Tuesday, May 12, 2015

ĐAU

Đời người ai không bị đau! Tạo hoá thật là hay khi cho con người biết đau. Cái đau hạnh phúc nhất là cái đau đẻ của người phụ nữ. Còn lại chỉ toàn là đau...đớn!...

Nhưng biết đau là điều may mắn. Bởi thử hỏi, rủi một ai đó bị liệt mất dây thần kinh đau. Khi té ngã trầy tay đổ máu, tai nạn bể đầu bể phổi, ruột gan lòng thòng..., mà không đau thì biết đường mô chữa. Chỉ có chết sớm. Vậy chính đau là con đường cứu sinh chứ không phải con đường... hộ tử!...

Tôi đã chứng kiến nhiều người thân bị đau vì tật bệnh. Qui luật SINH LÃO BỆNH TỬ có thể chua thêm, SINH: hạnh phúc, khổ đau, LÃO: buồn phiền, chán nản, BỆNH: đớn đau, tiều tuỵ, TỬ: an nhiên, siêu thoát. Dẫu có kiến thức, dẫu có điều kiện kinh tế, quan hệ, thuốc men, vẫn phải bất lực nhìn nhiều người thân của ta chống chọi, rên xiết vì cái đau hành hạ thể xác, nhìn những người bạn chết rồi mà vẫn còn đau!...

Hôm nay tôi lại bất lực đứng nhìn người bạn đời của mình, Minh Tâm, đau....

...Một ngày vẫn trôi bình thường trong cuộc đời. Buổi chiều Tâm đưa mẹ đi khám bệnh. Ăn cơm chiều xong đi bộ thể dục. Buổi tối  xem TV bộ phim dang dở..., bỗng thấy bụng đau. Đau. Xoa bóp bụng. Đau. Mỗi lúc mỗi đau hơn. 0:00 giờ. Tôi phải đưa Tâm vào nhà thương cấp cứu. Bác sĩ khám, đo huyết áp, đo nhịp tim, siêu âm. Chẩn đoán: Viêm dạ dày. Chích một mũi giảm đau. Cho một toa thuốc lớn và cho về. Về nhà. Uống thuốc vào. Vẫn đau. Nôn thốc nôn tháo. Đau càng đau hơn. Lại đưa vào cấp cứu...

Phòng cấp cứu thấy thế bảo không dùng thuốc này nữa và cho nhập viện. Mới 6:00 sáng. Phải chờ 8:00 bác sĩ mới đến xem. Chích một mũi giảm đau. Càng đau hơn. Bác sĩ đến. Chuyền một bịch giảm đau. Tâm vẫn rên hừ hự. Nhìn Tâm đau mà sốt ruột. Bảo y tá. Hỏi bác sĩ phải làm sao chứ đau thế này ai chịu được. Một mũi thuốc an thần được tiêm. Tâm khoan khoái ngủ. Khuôn mặt hiền dường như quên hết sự đời, không màng đến sướng khổ đớn đau!...

10:00. Sốt ruột gọi phone phàn nàn với bác sĩ Giám đốc. Ông đang ở SG. Một lát có bác sĩ đến và quyết định thử máu, chụp X ray, chụp CT. 12:00 ông BS khác đến báo. Bệnh nhân bị viêm tuỵ cấp! Đau thế này mà không viêm tuỵ cấp mới lạ!

Rồi bệnh nhân tiếp tục được chuyền các bình nhỏ bình to, bình màu trắng màu vàng... Tuy nhiên cái đau vẫn dai dẵng...
Tối đau không ngủ được, rên rĩ cả đêm. Bác sĩ đặt sonde lỗ mũi và hút dịch ra. Dịch ra được thì sẽ đỡ đau. Bụng Tâm chướng to, căng cứng. Tôi đứng nhìn bất lực. Tôi lại nghĩ đến một vị quan nỗi tiếng trong thành phố vừa mới qua đời. Khi ông bịnh, cái đau của ông rất khủng khiếp. Chung quanh ông là những chuyên gia y khoa giỏi nhất thế giới. Tiền bạc ông chắc cũng ngút ngàn. Vậy mà tất cả đành bất lực để ông chịu đựng nỗi đau đến lúc ra đi...

Bao người mẹ, người cha sẵn sàng hy sinh cả thân mình để con cái khỏi những giờ phút đớn đau khi bịnh, mà có được đâu! Trời kêu ai nấy dạ!...

Tôi nhìn Tâm đau mà lòng tôi quặn xót. Bất lực, và chỉ mong các bác sĩ biết phương cách điều trị. Để Tâm bớt đau. Để bệnh sẽ giảm. Chỉ mong vậy thôi. Đứng trước nỗi đau đớn. Đứng trước ngõ tử sinh. Thấy mọi thứ trên đời chẳng ý nghĩa gì!...

Nguyễn Quang Chơn
ĐN, Bệnh viện Hoàn Mỹ, 9/5/15