Sunday, December 7, 2014

Bên cầu thương dĩ vãng

Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng (*)
Câu thơ buồn bất tuyệt với ngàn sau
Con sông người trôi mãi cuốn buồn đau
Riêng ta vẫn bên cầu thương với nhớ

Ta thương nhớ bởi vì ta đã lỡ
Lỡ yêu người suốt một cuộc bình sinh
Trời đất mông lung. Thế giới xoay vần
Bởi có người, ta ôm người nên ta sống

Ta vẫn thấy một vầng dương đầy nắng
Chiếu qua hồn. Chiếu suốt cõi âm u
Nên giòng nước cứ trôi. Hay nước cứ ao tù
Ta vẫn ở bên cầu. Thương dĩ vãng...

Ta đang thương không nghĩa ta đang khóc
Ta thương vì ta biết có người thương
Và ngày mai người cũng sẽ lên đường
Dệt hồn ta nở một trời hoa gấm!...

Ngồi bên cầu với lệ thầm ta khấn
Cõi yêu người dĩ vãng hoá hồng hoa!...

(*) trong Ngồi Lại Bên Cầu, thơ Hoài Khanh

NQC, Dec. 07, 14