Sunday, August 9, 2015

ĐIẾU VĂN ĐỌC TRONG LỄ TRUY ĐIỆU ANH NGUYỄN PHƯỚC NGÀY 11/8/2015


Anh Nguyễn Phước sinh ngày 12 tháng 8   năm 1944, tuổi Giáp Thân, tại Dương Sơn, Hoà Châu, Hoà Vang, Đà nẵng

Trước 1975, anh bị động viên vào quân lực VNCH binh chủng pháo binh, cấp bậc Trung uý. Đồng thời nối tiếp truyền thống cách mạng của cha và chú, anh tham gia lực lượng Binh Địch Vận thuộc ban Binh Vận Quảng Đà cho đến ngày 29/3/1975. 

Sau 1975. Anh công tác trong sở thương nghiệp QNĐN. Sau đó là công ty đầu tư và xây dựng nhà Đà Nẵng. 

Anh sống đời sống quảng giao, nhiều bè bạn. Anh hay có những buổi hàn huyên chén tạc chén thù,  sôi nỗi với mọi người  khắp Tam Kỳ, Đà Nẵng, Sài gòn...

Anh bị bệnh tim từ năm 2009. Căn bệnh trầm kha buộc anh phải mang mãi máy trợ tim đặt ở trong người sau một lần mổ tim thập tử nhất sinh

Rồi anh cũng ra đi vì truỵ tim ở tuổi 72 sau vài lần vào bệnh viện Đa Khoa cấp cứu. Ngày hôm nay 11/8, chúng tôi đưa anh về yên nghỉ dưới huyệt mộ sâu, ngọn nến trên linh cữu tiễn biệt anh cũng là ngọn nến mừng ngày này, 71 năm xưa kia, anh o oe chào đón cuộc đời. Sinh nhật và tử nhật. Cũng hồn nhiên. Cũng trần trụi. Có khác gì nhau!

Thật là mỏng manh. Thật là tròn trịa. Một đời người!...

Mới thứ hai tuần rồi tôi đưa anh về quê để sửa lại mộ ba và má. Trên đường đi,  nó với nhau chuyện tử sinh sinh tử. Tôi nói chỉ ước mong sống đến 75, đừng lâu hơn nữa. Anh nói tau đã 72, chừ chết được rồi, bệnh tim của tau đi nhanh lắm. Và chỉ sáu ngày sau, ngày 8/8/15, tôi nhận tin anh cấp cứu khi đang ở quê coi ngó việc mộ ba mẹ đang làm. Và khi tôi đến được bệnh viện Đa Khoa thì anh đã  mê man...

Thật nhanh. Thật bất ngờ, khi anh vừa chơi xong mấy ván cờ tướng với bạn bè hàng xóm. Không một câu từ biệt. Không một lời trối trăng. Mà xét cho cùng. Câu từ biệt, lời trối trăng cũng chẵng nghĩa lý gì. Đi nhanh như vậy là phúc đức!...

Nhân sinh nhược đại mộng. Đời người như giấc mộng lớn. Anh cũng đã thoả giấc mộng của mình khi luôn tự hào về sáu người con gái, trai thành đạt, phương trưởng. Hơn mười cháu nội ngoại ngoan ngoãn, học hành giỏi giang... 

Gia đình, con cái luôn là giấc mộng lớn đời người. Giấc mộng lớn đã xong. Mộng bình sinh coi như đã thoả. Anh nhắm mắt chắc là thanh thản khi mới mấy hôm trước khi nhắm mắt, anh còn chủ trì tiệc vui chúc mừng đứa cháu ngoại vừa đỗ đại học y khoa Huế với điểm số cao. 

Còn 20 ngày nữa là giỗ cha. Bảy năm cha đi xa, 18 năm mẹ mất, bây giờ anh đã được gặp người. Vậy là anh sướng. Tôi cũng mong được gặp ba mẹ biết bao mà làm sao gặp được. Trần gian bi luỵ và lắm muộn phiền. Anh ít suy nghĩ nên anh ít muộn phiền. Anh lại được ra đi nhẹ nhàng. Chắc linh hồn anh cũng đã đang bay bổng ở chốn thiên đàng...

Tôi nhớ hồi trẻ anh thật đẹp trai và học giỏi. Anh dạy cho từng đứa em học hành. Sau này anh dạy cho các con anh, rồi các cháu anh. Đứa nào cũng đỗ đạt, thành danh. Anh còn dự định dạy Pháp văn cho thằng cháu ngoại  Tony nhưng không kịp nữa rồi...

Trời đã sang thu. Sắp vào mùa Vu Lan. Nơi chín suối anh thay mặt các anh chị em báo hiếu với mẹ cha anh nhé!

Trước hương linh anh. Chị Đa vợ anh, các con, các cháu hơn hai chục người, đứa từ Pháp quốc xa xôi, đứa từ Sài gòn, Hà nội. Cùng bà con sui gia, thân bằng quyến thuộc, bè bạn gần xa, đang quây quần bên anh, quanh linh cữu anh đầy hoa và hương trầm thơm ngát. Một nén hương chân thành thắp cho anh. Mong cho anh bình yên rong chơi trong cõi vĩnh hằng. Một ly rượu nhỏ riêng xin rót cho anh!....

NQC, 09/8/15