Sunday, December 1, 2013

Về Lạc Lâm với Đinh Cường-Bửu Ý

Về nước bày tranh lần này Đinh Cường rất vui. Trên gác Trịnh thành phố  Huế hay gallery Đào Nguyên Dạ Thảo Đà lạt, ông đều có bạn bè đến thật đông. Đủ mặt anh tài khắp nơi từ Huế  Sài gòn Đà nẵng Phú yên Đà lạt Pháp Ý Hoa kỳ...như Bửu Ý, Hoàng Đăng Nhuận, Võ Xuân Huy, Võ Quê, Hồ Đăng Thanh Ngọc, Phạm Tấn Hầu, Lữ Quỳnh, Nguyên Minh, bác sĩ Hồ Phan Hà và nhóm bạn từ Texas, Nguyễn Lệ Uyên, Khuất Đẩu, Đỗ Tư Nghĩa, Siphani , Elena..., và đặc biệt, có cả thầy Tuệ Sỹ đến thăm...

Những ngày ồn ả với bè bạn dần qua. Hoạ sĩ muốn trở về lại với riêng mình. Với ký ức. Hoài niệm. Và, với những tháng ngày tuổi trẻ hoang đàng, mộng mơ, phiêu bạt...

Đinh Cường muốn về thăm lại Lạc Lâm xưa. Bên bóng nhà thờ Dran, nghe tiếng lộc cộc ngựa thồ. Lắng trong núi đồi Lạc Lâm huyền mặc với những vườn su trĩu quả và với người bạn thân TCS, những ngày nằm co ro ngắm  mưa Lạc Lâm, Kado, nghe gió Dran ào qua khe núi..., thuở đó, ngày ấy, 50 năm xưa...




Nguyễn Dương Quang, Nguyễn Sông Ba, hai người bạn văn nghệ gốc nguyên sơ Đà lạt nhiệt tình lo cho chuyến đi anh.

Từ Blao thăm Sơn Núi trở về. Đơn Dương chiều đã xuống. Gió đại ngàn đã từng cơn thổi lạnh. Chúng tôi qua Lạc Lâm. Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo..., ĐC khuôn mặt như nở ra. Hớn hở như đứa con đi xa trở về nhà. Mà. Đúng chớ còn chi. Lúc ở. Gã thanh niên 24. Mộng mị. Lãng mơ. Chừ về. Năm mươi năm, chàng, kẻ lãng du, bước chân giang hồ đã chậm... 

Dưới ngọn đồi Lạc Lâm, trước nhà thờ xưa đó trên đỉnh đồi Golgotha đức Giêsu vẫn trên thập tự giá.  Vẫn nghe đâu đây tiếng vó ngựa lộc cộc đưa hai chàng trai trẻ lãng mơ ĐC, TCS đến bưu điện Dran gởi những bức tình thư về Huế. Để bây giờ. Thành vĩnh viễn với đời...




Bữa cơm tối nhẹ nhàng ở Đơn Dương. Đinh Cường như vẫn còn lơ mơ lắm. Tôi thấy ông trẻ, rất trẻ. Tôi thấy ông sung, rất sung. Hình như ông đang ăn hoài niệm. Đang uống quá khứ. Ông nói với tôi. Những ngọn đồi. Những khu rừng. Những nhà thờ. Chơn thấy không. Đẹp vô cùng. Và. Mình nhớ Sơn...

Nơi đây. Những đêm 64.  Mình cùng Sơn với chiếc xe Jeep của Thọ, người bạn từ Paris về làm đồn điền, xuống Đà lạt cuối tuần vào phòng trà Night club,Tulip uống rượu nghe ca. Và. Mình nhận ra Khánh Ly. Nguyễn Thị Lệ Mai với chất giọng trong vắt, liêu trai..., để rồi giọng ca đó cùng với thanh điệu TCS, đã đi vào đời, đã tan vào không gian huyền thoại, mang mang trong dấu địa đàng...

Ghé thăm căn nhà gỗ xưa. Nơi Nguyễn Đức Sơn sống trời niên thiếu. Thời Sao Trên Rừng. Thăm nhà thờ Cầu Đất. Thăm con đường đất nhỏ dẫn lên đồi Dran, như để nghe câu chuyện cổ tích mẹ kể ngày xưa...




Đỉnh  đèo Dran giữa sương đêm gió hú. Đinh Cường. Bửu Ý. Bên nhau nhìn về thung lũng Đà lạt thấp thoáng ánh đèn. Đốm thuốc trên môi Bửu Ý sáng lên. Tôi thấy. Những hạt sương đọng trong khoé mắt các anh, buồn. 

Kìa, gió vẫn mơn man lạnh. Một áng mây sà xuống thấp. Rất thấp quanh tôi...

Lạc Lâm, kỷ niệm với ĐC, BY, 30.11.13
NQC