung đường nổi tiếng cướp bóc lúc bấy giờ. Chúng mình nghi lái xe dàn cảnh để cướp. Người tài xế đi tìm xăng. Tôi với anh múa võ. Giữa cánh đồng đêm gió lạnh. Nói với nhau sẽ tựa vào xe mà chiến đấu. Ôi cái thời trai trẻ. Sốc nỗi và đầy nhiệt huyết. 
Kể cho lũ nhỏ nghe chuyện mình "chinh chiến" ở Thanh Hoá. Quảng Bình. Hà nội. Trong công việc, ấm áp cái tình bè bạn, tình người. ..

Vậy mà anh đã vội đi, mình không kịp về để nói với anh lời từ biệt. Mặc dầu bọn mình đã không biết bao lần nói lời từ biệt. Nói suốt mười năm rồi chứ có ít đâu!

Đầy ơi. Bảy Đầy đầy thân thương của tôi ơi!
Bọn mình có với nhau biết bao kỷ niệm. Khi gian khó có nhau. Khi vui chơi có nhau. Khi đau buồn có nhau. Có câu chuyện chi mà mình dấu giếm nhau đâu, phải không Đầy?
Nhớ từ thuở xa xưa khi mình còn làm với nhóm điện bên Cảng thì anh ở nhóm điện lạnh. Không chiều nào mà hai nhóm không nhậu quốc doanh và bọn mình đã biết nhau từ đó. Rồi sau này tôi lại là manager công ty, anh lại chủ công trình. Bọn mình rong ruỗi khắp nơi từ Xuân Thuỷ, Quảng ninh, Thanh hoá, Quảng bình, Sài gòn, Hà nội..., tôi đi trước dẫn đường, anh đi sau thực hiện công trình. Cái tình thân của thuở vui buồn, đói khổ có nhau, vẫn còn y nguyên cho đến bây giờ!

Và năm 2001. Tôi vừa ở Mỹ về, mấy anh em nhậu mừng gặp mặt thì anh báo tin dữ. Anh bị K đại tràng! Từ đó, anh sống trong sự chiến đấu với căn ác bịnh. Hơn mười năm hết Sài gòn, Đà nẵng đến nhà thương Huế, tôi luôn bên anh với mọi diễn biến bệnh tình. Rảnh là tôi đến anh. Lúc anh uống được, lúc anh không, nhưng cái đau râm ran trong bụng là thường trực. Cái chết đối với anh giờ rất vô thường. Chúng ta nói đến cái chết, cái sống một cách bình thường như kể một câu chuyện uống bia! Thế nhưng anh vẫn da diết với cuộc sống này. Khi chống chọi với cái đau kinh người thì anh mong chết. Vừa êm êm đã thấy anh khát khao muốn sống! Đầy ơi. Tôi còn nhớ những lúc mình bàn nhau hậu sự. Anh bảo tôi phải ở bên anh trong tang lễ. Viết và đọc điếu văn cho anh. Bây chừ đây. Từ nửa vòng trái đất tưởng nhớ anh. Viết cho anh những lời cuối cùng tiễn biệt. Làm sao viết được điếu văn?Làm sao đứng bên linh cữu? Làm sao tiễn anh về đến mộ huyệt? Cõi vĩnh hằng? Thôi đành lỡ hẹn cùng anh. Lần lỡ hẹn không bao giờ bồi đáp được!

Anh, Võ Đại Đầy, một người đồng sự năng nổ. Một người bạn chân tình. Chừ không còn thấy nữa dáng anh một tay ôm bụng, vẫn tươi vui nằm đón tôi tới thăm, kháo chuyện đất trời, chuyện tình đời, chuyện bạn bè bội bạc, buồn vui...


Thôi. Thế mà khoẻ Đầy ơi. Vứt mẹ hết cái âu sầu phiền muộn. Cái đau đớn rã rời. Đầy cứ bay đi xa chấp chới. Rồi sẽ lại gặp mình. Lại sẽ vui những câu chuyện xưa. Câu chuyện chỉ có hai đứa mình biết, hai đứa mình sẻ chia!...

Mượn một câu của nhạc sĩ TCS để tiễn Đầy, "... Bạn bè còn đó anh biết không anh? người tình còn đây anh nhớ không anh? Vườn cỏ còn xanh. Mặt trời còn lên. Khi bóng anh. Như cánh chim chìm xuống!..."

Thôi nhé, Đầy đi, vĩnh biệt!

Cali, 20.12.13, nhớ Võ Đại Đầy